Trong góc nhỏ của một quán bar, Bát Vĩ ngồi một mình cùng ly rượu mạnh trên tay. Gương mặt nam tính của anh ở trong khung cảnh của quán ba đèn mờ lại càng khiến cho người ta lạnh sống lưng. Anh như một kẻ hủy diệt mang gương mặt quá đỗi mê hoặc mà người ta có thể chọn được chết để ở bên anh.
Minh Trang đẩy cửa bước vào, cô ta xuất hiện đầy khiêu gợi với chiếc đầm dây bó sát người. Mắt lướt một vòng xung quanh, cô ta coi thường tất cả ánh nhìn ham muốn của bọn đàn ông có mặt trong quán, chân bước tự tin đi thẳng về phía góc quán. Bát Vĩ đang nâng ly rượu lên môi định uống thì bị cô ta giật lấy.
Minh Trang ngồi xuống ghế bên cạnh, nhấp một ngụm rượu rồi đặt mạnh ly rượu xuống mặt bàn đá:
- Anh còn tâm trạng ngồi đây mà uống rượu à? Tưởng anh giỏi giang thế nào, thì ra cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.
Bát Vĩ không thèm đôi co với cô ta, còn không thèm liếc nhìn cơ thể nuột nà cô ta lấy nửa ánh mắt. Bát Vĩ lấy lại ly rượu của mình, cười khẩy một cái rồi uống một ngụm.
Minh Trang trông cái thái độ nhàn nhã của Bát Vĩ lại thêm lộn ruột. Cô ta cau có mắng:
- Còn cười? Anh nói với tôi thế nào? Sẽ sớm khiến Huy Vũ chán ghét con Đan và đuổi nó khỏi Trần Cao. Giờ thì thế nào? Huy Vũ ngày càng ăn bùa mê thuốc lú con nhỏ đó, còn công khai bảo vệ cho nó. Nói cho anh biết, dạo gần đây Huy Vũ đã thay đổi tâm tính lắm rồi anh biết không? Cứ đà này, Huy Vũ sẽ rơi vào tay con nhỏ đó mất thôi.
Thấy Bát Vĩ không nói gì, chỉ biết uống rượu khiến Minh Trang thêm điên tiết:
- Này! Anh có nghe tôi nói không đấy? Chúng ta phải mau chóng làm gì đi chứ?
Không có tiếng đáp lại, Minh Trang ngoắc tay gọi phục vụ đến lấy một ly cocktail short drink. Minh Trang không biết rằng trong đầu óc hỗn loạn của Bát Vĩ lúc này chỉ toàn hình ảnh của Khánh Đan.
Trưa ngày hôm đó, khi anh nhìn thấy cành cây lớn sắp đổ sập lên đầu Khánh Đan, trái tim anh dường như đã ngừng đập. Anh đã không nghĩ được gì khác mà chạy đến đỡ lấy cho cô. Nhưng anh không nhanh bằng Huy Vũ, cậu ta ôm được Khánh Đan trong tay, đỡ được cho cô ấy không bị thương ở đầu. Còn anh, cả thân người anh đã bị cành cây lớn đập vào đau đến không thở nổi.
Khi nhìn thấy máu từ tay Huy Vũ, anh còn tưởng là đầu cô bị thương, nhưng thật may không phải. Trong giây phút ấy, khi biết cô không sao thì nỗi đau trên người anh cũng trở nên vô hình. Chỉ có điều, anh đã bị thương ở vai, một vết bầm tím rất lớn, người trợ lý thăm khám cho anh còn phải hết hồn:
- Sếp à! Anh cần đến bệnh viện để kiểm tra thôi.
Anh mặc lại áo, gạt phắt đi:
- Không sao, chỉ là vết thương ngoài da. Không cần để ý.
Trong khoảnh khắc mọi người vây lấy Huy Vũ và thấy cô vì cậu ta mà bật khóc nức nở, tim Bát Vĩ đã vỡ vụn. Anh bỗng dưng cảm thấy ghen tỵ. Tại sao chỉ có một mình Huy Vũ được mọi người quan tâm còn anh thì không? Vì sao cô không bao giờ dịu dàng nhìn về phía anh dù chỉ một chút?
Minh Trang nốc một hơi nửa ly cocktail rồi nói với Bát Vĩ:
- Tôi sẽ không ngồi yên để xem con Đan hạnh phúc đâu. Tôi đã có kế hoạch của riêng mình, không thể trông chờ vào kẻ kém cỏi như anh được nữa.
Bát Vĩ nghe được hai từ “kém cỏi” thì liền như bị chạm nọc, bất thình lình quay qua bóp chặt hàm của Minh Trang, ánh mắt tử thần ghé sát vào mặt cô ta mà gằn:
- Cẩn thận mồm miệng, cô dám nói ai kém cỏi hả?
Minh Trang hơi run sợ, nhưng cô ta chỉ cười nhếch môi, nhìn Bát Vĩ đầy thách thức:
- Anh muốn đánh tôi? Kẻ anh phải đấu không phải tôi.
Bát Vĩ hít một hơi dài, nghiến răng đẩy mạnh mặt Minh Trang ra, quay về với ly rượu của mình, ra hiệu nhân viên rót thêm. Minh Trang sửa lại cơ hàm. Cô ta thong dong lắc nhẹ ly rượu trên tay trong khi Bát Vĩ đã uống một hơi hết ly rượu vừa rót đầy. Minh Trang nói:
- Ông trời gửi Song Luân đến chính là để giúp chúng ta. Anh không thấy vậy sao?
Bát Vĩ đang định uống ly tiếp theo thì dừng lại hỏi:
- Ý cô là sao?
- Anh không thấy Song Luân mê con Đan như điếu đổ hay sao? Muốn Huy Vũ và con Đan nhanh chóng xa nhau thì chỉ có thể khiến con Đan chán ghét Huy Vũ và đi theo Song Luân mà thôi.
- Không được.
- Tại sao không được? Anh còn cách khác tốt hơn sao? Chỉ giỏi ngồi đó múa mép. Tôi chỉ báo cho anh biết kế hoạch của mình thôi, lần này tôi sẽ tự mình nhúng tay vào, không thể ngồi im đợi anh được nữa.
Minh Trang bĩu môi một cái rồi lại quay về với ly rượu của mình, gương mặt cô ta đầy toan tính và mãn nguyện.
Bát Vĩ không muốn đẩy Song Luân về với Đan, vì sao ư? Anh ta cũng chẳng biết, chỉ biết là trong tim anh ta cứ nhộn nhạo khó chịu nếu để người đàn ông khác tới gần cô.
***
Minh Trang vừa đưa tay quẹt thẻ từ mở cửa, vừa vác cái xác nồng nặc mùi rượu của Bát Vĩ vào trong phòng khách sạn. Cô quăng anh nằm ngửa trên giường, mặt mũi đỏ bừng, cô ta cũng mệt mỏi nằm vật ra giường, gối đầu lên tay Bát Vĩ mà thở. Minh Trang làu bàu:
- Anh bị gì mà uống lắm thế hả? Làm tôi mệt chết rồi.
Bát Vĩ nằm dang tay, mắt nhắm nghiền như đã ngủ rồi. Minh Trang sau khi hết mệt liền gượng ngồi dậy, chống tay nhìn qua Bát Vĩ. Nhìn anh, lòng cô ta không khỏi cảm thán, với nét đẹp hoàn mỹ này, anh ta không chịu yêu đương ai đúng là uổng phí của trời.
Cô ta nghiêng người, ghé thấp hơn xuống gương mặt Bát Vĩ, ngón tay thon thả chạm nhẹ vào sống mũi thẳng tắp, trượt qua gò má rồi đến vành tai. Mắt môi miệng và cả làn da của Bát Vĩ đẹp đến vô thực. Minh Trang thở dài, mỉm cười rồi tự lẩm bẩm một mình:
- Anh đẹp thật đấy. Nếu như anh có quyền lực như Vũ thì chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
Cô ta kết thúc câu nói bằng mấy cái vỗ nhè nhẹ vào má Huy Vũ rồi dời người, định nhổm dậy thì bất ngờ bị bàn tay Bát Vĩ nắm chặt cổ tay, kéo giật lại. Theo quán tính, cô ta đổ cả người vào lòng Bát Vĩ, đè lên người anh ta, ngực cô và anh ta áp sát nhau, hai quả tim dính lấy nhau, đập từng nhịp mạnh mẽ. Minh Trang rướn người, cố gắng tránh xa gương mặt mê hồn của Bát Vĩ một chút. Cô ta mở to mắt, lắp bắp nói:
- Anh… anh muốn gì hả?
Anh không trả lời, lập tức xoay người, lăn một vòng đã khiến cho cô ta nằm dưới thân anh. Một tay cô ta đã bị anh giữ chặt, tay kia cô ta định vung lên đẩy anh ra thì liền bị anh đè nghiến xuống nệm. Ngực Minh Trang phập phồng, cô ta vừa sợ lại vừa cảm thấy kích thích trước vẻ nam tính ngập tràn của Bát Vĩ.
Ánh mắt Bát Vĩ trở nên đỏ au, anh dường như đang rất uất ức. Anh ghé sát mặt gần với Minh Trang hơn, vờn lấy hơi thở của cô ta bằng hơi thở của anh:
- Cô nói đi! Tôi có gì thua thằng nhãi đó? Tại sao cô không quan tâm tôi? Tại sao không để ý đến tôi?
Minh Trang cảm thấy rợn ngợp, nhưng cô ta không chống cự. Đôi mắt uất hận và buồn bã của anh ta khiến cô khao khát được chìm đắm vào. Môi cô ta nhếch cười:
- Anh ghen tỵ với Vũ ư?