Khánh Đan vừa bước ra khỏi cổng biệt thự thì bên trong Minh Trang và Bát Vĩ cũng đã chỉnh tề trang phục. Bát Vĩ giúp cô ta cài lại khuy áo phía sau cổ, tiện thể đặt lên gáy cô ta một nụ hôn. Cô ta rùng mình đê mê, song phải kìm lại, bật ra một câu trách móc:
- Đừng trêu em nữa. Em phải đi tìm xem Huy Vũ đang nấp ở xó xỉnh nào rồi.
Bát Vĩ nghe nhắc tên Huy Vũ thì tâm trạng lại trở nên khó chịu. Anh chỉnh đốn lại trang phục và đáp:
- Em đúng là người đàn bà tham vọng. Đã hết sức với anh vậy rồi mà vẫn còn sức tìm Vũ sao?
Minh Trang bật cười, cô tay xoay qua bá cổ Bát Vĩ, tinh nghịch chạm vào mũi anh:
- Ra anh đang ghen đó sao? Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta có được Trần Cao thì em sẽ hoàn toàn thuộc về anh, lúc đó anh không cần phải ghen tị với Vũ nữa.
Bát Vĩ cười nửa miệng rồi đáp:
- Anh chờ ngày đó.
Nói xong anh bước thẳng ra cửa nhanh chóng rời khỏi biệt thự. Trước khi đi không quên nhìn lên tầng lầu, lòng nặng trĩu. Minh Trang đứng nhìn người tình đi khuất rồi mới rút điện thoại ra gọi cho Huy Vũ.
Huy Vũ bị chuông điện thoại đánh thức, lúc này cơ thể anh đã tỉnh táo đôi phần. Anh ngồi dậy khỏi giường mò đang mò xem điện thoại ở đâu thì nhận ra cơ thể mình đang trần như nhộng, quần áo thì vứt bừa dưới đất. Lúc này anh không còn nhớ nổi việc đã xảy ra, còn thắc mắc tại sao bản thân lại tự cởi đồ hết như vậy.
Mất rất lâu Huy Vũ mới bắt máy khiến cho Minh Trang mất kiên nhẫn, cô ta mắng:
- Anh đang ở đâu vậy hả?
Huy Vũ kẹp điện thoại vào giữa cổ, tay lọ mọ mặc quần áo vào:
- Anh đang ở biệt thự Rum.
- Em biết, em muốn hỏi là anh đang ở góc nào của biệt thự Rum. Tự dưng đang nói chuyện, anh lại bỏ em đi đâu vậy hả?
- Anh xin lỗi! Anh cũng không biết nữa. Anh đang ở một phòng ngủ trên tầng.
Minh Trang chột dạ:
- Phòng ngủ trên tầng?
- Ừ!
Minh Trang vội vàng chạy lên tầng, tai vẫn không rời điện thoại:
- Anh ngủ ở phòng nào hả?
Vừa hỏi dứt câu thì cửa căn phòng cuối hành lang đã mở. Người bước ra là Huy Vũ khiến Minh Trang trợn tròn mắt bất ngờ. Chẳng phải đó là căn phòng mà cô và Song Luân đã sắp xếp cho Khánh Đan sao? Tại sao bây giờ anh lại bước ra từ đó?
Minh Trang không nén được tò mò, vội vàng chạy lại. Cô ta làm như lo lắng cho Huy Vũ nhưng thực chất chỉ đang muốn xem thử hiện trường ra sao.
- Anh say lắm rồi phải không? Có đau đầu không? - Miệng cô ta thì xoen xoét hỏi thăm Huy Vũ nhưng mắt thì láo liêng nhìn vào trong phòng.
Chăn nệm xáo trộn, trên nền còn có chai nước đổ lênh láng, trong lòng Minh Trong không khỏi thấy thấp thỏm. Thấy mặt Minh Trang nghiêm trọng, Huy Vũ còn nghĩ là cô ta giận mình nên dịu giọng giải thích:
- À là do anh say quá nên vào phòng này ngủ. Xin lỗi đã để em một mình.
Minh Trang giật mình khỏi những nghi vấn, gượng cười đáp:
- À không sao. Anh không sao là ổn rồi. Anh ngủ một mình ở phòng này nãy giờ sao?
Huy Vũ thật sự chẳng nhớ gì, cái đầu anh vẫn đau nhức như búa bổ vì rượu mà vì cả thứ thuốc đã bị Minh Trang lén cho vào trong nước uống. Anh đáp không chút phân vân:
- Ừm! Anh ngủ một mình. Chắc là anh say quá nên mới làm cái phòng lộn xộn như vậy. Em biết anh lúc say có tật xấu thế nào rồi mà.
Minh Trang vờ như không để tâm nữa, cô ta nắm lấy tay anh, mỉm cười nói:
- Dạ. Em chỉ sợ anh say quá rồi ngất ở đâu đó thôi. Vậy thôi giờ chúng ta về.
Hai người cùng nhau rời khỏi biệt thự. Minh Trang nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao chính mắt nhìn thấy Song Luân cùng Khánh Đan vào phòng đó mà giờ lại thành Huy Vũ. Hai người kia đã đi đâu? Điều đó cô ta thật sự muốn biết.
Huy Vũ chợt nhớ tới Khánh Đan, cả đêm qua anh say sưa không biết cô đang ngủ ở phòng nào hay là đã đi đâu mất. Vội vàng đi gõ cửa từng phòng tìm kiếm. Tuy nhiên vì sợ Minh Trang ghen nên anh giả vờ nói:
- Khoan đã, Song Luân đâu rồi nhỉ? Chúng ta cần chào cậu ấy trước khi về chứ.
Minh Trang muốn can ngăn nhưng lại chẳng biết phải lấy cớ gì, chỉ biết bước theo Huy Vũ anh sốt ruột rút điện thoại ra gọi cho Song Luân nhưng cậu ta không bắt máy. Nghĩ đến việc buổi tối anh thấy cậu ta lén dìu Khánh Đan đi thì máu nóng của anh lại trào lên. Huy Vũ lo lắng, đi gõ cửa từng phòng để kiểm tra tuy nhiên các phòng đều là bạn bè của Song Luân, không có Song Luân cũng chẳng có Khánh Đan. Nhận ra cả Khánh Đan lẫn Song Luân đều biến mất khiến Minh Trang rất vui, cô ta thấy vẻ mặt tối thui của Huy Vũ lại càng muốn đổ thêm dầu vào lửa:
- Cả anh Luân lẫn Đan đều biến mất, có lẽ nào…
Sau cái từ “lẽ nào” kia, ai cũng biết ý của nó là gì, điều đó làm Huy Vũ càng không dễ chịu. Huy Vũ gọi taxi đưa anh và Minh Trang trở về thành phố. Sau khi đến chung cư của Minh Trang, cô ta thấy anh không xuống xe cùng mình thì rất thắc mắc:
- Anh không lên cùng em sao?
Huy Vũ thấy người mình mỏi mệt cùng với tâm trạng lo lắng cồn cào. Anh đưa tay bóp trán rồi nói:
- Anh về nhà nghỉ ngơi.
Nói xong thì anh ra hiệu cho tài xế rời đi. Minh Trang chưng hửng nhìn theo. Trong lòng đầy phẫn nộ. Cô ta đã nhận ra Huy Vũ có tình cảm với Khánh Đan, điều đó cũng đồng nghĩa nếu cô ta không nhanh chóng hành động thì việc mất đi miếng phô mai béo bở như Huy Vũ chỉ còn là chuyện sớm muộn.
Bây giờ đã gần ba giờ sáng, biệt phủ Trần Cao vốn yên ắng, trong đêm sương phủ lại càng giống một lâu đài bị dính lời nguyền. Gia nhân đều đang trong giấc ngủ, chỉ có những cảnh vệ ngồi trực ở cổng chào đón anh. Huy Vũ nghĩ đến việc Khánh Đan đã biến mất cùng Song Luân thì càng thêm tức giận, lúc này anh thật sự rất muốn trút giận vào thứ gì đó. Nhưng ngặt nỗi bây giờ mọi người đang ngủ, anh không thể làm phiền đến giấc ngủ của mẹ được.
Huy Vũ lững thững bước về phòng, vừa đi vừa cởi áo. Anh cứ cảm thấy có gì đó sai sai, tại sao lúc tỉnh lại anh lại không mặc quần áo, người thì chẳng khác nào đánh trận mới về, rất mệt. Anh cũng cảm thấy đêm qua hình như anh đã nói chuyện với Khánh Đan, chẳng lẽ nào mọi thứ gì là mơ?
Vừa bật đèn lên, anh giật mình khi trong phòng còn có người thứ hai. Khánh Đan đang ngủ ngon lành trên ghế. Huy Vũ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vui vẻ và an tâm hơn hẳn. Anh không ngờ là mình đang vui vì điều này.