Đoàn ba người Huy Vũ, Minh Trang và Bát Vĩ cuối cùng cũng đến được nhà khách khi mặt trời còn le lói những sợi nắng cuối cùng. Huy Vũ vừa hạ va li xuống thì chiếc xe ba gác lướt qua mặt họ, chở theo một đôi nam nữ tươi cười hớn hở chạy thẳng vào sân của nhà khách. Huy Vũ gạt mồ hôi trên mặt, mắt vô tình dõi theo rồi dường như cả cơ thể bị đóng đinh tại chỗ khi cô gái đang nở nụ cười tươi tắn như nắng bên cạnh tên thanh niên bảnh bao kia là vợ anh.
- Kia không phải là Khánh Đan sao? - Bát Vĩ lên tiếng như để củng cố thêm cho phán đoán của Huy Vũ.
Minh Trang nghe nhắc tên Khánh Đan thì lập tức ngẩng đầu lên tìm kiếm. Cách họ không xa, Song Luân đã nhảy xuống xe và đưa tay đỡ Khánh Đan. Cô không chút ngại ngùng, vô tư nắm tay Song Luân rồi bước xuống khỏi thùng xe. Thấy Khánh Đan tươi cười bên trai lạ, Minh Trang không nhịn được một cái cười đằng mũi, môi hơi dẩu ra:
- Xem kìa, cô ta lại câu được một anh chàng ngốc nghếch nào nữa rồi.
Lời của Minh Trang như châm thêm một ngọn lửa bực tức trong lòng Huy Vũ, mặt anh tối còn hơn cả bầu trời hiện tại, tay đã siết chặt quai vali từ lúc nào. Bát Vĩ phía sau mặt cũng ngạc nhiên không kém, anh không biểu lộ rõ sự thương ghét, khóe môi chỉ hơi nhếch lên rồi lại hạ xuống, mi tâm thật khó đoán là đang vui hay đang giận.
Không chịu đứng yên, Huy Vũ xồng xộc kéo vali đến chỗ Khánh Đan. Thái độ của anh như thể muốn nghiền ai đó bằng đôi tay đang siết chặt. Nghe tiếng kéo vali ồn ào trên nền bê tông lởm chởm, cả Song Luân và Khánh Đan cùng quay qua nhìn. Khỏi phải nói, Khánh Đan chỉ còn thiếu rớt con mắt xuống đất nữa thôi, cô không thể nào tin vào mắt mình rằng Huy Vũ đang ở trước mặt cô.
Vậy cái màn cười nói nắm tay ban nãy Huy Vũ đã thấy chưa? Cô ôm một bụng nghi vấn khi ba người kia tiến lại với những gương mặt không thiện chí. Cô có cần giải thích với Huy Vũ không nhỉ? Cơ mà anh có yêu cô đâu mà cô phải giải thích, hơn nữa anh còn đi với Minh Trang suốt đấy thôi, cô chẳng ghen với anh thì thôi.
Bất ngờ hơn là Song Luân lao đến ôm chầm lấy Huy Vũ trong khi Khánh Đan còn đang lo ngay ngáy:
- Trời đất ơi! Tin được không! Anh Vũ! Trời ạ! Ngày hôm nay em đúng là trúng số rồi.
Nãy giờ Huy Vũ chỉ mải nhìn Khánh Đan nên cũng chẳng để ý tên cao kều đi bên cô là ai. Giờ cậu ta chạy lại ôm anh thì anh mới hơi giật mình. Bát Vĩ cũng ngạc nhiên không kém. Song Luân buông Huy Vũ rồi vồ qua Bát Vĩ làm anh ta cũng mặt đần thối không kịp thích nghi:
- Anh Vĩ! Nhớ anh quá nè anh yêu.
Khánh Đan nhìn thấy tiền bối của mình hết ôm chồng mình lại nũng nịu với cái tên oan gia thì chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo. Ôm ấp xong xuôi Song Luân mới chịu nhìn qua Minh Trang đang đứng nấp phía sau lưng Huy Vũ:
- Cô đây là… là vợ anh à, anh Vũ?
Song Luân hỏi bằng giọng rất cao, sau đó lại bá vai Huy Vũ, xuống giọng thấp hơn:
- À đám cưới anh gấp quá, lúc đó em còn đang phải đi công tác ở Áo nên không về dự được. Thật lòng em rất tiếc đó ạ.
Huy Vũ nhìn qua Khánh Đan, cô nhìn anh dường như đang chờ đợi xem anh xử lý về chuyện vợ chồng và cưới xin thế nào với câu hỏi của Song Luân. Huy Vũ hơi gượng, gỡ tay Song Luân khỏi tay mình, ngập ngừng chỉ về phía Minh Trang:
- À! Cô đây là Minh Trang, trợ lý của anh, không phải vợ.
Song Luân thấy mình thất thố liền đứng nghiêm chỉnh lại, nghiêng đầu chào Minh Trang:
- Vậy ạ. Xin lỗi cô nhé! Tại cô xinh quá nên tôi tưởng là chị dâu.
Bát Vĩ cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng:
- Song Luân, sao cậu lại ở đây vậy?
Song Luân cười đáp, đồng thời bước lùi về phía Khánh Đan một bước:
- À! Em đi thiện nguyện cho công ty SAV.
Dường như nhớ ra điều gì, Song Luân ngạc nhiên nhìn về phía Khánh Đan:
- À em là nhân viên của Trần Cao nhỉ, vậy chắc đã có cơ hội gặp ba người này rồi chứ?
Trời ơi! Còn hơn cả gặp. Khánh Đan chỉ có thể cười khổ trong lòng. Ba người đối diện có lẽ cũng cùng cảm giác với cô, chỉ có thể đứng cười gượng mà thôi. Song Luân vẫn chưa dừng lại được sự vui mừng. Anh vô tư đặt tay ôm qua vai Khánh Đan, kéo cô lại gần anh hơn rồi nói:
- Giới thiệu với hai anh, đây là Khánh Đan, hậu bối của em ở trường đại học. Và hiện tại cô ấy cũng là nhân viên của các anh đó. Nể mặt em, các anh nhớ chiếu cố nhé!
Bát Vĩ lúc này đã không nhịn được mà bật cười lớn. Còn Huy Vũ thì mặt nóng ran khi nhìn thấy bàn tay thô thiển của cậu em đang ôm lấy vai của vợ mình. Minh Trang cũng phải cười cho một màn giới thiệu không thể nào tấu hài hơn, nhưng khi cô ta nhìn sang sắc mặt của Huy Vũ liền cảm thấy không thể cười được nữa. Cô cảm giác được Huy Vũ đang giận, vì điều gì? Chẳng lẽ là ghen với Khánh Đan sao?
Khánh Đan khó xử gỡ tay Song Luân ra khỏi vai mình:
- Dạ anh ơi, thật ra…
Khánh Đan đang định tự mình khai báo thì cô Tâm hớt hải từ trong nhà khách chạy ra, kêu toáng:
- Trời ơi cô chủ! Sao cô đi cả ngày mà không cầm theo điện thoại. Có biết tôi lo cho cô…
Cô Tâm lo lắng quá nên giờ mới nhìn thấy có bốn cặp mắt khác đang nhìn về phía mình, làm cô rụt rè không dám nói hết câu. Nhìn qua một lượt, giờ cô Tâm mới tá hỏa nhận ra còn có cả Huy Vũ và Bát Vĩ ở đây. Cô Tâm vội vã cúi mình chào thật lớn:
- Chào cậu chủ, chào cậu Vĩ!
Giờ thì đến lượt Song Luân mắt chữ O miệng chữ A. Cái cô lớn tuổi này vừa gọi Khánh Đan là cô chủ, lại quay qua gọi Huy Vũ là cậu chủ, chuyện là thế nào nhỉ?
Song Luân ngớ người, hết chỉ tay về Khánh Đan lại chỉ tay về Huy Vũ. Anh lắp bắp hỏi:
- Cô… cô vừa gọi… gọi cái gì cơ? Cô chủ? Cậu chủ? Ủa, là sao?
Cô Tâm đứng nghiêm, lễ phép thưa:
- Vâng ạ! Là cô chủ và cậu chủ của tôi ạ.
Song Luân dần tắt nụ cười, anh biết rõ Trần Cao độc đinh, chỉ có một mình Huy Vũ, nên việc Khánh Đan là em của Huy Vũ là không thể nào. Vậy cô chủ? Chỉ có thể gọi vợ của Huy Vũ mà thôi. Song Luân vô thức đứng giật lùi một bước, gương mặt tối tăm hẳn đi, một sự tiếc nuối và thất vọng bao vây lấy anh. Môi anh run khẽ, nhìn Khánh Đan và nở một nụ cười méo mó:
- Không lẽ… không lẽ chồng em là…
Khánh Đan chẳng muốn thừa nhận, phần vì cô không muốn nhận chồng ở đây, phần vì chướng mắt chuyện anh kéo theo người tình đến vướng mắt cô. Nhưng mà chẳng đợi cô phải lên tiếng, Huy Vũ đã đáp:
- Cậu nghĩ đúng rồi đó. Khánh Đan là vợ anh.
Một màn ngượng ngùng của ba người đã thu cả vào mắt Minh Trang và Bát Vĩ. Minh Trang nhận ra Huy Vũ không còn ghét Khánh Đan nhiều như trước nữa, tuy nhiên cô ta vừa có một ý hay để có thể tiếp tục đẩy Khánh Đan xa Huy Vũ mãi mãi.
Bát Vĩ thì chẳng vui chẳng buồn, anh ta khoanh tay, môi hơi mím rồi thở hắt ra một cái khi mắt vẫn còn dán chặt vào Song Luân.