Lời Nguyền Gia Tộc

Chương 72: Con cái là của trời cho




Khánh Đan vì một đêm “làm việc cật lực” nên ngủ rất say, Huy Vũ bước đến gần nhìn cô rất chăm chú mà cô cũng không biết. Anh nhìn thấy nét mặt hiền lành bình yên của cô lại thấy bản thân đã quá đáng khi tối qua lỡ nói với cô mấy lời tổn thương. Nhưng mà cứ mỗi khi nói chuyện với cô là anh luôn không làm chủ được cảm xúc của mình. Lúc nào anh cũng nghĩ đến việc cô lừa anh, cô lợi dụng anh hoặc cô muốn bỏ rơi anh. Điều đó làm anh phát điên lên và lại muốn dùng những lời lẽ tổn thương khiến cô buồn. Huy Vũ nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho cô rồi ngồi nhìn cô một lúc lâu.

Hai người kể từ ngày cưới nhau thì chẳng khác nào oan gia. Nhớ lại những ngày cô còn làm điều dưỡng của anh vui vẻ biết bao. Cô là cô gái dịu dàng, nghe lời lại còn rất tâm lý. Vậy mà sau khi kết hôn anh còn chẳng hiểu nổi cô, chẳng còn dám tin cô nữa. Chính bởi vì không hiểu nhau và cũng không tin nhau nên mối quan hệ của cả hai mới xa cách như bây giờ.

***

Sáng hôm sau, Khánh Đan tỉnh dậy thì phát hiện ra Huy Vũ ngủ gật bên cạnh mình từ bao giờ. Anh ngồi dưới thảm, kê đầu lên ghế ngủ rất ngon lành. Nhớ lại chuyện tối qua khiến cô đỏ mặt. Không lẽ anh vẫn còn nhớ chuyện đêm qua, muốn nằm ngủ ở đây để bắt vạ cô hay sao? Trong lòng cô hồi hộp lo lắng vô cùng. Đang tính nhẹ nhàng nhích người tỉnh dậy thì anh đã thình lình mở mắt. Hai người nhìn nhau đầy ngượng ngùng. Huy Vũ gãi đầu, tính ngồi nhìn lén cô một chút ai dè mệt quá lại ngủ luôn thế này, thật là quê quá đi.

Khánh Đan thì được cái nghĩ gì hỏi nấy, chẳng để anh chút mặt mũi:

- Sao anh không lên giường nằm ngủ mà ngồi đây?

Huy Vũ lật đật đứng dậy, gãi đầu đáp:

- À thì… tôi muốn nói chuyện với cô. Thấy cô ngủ say nên ngồi đâu chờ cô dậy. Không ngờ là ngủ quên mất.

Khánh Đan ngồi dậy, cau mày thắc mắc:

- Vì có chuyện muốn nói gấp mà ngồi đây đợi tôi sao?

- Ừ đúng vậy.

- Tôi dậy rồi đây. Anh nói đi.

Nhất thời anh chẳng nghĩ nổi vấn đề gì để nói với cô cả. Gãi tai mấy cái anh mới chợt nghĩ ra một việc anh nói:

- Từ nay đi đâu và làm gì phải báo cáo với tôi. Không được tự ý đi cùng với người khác như hôm qua. Nếu mẹ biết được, cô đừng trách bà ấy đuổi cô khỏi Trần Cao.

Hóa ra tất cả mọi chuyện đêm qua giữa cô và anh, anh chẳng nhớ một chút gì. Nói đi nói lại là anh muốn can thiệp vào cuộc sống riêng của cô. Trong khi đời sống của anh thì cô chớ hề được ý kiến. Đúng là người đàn ông hẹp hòi. Cô lạnh lùng đứng lên, mắt đối mắt với anh:

- Nếu tôi bị đuổi đi chẳng phải là vừa ý anh rồi sao?

Cô bỏ vào nhà vệ sinh, cảm giác của cô lúc này thật kỳ lạ. Cô đã mong anh quên đi hết chuyện đêm qua, giờ anh quên thật thì cô lại cảm thấy buồn bực.

Sau bữa sáng, Khánh Đan tiễn bà Ánh Tuyết đi làm. Trước khi lên xe, bà xoay người lại dặn dò:

- Mẹ nghe nói hôm qua con và Huy Vũ về nhà rất khuya. Hai đứa đã có gia đình nên cũng cần để ý sức khỏe hơn nữa. Mẹ không bắt buộc hay gấp gáp gì nhưng mà hai đứa kết hôn đã nửa năm mà chưa có tin vui, điều này cũng khiến người ta nói ra nói vào không hay.

Khánh Đan chỉ biết cúi đầu dạ vâng cho xong chuyện. Việc có con đâu chỉ cô muốn là được, trong khi chồng cô thì đến cái giường cũng không muốn cô động tới.

Bà Ánh Tuyết định đi rồi thì lại không nhịn được mà phải nói tiếp:

- Mẹ có nên sắp xếp cho hai đứa đi khám tổng quát lần nữa không? Ngày trước đã khám tổng quát bác sĩ còn nói cả con và Vũ đều có sức khỏe tốt cơ mà.

Mặt Khánh Đan đã méo xệch, cô cười khổ đáp:

- Dạ con cái là của trời cho không thể vội được ạ. Chắc là hai vợ chồng con chưa đủ may mắn thôi mẹ, không cần phải khám lại đâu ạ.

Bà Ánh Tuyết thở dài nói:

- Ừ! Nhưng dù sao mẹ cũng rất chờ cháu nội. Thứ Trần Cao cần nhất bây giờ là một đứa trẻ.

Chiếc xe đưa bà Ánh Tuyết đi mất, Khánh Đan vẫn còn thẫn thờ nhìn theo mãi không thôi. Nếu như cô không có thai mà thay vào đó là Minh Trang thì có phải cô sẽ bị đuổi khỏi Trần Cao ngay không? Việc Huy Vũ ăn ở với Minh Trang thường xuyên như vậy, sớm muộn gì điều đó cũng sẽ xảy ra. Nỗi lo lắng lại chất chồng trong tim cô, vị trí thiếu phu nhân này chẳng khác nào trái chín thơm treo ngọn cây, thơm ngon ngọt lành nhưng mà dễ rụng.

Cuộc nói chuyện của cô và mẹ đã để Huy Vũ nghe thấy. Anh ban nãy định chạy xuống đi làm cùng mẹ thì tình cờ nghe được tất cả. Chuyện sinh con đối với anh và Khánh Đan mà nói là không thể nào xảy ra. Nguyên nhân cũng là ở anh, là anh không muốn có con với cô.

Đột nhiên anh cảm thấy lo lắng, nếu như Khánh Đan không có con với anh, nghĩa là hai người sẽ chẳng có chút vướng bận nào. Có phải vì vấn đề này mà hôm qua cô mới có thái độ muốn rời khỏi Trần Cao không? Càng nghĩ càng thấy có lý. Anh không muốn để cô đi dễ dàng như vậy, phải làm cách nào đó ngăn việc này mới được.

***

Trên công ty Trần Cao. Huy Vũ đang ngồi trong phòng làm việc của mẹ. Bà Ánh Tuyết nhìn con trai, có vẻ như không được hài lòng:

- Con nói cái gì cơ?

Huy Vũ lưỡng lự một lúc, bàn tay vò lấy nhau đầy bối rối:

- Dạ là tại con. Vậy nên mẹ đừng áp lực chuyện sinh con với Khánh Đan nữa ạ.

Bà Ánh Tuyết nén một hơi thở dài. Bà dựa lưng vào ghế, hai bàn tay đã siết nhẹ lại:

- Vậy là từ ngày kết hôn đến nay hai đứa chưa từng ngủ với nhau? Vì thế nên cho tới bây giờ Đan vẫn chưa có tin tức gì?

Dẫu biết mẹ đang rất tức giận nhưng anh không muốn khiến Khánh Đan nặng lòng khó xử thêm nên đành phải thừa nhận:

- Dạ. Bọn con chỉ ngủ cùng phòng chứ chưa từng động chạm nhau ạ.

Bà Ánh Tuyết bật cười:

- Con đúng là không khác cha của con một chút nào. Tuy nhiên con bé Đan lại chẳng giống như mẹ ngày xưa. Cha con cũng phân chia ranh giới không thèm động vào mẹ suốt một tháng đầu tiên sau khi kết hôn. Nhưng mẹ lại không hiền như Đan.

Bà mỉm cười nghĩ về sự bạo dạn của mình thời còn thanh xuân. Chính bà đã chủ động trong việc lên giường với ông Trần Cao Huy Hoàng. Từng bước gieo vào lòng ông những yêu thương. Chỉ tiếc là ngày đó bà không rõ vì lý do gì mà rất khó mang thai, đến mãi sau mới có thể sinh được Huy Vũ.

Thấy con trai mặt đỏ ửng xấu hổ, bà Ánh Tuyết nói tiếp:

- Có vẻ con bé Đan không thích con nhiều như mẹ nghĩ nhỉ. Một anh chồng cực phẩm thế này mà con bé chưa từng có ý muốn tiến tới sao?

Huy Vũ sửng sốt nhìn bà, cảm giác như vừa nghe được điều gì đó không đúng lắm:

- Mẹ nói sao cơ ạ?

Bà Ánh Tuyết thong thả nhấc tách trà lên uống rồi nói tiếp:

- Có gì khiến con ngạc nhiên đến vậy? Việc con là chàng trai cực phẩm mà mẹ đã sinh ra hay là chuyện Khánh Đan thích con?

Dĩ nhiên là anh thắc mắc vế thứ hai, điều đó bao lâu nay anh chưa từng biết. Trong đầu anh luôn mặc định việc Khánh Đan lấy anh là vì tiền. Cô thích anh ư? Từ khi nào và tại sao? Anh cố vắt óc suy nghĩ thử xem khoảnh khắc nào có thể khiến Khánh Đan có tình cảm với mình. Có lẽ nào là khi anh ở bệnh viện?

Trong khi anh đang cảm thấy hoang mang thì mẹ lại nói tiếp:

- Con thật sự ghét con bé đến vậy? Chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ công nhận con bé làm vợ của con hay sao?

Anh về lại với hiện thực, ngày trước anh có thể mạnh dạn mà trả lời mẹ không chút đắn đo nhưng bây giờ lại cảm thấy thật khó nói:

- Dạ. Từ ngày đầu con đã nói con không muốn kết hôn với Khánh Đan. Điều đó mẹ biết mà. Người yêu của con hiện tại vẫn chỉ có Minh Trang.

- Vậy là con vẫn nhất định không muốn Khánh Đan thành vợ của con? Con định sẽ có con với Minh Trang? Sau đó ly hôn Khánh Đan Và cưới Minh Trang?