Lời Nguyền Gia Tộc

Chương 73: Chiếc ghế không hợp phong thủy




Bà Ánh Tuyết vừa nói vừa dò la phản ứng của Huy Vũ. Mặt anh hơi tối đi, có vẻ như anh chưa từng nghĩ đến chuyện này. Bà Ánh Tuyết phất tay bảo:

- Thế thì tùy con. Mẹ cũng chẳng có ý kiến. Miễn con sống an toàn và Trần Cao có cháu thì ai là con dâu mẹ cũng được. Nghĩ lại thì có vẻ như ông Huỳnh đã nói rất đúng. Con nhớ ông khách người tàu lần trước chúng ta đã đi ăn cùng không? Ông ấy đã nói rằng mệnh của con sẽ trả qua hai lần kết hôn. Có lẽ điều này đúng đấy. Chắc lần tới mẹ phải sang Thượng Hải gặp ông ấy để hỏi thăm nhiều hơn mới được.

Trong khi bà Ánh Tuyết rất hào hứng thì Huy Vũ lại chẳng thấy vui vẻ gì. Anh nhận ra mẹ không thích Khánh Đan nhiều như anh đã nghĩ. Người mẹ của anh đúng thật là ngoài Trần Cao và ngoài anh ra thì dường như không thật sự quý mến ai cả. Bà Ánh Tuyết thấy mặt anh không được vui thì hỏi:

- Sao thế? Còn có chuyện gì khiến con không vui? Mẹ đã nói là tùy ý con quyết định mà. Mẹ chỉ cần cháu, còn mẹ nó là ai không quan trọng. Bây giờ một là con phát triển tình cảm với Khánh Đan, hai là nhanh chóng có con với Minh Trang rồi ly hôn Khánh Đan.

Rõ ràng là mẹ để anh toàn quyền quyết định vậy nhưng sao anh lại cảm thấy không vui. Anh cảm thấy cả mẹ và cả anh như đang vô cùng tàn nhẫn với Khánh Đan. Anh có thể làm tổn thương Khánh Đan, nhưng khi thấy người khác cũng đối xử với cô không tốt thì lại không thể chịu nổi.

Thấy anh không nói gì nữa nên bà Ánh Tuyết đuổi khéo:

- Thôi không có gì nữa thì mau đi làm đi. Sắp tới có cuộc họp cổ đông thường Quý, đừng để mấy ông già bắt được lỗi của con.

Câu chuyện của hai mẹ con họ vô tình đã để người thứ ba nghe được. Bát Vĩ xoay lưng rời khỏi cửa phòng tổng giám đốc, môi ánh lên nụ cười gian hiểm. Không chỉ có anh, Minh Trang và Huy Vũ nhanh chóng muốn Khánh Đan bị đá đít khỏi Trần Cao mà giờ ngay tới mẹ chồng cũng không còn đứng về phe cô nữa, số cô đúng là quá đen. Theo anh suy đoán, việc cô bị đuổi khỏi Trần Cao chỉ còn là sớm muộn mà thôi.

***

Minh Trang nổi điên đứng bật dậy khỏi ghế, bước qua bước lại trong phòng khách, gần như quát lên qua điện thoại:

- Sao anh có thể yếu đuối thế hả? Mỡ đã dâng đến miệng còn không dám húp? Tôi đã chuẩn bị tất cả mọi thứ cho anh vậy mà…

Nghĩ đến chai nước lăn lóc trên sàn nhà hôm đó khiến Minh Trang lo lắng đến toát mồ hôi. Song Luân không ở cùng Khánh Đan đêm đó, Huy Vũ lại thức dậy ở ngay căn phòng ấy. Vậy trong thời gian mà cả cô và Song Luân đều không có mặt thì căn phòng đó đã xảy ra chuyện gì? Chẳng ai biết được. Điều Minh Trang lo sợ nhất là cô ta đã vô tình đẩy Huy Vũ vào cho Khánh Đan. Hai người đó mà phát sinh quan hệ thì chẳng mấy mà cô bị đá đi. Điều đó là không thể nào chấp nhận được.

Song Luân nói qua điện thoại, giọng trầm ổn:

- Tôi không muốn ép buộc Khánh Đan đến với tôi. Tôi sẽ có cách để cô ấy tình nguyện về bên tôi. Mà cô đã chuẩn bị gì vào đêm đó mà có vẻ bực tức như vậy?

Việc Minh Trang cho thuốc kichduc vào nước uống, Song Luân hoàn toàn không biết. Cô chỉ muốn hai người đó nhanh chóng đến với nhau để cô có thể mau mau đá Khánh Đan khỏi Trần Cao. Để Khánh Đan về với Song Luân, một thiếu gia giàu có cũng chẳng kém Trần Cao cũng đã là quá tử tế rồi, Minh Trang nghĩ vậy.

Minh Trang đáp:

- Không, tôi chỉ bực mình vì mất cả đêm đánh lạc hướng Huy Vũ, cuối cùng anh lại chẳng thể làm được gì Khánh Đan. Thế sắp tới anh định làm gì?

- Có lẽ Khánh Đan cũng phần nào hiểu được tình cảm của tôi rồi. Tôi muốn chủ động tỏ tình với cô ấy.

- Được đấy! Vậy anh tính khi nào?

- Tôi không biết nữa, nhưng sẽ nhanh thôi. Tôi không muốn để Huy Vũ làm Khánh Đan tổn thương thêm nữa.

Mắt Minh Trang lóe lên tia tinh ranh. Cô ta nhoẻn cười, có vẻ lại nghĩ ra được trò gì đó độc địa rồi.

***

Huy Vũ ngồi trên giường, lòng bề bộn những suy nghĩ về lời nói của mẹ. Anh vẫn cảm thấy khó tin rằng Khánh Đan cưới anh là vì thích anh. Cô từ ngày cưới anh ngoài những lúc lạnh lùng ra thì cũng chỉ có khóc và những câu nói phân rõ giới hạn. Anh chưa từng thấy cô có biểu hiện nào là để ý đến anh hay muốn gây tình cảm với anh cả. Khánh Đan bước ra từ nhà tắm, hương thơm hoa nhài dịu dàng bám lấy cơ thể cô khi cô đi ngang qua giường của Huy Vũ. Cô vốn coi anh như vô hình từ lâu nên chẳng thèm đoái hoài đến ánh mắt đang dán chặt lên từng bước đi của mình. Là cô chưa từng nghĩ anh sẽ nhìn mình lâu đến vậy.

Nhưng anh mong là cô đừng thích anh, đừng yêu anh. Bởi nếu thật sự cô kết hôn với anh vì tình yêu thì những gì mà anh gây ra cho cô bấy lâu nay thật sự rất tàn nhẫn. Anh không muốn những gì mình làm là sai lầm, ngay cả việc biến cuộc sống của cô trở nên tồi tệ.

Đang dưỡng da thì cô giật mình ngoái lại nhìn anh. Vẻ mặt cô thoáng lo sợ:

- Anh có chuyện gì à?

Huy Vũ cũng bị cô dọa cho giật mình theo:

- Có chuyện gì?

Cô lắp bắp nói:

- Tôi thấy anh cứ nhìn chằm chằm tôi. Anh có điều gì muốn nói với tôi sao?

Bị cô phát hiện, mặt anh nóng nóng, anh không dám nhìn cô nữa. Anh đang định nói gì đó thì có người gõ cửa. Khánh Đan cao giọng hỏi:

- Ai đó?

- Là chúng tôi thưa cô chủ.

Bên ngoài là giọng của nam, tối rồi còn người làm nam giới còn lên phòng vợ chồng cô làm gì? Cô đang thắc mắc thì thấy Huy Vũ nhanh nhẹn phi thẳng về cửa, vui vẻ mở ra cho hai thanh niên cao to khỏe mạnh bước vào:

- Đến rồi à. Mau vào đi.

Cô hoang mang tới mức mắt muốn rơi ra nhìn theo hai thanh niên tiến tới khiêng chiếc ghế dài mà cô vẫn ngủ mỗi ngày ra ngoài. Khánh Đan bật dậy tiến tới cản:

- Sao lại mang ghế của tôi đi?

Một nam thanh niên đáp:

- Là lệnh của cậu chủ ạ.

Cô nhìn Huy Vũ, anh chần chừ đáp:

- À thì… Mẹ bảo cái ghế để đây không tốt cho phong thủy. Mẹ bảo tôi mang bỏ đi.

Thế thì cô sẽ ngủ đâu?

Cô đã định hỏi anh như thế nhưng may là đã ngăn lại kịp. Suýt chút nữa là để lộ việc thiếu phu nhân cả năm nay không ngủ chung giường với chồng rồi.

Đợi cho hai người kia mang ghế đi xa, phòng đã đóng lại chắc chắn thì cô mới dám lên tiếng:

- Anh thế này là có ý gì? Tại sao là vứt ghế của tôi?

Mặt Huy Vũ cứ ửng đỏ, cô đứng gần lại càng khiến cho anh bối rối hơn. Anh thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mặt cô:

- Thì… thì tôi đã nói rồi đó. Mẹ bảo không tốt cho phong thủy, không thể sinh con nên bỏ.

Cô tức đến bật cười. Cái gì mà không thể sinh con nên bỏ? Muốn có con thì phải ngủ cùng giường chứ, giường còn không ngủ chung thì đến cái mụn cũng chẳng mọc ra chứ đừng nói là con. Cô bực mình lớn tiếng mắng:

- Mẹ con anh mang ghế đi rồi thì tôi ngủ đâu?

Huy Vũ mặt tỉnh bơ hất cằm về giường:

- Cái giường không để nằm ngủ thì làm gì?

Câu trả lời của anh làm cô sững người. Nghĩ thật kỹ thì hình như việc mang cái ghế đi vứt không phải là ý của mẹ chồng cô thì phải. Chẳng lẽ ý của anh là muốn cô ngủ chung giường với anh sao?

Anh có vẻ xấu hổ, vội vàng lảng tránh ánh mắt chất vấn của cô, chạy thẳng lên giường nằm:

- Tôi nói vậy đó. Cô muốn ngủ đâu thì ngủ. Muốn trải mền ngủ dưới đất cũng được.

Anh nằm một phần giường, để trống một chỗ lớn để cô có thể lựa chọn. Có vẻ anh thật sự xấu hổ nên nói xong thì quay lưng trốn tránh. Cô nhìn theo anh một lúc, ngẩn ngơ một lúc rồi lặng lẽ mỉm cười. Cô đã nhìn ra cái trò vụng về của anh rồi. Chắc là muốn để cô lên ngủ cùng giường nhưng lại không muốn mất mặt nên làm vậy đây mà.

Người chồng ghét cô đến tận xương tủy tự nhiên dễ thương đáng yêu thế nhỉ.

Cô cũng không muốn phụ lòng anh nên nhẹ nhàng trèo lên giường, nằm xoay lưng lại. Trái tim cô đập rộn ràng, ký ức tối ngày hôm qua tràn về làm cô vui đến ngạt thở. Khoảnh khắc anh tiến sát gần và thỏ thẻ bên tai cô:

- Trần Cao không muốn mất em. Không, là anh không muốn mất em.

Mọi thứ vẫn sống động và nguyên vẹn trước mắt cô. Phải chăng anh cũng như cô, anh đã thích cô rồi có phải không?

Huy Vũ bên kia cũng tim đập chân run không kém. Anh không nghĩ đến việc có con với cô. Chỉ là lỡ như cô phải rời khỏi Trần Cao, anh cũng muốn ít nhất cô cũng có một chút gì đó đáng để nhớ về. Mặc cho điều này là đang đi ngược lại với tuyên bố của anh trước đây.

Anh không còn muốn biến cuộc hôn nhân này thành địa ngục với cô nữa.

Nếu như, nếu như mẹ nói thật, cô yêu anh là thật vậy thì anh sẽ để cô rời đi trong yên bình. Nhưng để anh quyết định sẽ thôi hành hạ cô thì chỉ còn một bước nữa thôi, chỉ cần cô thừa nhận cô thích anh.