Song Luân là ai? Là quý tử thừa kế công ty xuất nhập khẩu SAV. Là một chàng trai vừa thông minh, đẹp trai lại còn có tính tình vui vẻ cởi mở. Ba anh em Vĩ - Vũ - Luân từ bé đã chơi chung với nhau rất thân thiết, học cùng trường tiểu học, cấp hai và cả cấp ba. Bộ ba mỹ nam này từng làm điên đảo các chị em nữ sinh một thời vì độ giàu và cả độ đẹp trai của mình.
Thật là một dịp đặc biệt mới khiến cho cả ba anh em có dịp gặp gỡ nhau tại một nơi mà không hẹn trước thế này. Vì thế Song Luân quyết định sẽ ở lại nhà khách huyện B cùng với đám Vĩ - Vũ.
Một bữa ăn không sơn hào hải vị nhưng ấm cúng được chuẩn bị riêng cho lãnh đạo cấp cao của công ty “đột ngột” đến tham gia đoàn thiện nguyện mà chẳng một lời báo trước.
Họ ngồi ăn trong phòng ăn lớn, xung quanh một chiếc bàn tròn. Bằng một cách tình cờ nào đó thì Song Luân ngồi bên trái Khánh Đan, Huy Vũ ngồi bên phải cô. Bên cạnh Huy Vũ là Minh Trang. Và cuối cùng là Bát Vĩ, tiếp tục ngồi gần như là đối diện với Khánh Đan.
Đây là một bữa ăn thật sự bất ổn với những người tham gia bữa cơm có những mối quan hệ càng giải thích càng thấy rối rắm. Ba người đàn ông hàn huyên chuyện cũ rất vui, còn Khánh Đan thì lòng nặng nề, chỉ muốn bữa ăn nhanh chóng kết thúc. Minh Trang ngồi phía bên kia lâu lâu lại mặt dày nhờ Huy Vũ gắp cái này cái kia, theo quán tính, Huy Vũ cưng bạn gái hơn trứng nên cũng chẳng để ý, cô ấy nói gì thì anh làm nấy, miệng thì nói chuyện với anh em, tay thì gắp đồ ăn cho gái rất là bình thường.
Khánh Đan buồn phiền chẳng muốn nhai cơm, dáng vẻ thất bại của cô đã bị Bát Vĩ ở phía đối diện nhìn thấy. Anh ta nhìn cô chằm chằm, cười trên sự đau khổ của cô như thể muốn nói: Tôi đã bảo cô rồi thấy chưa? Giờ thì tự chuốc nhục vào thân.
Cô hận không thể đấm vào con mắt của Bát Vĩ mấy nhát cho hả dạ, chỉ đành cắn răng cúi mặt ăn cho hết bát cơm.
Bỗng dưng Song Luân gắp đồ ăn cho cô, dịu dàng nói:
- Ăn thêm món này đi. Em thích ăn nấm còn gì.
Cả buổi Huy Vũ gắp đồ ăn cho gái thì không ai nói gì, đến khi trai gắp cho Khánh Đan thì cả bàn nhìn như có thiên thạch vừa rơi vào bát của cô vậy. Bát Vĩ theo dõi thái độ của Song Luân và Khánh Đan, cảm thấy càng nhìn càng thú vị. Anh ta liền hỏi:
- Cậu là tiền bối của Đan, vậy chắc cũng biết Minh Trang chứ hả? Cô ấy cũng là sinh viên khóa dưới cậu đó.
Minh Trang nhìn Song Luân có ý chờ đợi. Cô ta cũng có nhận ra anh ngay từ đầu, ngày đó anh khá nổi tiếng ở trong khoa, cô ta cũng có mấy lần muốn tiếp cận nhưng vô dụng, với cả mọi thời gian khi ấy đã dành cả cho Huy Vũ nên việc quan tâm thêm Song Luân là bất khả thi.
Nhưng ngược lại với chờ mong của cô ta, Song Luân cau mày rồi lắc đầu. Anh cười xã giao với Minh Trang rồi đáp:
- Thứ lỗi cho anh. Thật sự là anh không thể nhớ ra em. Có lẽ lúc đó tất cả sự chú ý của anh đã đặt vào một cô gái khác.
Song Luân kết thúc câu nói bằng cách đặt ánh nhìn lên gương mặt đang chú tâm ăn uống của Khánh Đan. Cô vừa ăn vừa gật gù, không hề biết rằng cả bàn đang nhìn cô. Khánh Đan không bao giờ nghĩ được rằng hotboy khoa ngày ấy lại có tình cảm với mình. Cô với anh nói chuyện với nhau không nhiều lắm. Chỉ gần gũi nhất là khi cô được cùng anh tham gia một hoạt động thiện nguyện ở một viện dưỡng lão. Cô và anh tình cờ ở chung một nhóm nên mới có đoạn anh biết cô thích ăn nấm.
Bát Vĩ biết hết. Và anh ta đâu có dễ để cho mọi chuyện yên ả với Khánh Đan như vậy. Anh ta tiếp tục hỏi Song Luân:
- Trong rất nhiều hậu bối mà cậu chỉ nhớ đến Khánh Đan thôi sao?
Song Luân như bị bắt thóp, mặt hơi ửng hồng nhìn Bát Vĩ rồi nhìn qua Huy Vũ đang ngồi yên lặng nhìn chằm chằm vào đĩa nấm như đang mặc kệ sự đời. Tuy nhiên anh có linh cảm gì đó rất lạ trong mối quan hệ vợ chồng của Khánh Đan và Huy Vũ vậy nên đã quyết định làm một phép thử. Song Luân tự tin đáp:
- Đúng vậy. Em chỉ nhớ một mình Khánh Đan.
Trời đất ơi! Câu trả lời của Song Luân làm Khánh Đan bị mắc nghẹn. Cô nuốt không trôi miếng cơm liền đưa tay đấm ngực một cái thụp, mắt mở lớn nhìn Song Luân như đang muốn hỏi: Anh vừa nói cái gì vậy hả?
Cô nuốt được cơm nhưng lại bị nấc cụt. Song Luân thấy thế nhanh tay đưa ly nước của mình cho Khánh Đan. Có một người ngồi bên phải kia cũng định đưa nhưng tiếc là đã chậm hơn nên chỉ đành thẹn thò kéo cái ly của mình trở về, mặt tối âm u như đêm ba mươi.
Khánh Đan nhận ly nước của Song Luân, uống mấy hơi cho xuôi cơm, cô ngượng ngùng cười với Song Luân:
- Cảm ơn anh ạ.
Song Luân nhìn qua Huy Vũ, nói với giọng vô cùng vui vẻ:
- Em đang còn thắc mắc không biết người đàn ông nào may mắn cưới được Khánh Đan. Ai ngờ người may mắn đó lại là anh. Trên đời này, có lẽ may mắn đều rơi cả vào anh rồi anh Vũ ạ.
Mặt Khánh Đan đỏ bừng vì được khen ngợi. Cô cũng chẳng biết phải đối đáp với Song Luân thế nào mới phải. Minh Trang nghe được câu tâng bốc của Song Luân thì có vẻ không phục:
- Anh Luân nói thế nào ấy chứ. Em thấy Khánh Đan là người may mắn mới đúng. Làm thế nào mà một người như cậu ấy lại có thể cưới được một người chồng tài đức vẹn toàn như anh Vũ đây.
Song Luân chẳng ngần ngại nhìn thẳng Minh Trang mà trả lời luôn:
- Vì cô ấy có tất cả. Xinh đẹp, thông minh, tháo vát và có một trái tim vô cùng lương thiện. Khánh Đan là mẫu người con gái mà bất cứ ai cũng muốn cưới để làm vợ đấy, em không biết à?
Câu khẳng định chắc nịch của Song Luân làm cho cả Huy Vũ lẫn Bát Vĩ mặt đều biến sắc. Họ nhìn về Khánh Đan đang xấu hổ không dám ngẩng mặt lên nhìn mà trong lòng cảm thấy có gì đó thật bức bối đang muốn giật tung lồng ngực để nhảy ra.
Không thể để bản thân trở thành trung tâm của cuộc trò chuyện mãi thế này được. Khánh Đan đành tìm cớ đánh nhanh rút gọn:
- Cũng không còn sớm nữa. Mọi người nên dùng bữa nhanh rồi về phòng nghỉ ngơi. Ngày mai chúng ta còn có nhiều việc phải làm nữa.
Huy Vũ lập tức đồng ý:
- Ừ! Ăn nhanh đi, tôi cũng mệt rồi, muốn về phòng nghỉ sớm.
***
Song Luân không ngủ được, đành phải ra ngoài ban công hút thuốc. Anh ít khi hút thuốc lắm, chỉ những khi nào phải suy nghĩ thật nhiều mới tìm đến nó. Và hôm nay anh không thể ngăn mình nghĩ về mối quan hệ mờ ám của ba người Vũ - Đan - Trang.
Nhớ lại thời gian còn học đại học. Anh luôn để hình bóng một người trong tim nhưng lại không có đủ dũng khí bước đến gần cô ấy. Vì cô ấy dường như chẳng bao giờ để bất cứ người đàn ông nào vào mắt. Cô ấy chỉ học và làm. Cô ấy làm tất cả mọi thứ với đam mê và nhiệt huyết. Còn tình yêu đối với cô ấy, hình như không tồn tại. Một hotboy khoa nhưng bị lơ đẹp bởi một cô gái có gương mặt dị vết.
Anh đã giận cô, giận vì cô đã ngó lơ anh. Và chính vì thế mà anh quyết tâm không tiếp cận cô thêm nữa. Sự tự kiêu của một đại thiếu gia, một hotboy khoa đã khiến anh mất đi cơ hội ở bên cô, có lẽ là mãi mãi.