Trong mắt Bát Vĩ ngập tràn bi thương, những lời mắng chửi của cha mẹ anh từ khi anh còn tấm bé cho đến giờ cứ vang lên trong đầu:
- Đồ kém cỏi. Con cứ ngu dốt và yếu đuối thế này thì làm sao có thể bằng thằng Vũ được.
- Cha thật thất vọng về con, tại sao con không bằng một góc thằng Vũ chứ! Đồ đầu óc thui chột, đồ kém cỏi, đồ vô dụng. Con sẽ mãi mãi chỉ là một thằng cu li nếu không biết phấn đấu.
Đứa bé trai nhỏ xíu bị đánh vào tay, bị bắt quỳ trên đá lạnh, chân tay đầy những vết bầm tím nhưng không được mở miệng khóc. Những trận đòn, những hình phạt đối với Bát Vĩ như chỉ mới hôm qua, nó đã ngấm sâu vào trái tim của anh, chính những trận đòn roi đó đã khiến cho anh nghĩ rằng Huy Vũ chính là nguyên nhân mà mình bị đánh. Vũ chính là nguyên nhân mọi đau khổ của anh.
Một giọt nước mắt trượt theo sống mũi rơi lên má Minh Trang làm cô ta sững sờ. Bát Vĩ cất giọng trầm thấp và mê hoặc:
- Nếu tôi có được vị trí của Vũ, nếu tôi giống cậu ta thì liệu em có thuộc về tôi không?
- Anh…
Miệng của Minh Trang lập tức bị khóa chặt trong đôi môi của Bát Vĩ, anh điên cuồng mút lấy môi lưỡi cô ta. Khiến cô ta đê mê trong sự rạo rực của anh. Cô ta không chống cự mà cuồng nhiệt đáp trả. Anh buông cổ tay cô ta ra, vòng tay ôm siết chiếc eo thon nhỏ, muốn nghiền nát cô ta trong vòng tay mạnh mẽ của mình. Minh Trang sung sướng cong người hưởng thụ sự nam tính ấm áp đê mê đang trượt dài bên mang tai, xuống cổ, vai và ngực của cô ta.
- Nếu tôi có được vị trí của Vũ, em có là của tôi không? - Anh tiếp tục hỏi khi lướt môi qua cánh tai của Minh Trang, tay đã luồn sâu vào chiếc đầm bó, mân mê đầu nhũ hoa căng cứng của cô ta.
Minh Trang chìm đắm trong cơn tình ái, cô ta không nghĩ gì khác, mỉm cười đáp:
- Chỉ cần anh có được vị trí như Vũ, em sẽ là của anh.
Nhưng cô ta không biết rằng người đàn ông này đang xâm chiếm cô ta nhưng trong đầu anh ta lại là ánh mắt, nụ cười của một người phụ nữ khác.
***
Trong một quán cà phê sang trọng và riêng tư. Song Luân ngồi khoanh tay nhìn bên ngoài trời, nét mặt đẫm suy tư. Giọng Minh Trang ngọt ngào lại mang ý châm chọc vang lên, phá vỡ sự thư thái của anh:
- Em còn tưởng anh không đến, hóa ra nôn nóng nên còn đến sớm hơn cả giờ hẹn.
Song Luân nhìn qua Minh Trang, cô ta đặt túi xách lên bàn rồi ngồi xuống ghế đối diện. Cặp chân mày Song Luân cau lại, vẻ mặt của anh không được thiện cảm với cô ta cho lắm, anh đáp:
- Là vì tôi nghe việc liên quan đến Khánh Đan nên mới đến. Còn nếu là việc của người khác thì tôi đã không quan tâm rồi.
Minh Trang cười:
- Anh đúng là si tình với Khánh Đan thật rồi. Cậu ấy có gì đặc biệt mà anh lại mê cậu ấy đến vậy?
Song Luân không muốn nói nhiều với cô ta liền vào thẳng vấn đề:
- Đừng hỏi dư thừa nữa. Cô muốn cho tôi biết điều gì về Đan?
Minh Trang thong thả khoanh tay nhìn Song Luân rồi đáp:
- Về hôn nhân của Đan và anh Huy Vũ. Hai người họ kết hôn vì định ước của cha mẹ, hoàn toàn không có tình yêu. Và anh có biết người yêu của anh Vũ là ai không? Chính là em.
Song Luân thoáng cau mày nhưng rồi lại bưng ly nước lên nhấp môi để giấu một nụ cười mãn nguyện:
- Điều này tôi đã nhìn ra. Vậy thì sao? Còn gì đặc biệt hơn không?
Minh Trang nhún vai:
- Anh còn muốn biết gì hơn? Người anh yêu đang không hạnh phúc trong cuộc hôn nhân của cô ấy. Chẳng lẽ anh còn cần tôi phải nói cho anh biết mình cần làm gì sao?
- Tôi thích Đan, điều đó tôi không phủ nhận, nhưng không vì thế mà tôi phá hoại hạnh phúc của cô ấy đâu. Dù sao anh Vũ cũng là anh em thân thiết của tôi, tôi cũng không muốn làm điều gì có lỗi với anh ấy.
Minh Trang chột dạ. Chẳng lẽ cô ta đã nhìn sai về người con trai tham vọng này ư? Cô ta không muốn bỏ cuộc dễ dàng thế, tiếp tục dụ dỗ Song Luân:
- Hóa ra tôi đã nhìn nhầm tình cảm anh dành cho Đan rồi. Tôi còn tưởng anh thật sự yêu cậu ấy và muốn cứu cậu ấy khỏi cuộc hôn nhân địa ngục này. Anh thử đoán xem vì sao Đan lại phải chấp nhận cưới một người không yêu mình? Chẳng phải là vì bị thế lực của Trần Cao bắt ép hay sao? Anh cũng có thể thấy rõ Huy Vũ chẳng có chút tình cảm nào với Đan mà.
Song Luân càng nghe lại càng cảm thấy có gì đó không đúng:
- Tại sao cô lại cố gắng muốn tôi phá vỡ hôn nhân của Đan vậy?
- Chẳng phải quá rõ sao? Tôi muốn giúp Đan được tự do yêu đương. Và tôi cũng muốn được cưới người mình yêu. Tôi chỉ đang cố gắng khiến cho mọi việc trở lại đúng quỹ đạo của nó mà thôi. Nói đến vậy mà anh còn không hiểu ra thì việc để Đan lọt vào tay người khác đều là do sự bất tài của anh.
***
Tại bữa cơm trưa ở biệt phủ Trần Cao. Chỉ có hai vợ chồng Khánh Đan ngồi ăn cơm. Huy Vũ tay vẫn băng kín làm cho việc cầm đũa của anh trở nên khó khăn. Gia nhân đã đổi thành muỗng cho anh nhưng cũng không khá hơn là bao. Khánh Đan ngồi bên sốt ruột vì Huy Vũ cứ làm vung vãi đồ ăn xuống bàn liền quay qua, giành lấy muỗng rồi đút cho anh ăn.
Mặt Huy Vũ hơi bất ngờ, song trong lòng dường như có chút vui vẻ. Khánh Đan không thèm nhìn vào mắt anh mà chỉ nhìn vào chiếc muỗng được xúc đầy thức ăn:
- Để tôi giúp anh.
- Cảm ơn cô.
Bữa cơm của hai người tự dưng lại đầy phản ứng màu hồng dù chẳng ai nói với ai điều gì. Những gia nhân đứng bên cũng ngại ngùng mỉm cười theo.
Sau bữa cơm, hai người trở về phòng ngủ, cô tự tay thay băng cho anh. Vết thương vẫn còn sâu hoắm nhưng đã gần khô miệng. Mỗi lần nhìn thấy nó vẫn khiến cho Khánh Đan rùng mình, nếu là cái đầu cô thì sao đây? Thấy mặt Khánh Đan nhăn nhó buồn phiền Huy Vũ liền nói:
- Cô lại tự trách mình đấy à? Không cần phải để ý lời của mẹ, mẹ lúc nào cũng làm quá lên những vấn đề liên quan đến tôi nên mới nói vậy thôi.
Mắt Khánh Đan lại rơm rớm khi nhớ lại hôm đầu tiên quay trở về sau chuyến thiện nguyện. Khi thấy anh trở về với một chiếc tay bị băng bó, bà Ánh Tuyết đã gần như bật khóc, xót xa nâng niu tay của con trai. Phản ứng của bà y hệt với Minh Trang sáng hôm đó, tuy nhiên ngược lại thì Khánh Đan không thể lên mặt như lên mặt với Minh Trang được.
Những lời của bà vẫn như in trong đầu cô:
- Tại sao lại thế này? Sao lại để Huy Vũ phải xắn tay làm mấy việc của cấp dưới chứ? Con có biết mạng của Huy Vũ quan trọng với Trần Cao thế nào không hả Đan? Con không lo cho an nguy của chồng con chút nào sao Đan?
Có ai mà không lo cho tính mạng của chồng mình kia chứ. Nhưng cô làm sao biết được tự dưng anh lại xuất hiện ở đoàn thiện nguyện của cô, rồi lại còn xả thân cứu cô. Cho đến lúc này, cô vẫn chưa hiểu được rốt cục người đàn ông này là tốt bụng cứu người hay là vì người đó là cô nên anh mới cứu.