Ở bệnh viện, Huy Vũ trong khi chờ đợi người nhà đến đón thì mở sách ra đọc. Đang buồn bã vẩn vơ thì cửa phòng bất ngờ mở ra. Chưa thấy hình mà đã thấy tiếng khóc nức nở của Minh Trang:
- Honey! Anh à!
Mùi nước hoa ngọt như kẹo thoảng bay trong gió, ùa vào lòng Huy Vũ trước khi anh kịp thốt lên điều gì. Cô ấy ôm ghì chặt anh đến mức ngạt thở. Sau mấy giây sửng sốt, cuối cùng anh cũng bình tâm lại, mỉm cười đôn hậu vỗ về cô ấy:
- Ngoan nào! Anh có chết đâu mà em khóc dữ thế.
Minh Trang đầm đìa nước mắt nhìn Huy Vũ, vừa nấc vừa nói:
- Trông anh xem… gầy đi như thế này. Xót quá đi mất. Mấy người ở bệnh viện bỏ đói anh hay sao vậy hả?
Huy Vũ bật cười trước sự ngô nghê của người yêu. Cô không biết anh là “hoàng tử” của Trần Cao hay sao? Làm gì có chuyện anh bị bỏ đói kia chứ. Cũng vì hai tháng hôn mê, không ăn gì ngoài truyền nước nên cơ thể anh mới hao mòn đi như vậy. Cũng may sau khi tỉnh lại anh có được một điều dưỡng tận tâm nên cơ thể mới được bồi bổ có da có thịt hơn một chút thế này.
Minh Trang vờ giận dỗi đánh vào ngực Huy Vũ:
- Lại còn cười được. Anh có biết em lo cho anh thế nào không hả?
Minh Trang dùng lực hơi quá tay, Huy Vũ kêu “hự” một tiếng rồi cười khổ ôm ngực:
- Anh biết, anh biết mà. Thôi đừng khóc nữa, anh thương.
Hai con chim bồ câu đang đưa tình với nhau thì một giọng nữ đanh thép, quyền lực vang lên:
- Huy Vũ!
Cả hai dừng động tác vuốt ve mặt mũi của nhau lại, ngơ ngác nhìn ra cửa. Bà Ánh Tuyết xuất hiện cùng Bát Vĩ, theo sau họ là hai nhân viên của bệnh viện. Mặt Minh Trang ngắn lại, không cần đoán cũng biết quý phu nhân đang nhìn cô với ánh nhìn hình viên đạn kia chính là bà mẹ quyền lực của Huy Vũ. Còn chàng thanh niên điển trai đi bên cạnh kia, cô vừa nhìn đã đỏ mặt, ánh mắt dường như có chút ngại ngùng.
Mặt bà Ánh Tuyết hằm hằm nghiêm trọng nhìn Minh Trang, đổi lại Bát Vĩ thì khá dửng dưng, khóe miệng dường như còn có ý cười. Huy Vũ thấy mẹ đến ngay lúc mình đang chim chuột với người yêu thì hơi ngại:
- Mẹ! Mẹ tới sớm thế ạ.
Minh Trang vội vàng đứng lên ngay ngắn cúi đầu chào:
- Con chào cô ạ!
Bà Ánh Tuyết hừ mũi, nhìn cái vẻ đẹp đẽ, gợi cảm của cô gái trước mặt thì nóng hết cả mặt. Minh Trang ăn mặt không phải quá phản cảm, một chiếc đầm voan trắng mềm mại dài ngang gối, tay áo dài phủ xuống cổ tay, chỉ có cổ áo là khoét sâu để lộ ra mơn mởn nửa quả đào trắng tinh. Bà dời mắt khỏi Minh Trang, nhìn qua Huy Vũ và nói:
- Đến muộn để con còn đong đưa với gái cho thỏa thuê hay sao? Thèm muốn cỡ mấy thì cũng phải giữ mình một chút chứ! Con mới trở về từ cõi chết đó con ạ.
Huy Vũ chẳng biết sao mẹ lại nổi nóng, chỉ biết gãi đầu rồi đứng lên:
- Kìa mẹ. Cô ấy mới chỉ ôm con có một chút.
Anh nhẹ nhàng nắm tay Minh Trang, cô ta đã căng thẳng đến nỗi chân tay toát mồ hôi lạnh, không dám nhìn thẳng vào mắt bà mẹ chồng tương lai. Huy Vũ nói:
- Giới thiệu với mẹ, đây là Minh Trang, bạn gái của con.
Bà Ánh Tuyết nghe rồi nhưng coi như gió thoảng qua tai, lập tức quay sang nói với Bát Vĩ:
- Sắp xếp đưa đồ của Huy Vũ xuống xe.
Bát Vĩ cùng một nhân viên bệnh viện tiến về phía để mấy chiếc vali, anh không quên để lại cho cậu em một nụ cười ý nhị. Minh Trang chờ đợi sự công nhận của bà Ánh Tuyết nhưng bà vẫn chẳng thèm đả động đến cô, lạnh nhạt nói:
- Về nhà thôi. Mẹ rất bận, không có thời gian chơi đùa với con.
Minh Trang đứng ngẩn ra như kẻ thừa, nhìn theo Huy Vũ mà mặt méo xệch. Huy Vũ cảm nhận được ám khí ngùn ngụt từ mẹ, anh kéo Minh Trang nép sát mình, kiên định nói:
- Con muốn nói chuyện với mẹ về Minh Trang. Con sẽ cưới cô ấy.
Mắt bà như có tia lửa điện khiến cho những con tim non nớt trước mặt phải khiếp sợ. Bà không nổi cáu, vẫn giữ tông giọng bình tĩnh và lạnh lùng:
- Chuyện đó nói sau đi. Mau theo Bát Vĩ trở về.
Nhân viên bệnh viện còn lại đưa xe lăn đến chỗ Huy Vũ, rất nhanh đã ấn anh ngồi vào xe trước sự ngỡ ngàng khó hiểu của anh. Anh bị cưỡng chế đưa đi. Cảm giác như mẹ đang cố gắng tách anh ra khỏi Minh Trang vậy. Anh không tiện phản kháng, chỉ nói vọng lại với Minh Trang đang đứng dở khóc dở cười trong phòng bệnh, cùng với mẹ mình:
- Anh sẽ gọi điện cho em.
Nói Huy Vũ là mamaboy(*) thì hơi nặng, nhưng mỗi lần mẹ anh nghiêm túc thì anh không bao giờ dám trái lời. Bởi từ bé anh được bà cưng chiều hết mực, chưa bao giờ bà từ chối anh việc gì. Tuy nhiên cũng có những việc, mẹ đã nói không thì anh chắc chắn không dám kì kèo.
(*) Mamaboy: Là chàng trai tuyệt đối nghe lời mẹ, cái gì cũng đợi mẹ quyết mới dám làm.
Còn lại hai người phụ nữ trong phòng, Minh Trang cố gắng cười thân thiện để xóa tan sự băng giá trong phòng:
- Con được nghe anh Huy Vũ kể rất nhiều về cô, giờ mới có cơ hội được gặp cô ạ. Cô đúng là xinh đẹp đúng y như lời anh Huy Vũ nói.
Mặt bà Ánh Tuyết vẫn chẳng chút biểu cảm, chiêu thảo mai của Minh Trang hoàn toàn vô dụng với bà. Bà đáp:
- Bớt mấy lời nịnh nọt đó đi. Tôi chỉ muốn nói cho cô biết là từ nay đừng có liên lạc với con trai tôi nữa. Nó sắp lấy vợ rồi.
Tin tức này như sét đánh ngang mặt Minh Trang, cô ta rụng rời hết tay chân, mắt đã đỏ au:
- Không thể nào. Anh Vũ chỉ có mình con thôi, anh ấy còn nói sẽ cưới con mà, làm sao có thể…
Bà Ánh Tuyết cắt lời:
- Cửa nhà Trần Cao không phải ai cũng có thể bước chân vào.
Minh Trang vô cùng ấm ức, cô rõ ràng là người yêu của Huy Vũ, khó khăn bao năm mới mồi chài được anh, còn hí hửng lần này về nước sẽ được gả vào hào môn cơ mà. Sao bây giờ lại thành ra thế này? Thật không cam tâm! Cô ta bật khóc:
- Là cô ép hôn anh Huy Vũ với người khác. Anh ấy sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó.
- Nếu cô biết điều im lặng và khuyên bảo Huy Vũ ngoan ngoãn kết hôn thì từ nay đến cuối đời, Trần Cao sẽ cho cô cuộc sống không lo nghĩ. Còn nếu muốn đối đầu với tôi, cố ý phá vỡ hôn sự của Huy Vũ thì cô xác định từ nay về sau không bao giờ được đặt chân về nước mà gặp bố mẹ cô nữa. Cô hãy suy nghĩ cẩn trọng và tự chọn lấy đi.
Nói xong thì bà Ánh Tuyết quay bước rời đi. Mặt Minh Trang từ ủy mị chuyển dần thành bình thản. Cô ta nhếch mép nhìn theo bóng dáng của bà Ánh Tuyết. Không ngờ bà Ánh Tuyết đã điều tra đến tận gốc rễ của Minh Trang rồi, cô ta không ngờ người mẹ chồng hụt này lại cao tay đến vậy. Suy nghĩ cho kỹ, mọi quyền lực ở Trần Cao đều nằm trong tay người phụ nữ kia, nếu cô cứ cố chấp đưa đầu vào thì thể nào cũng khiến cho bà ta có ác cảm. Cô có vào được Trần Cao cũng khó mà sống yên ổn, vậy thì cô dại gì lao vào bể khổ nếu có thể hốt được mớ tiền, ăn sung mặc sướng mà lại còn được cái danh vì Huy Vũ mà hi sinh nhận thiệt về bản thân.
Huy Vũ bị ép hôn, hôn nhân rạn vỡ ngay từ đầu thì thể nào cũng sẽ phải tìm đến cô. Trên đời này thú nhất là làm người tình của nhau, không vướng mắc trách nhiệm mà tình cảm lén lút thì lại cứ luôn như mới.
Minh Trang phỉ nhổ cho mấy cô nữ chính trong truyện ngôn tình ngày xưa mà cô hay đọc. Được cho một cục tiền mà không thèm lấy, với cô thì nhanh gọn lẹ lắm:
- Mười tỷ, mau tránh xa con trai tôi.
- Dạ, số tài khoản của cháu đây. Cháu cảm ơn trước.
Đấy, với cô ta thì truyện chưa được ba dòng đã hết mất rồi.