Nghe cô ấm ức phân trần xong thì bà Ánh Tuyết thở phào một cái. Bà đã hiểu rõ vấn đề, tuy nhiên lại chẳng chút lo ngại. Bà đưa mắt nhìn về cô Tâm, ra hiệu cho cô đưa chiếc vali quay trở lại phòng cho Khánh Đan sau đó lại nắm tay cô, đưa cô đi lại chỗ bàn khách, cùng ngồi xuống. Khánh Đan vẫn đang trong tâm trạng rối bời nên hoàn toàn không để ý đến xung quanh, cũng không để tâm thái độ của bà Ánh Tuyết ra sao.
Bà Ánh Tuyết nói:
- Chuyện hôn ước của con và Huy Vũ nhất định phải tiến hành. Mẹ sẽ không hủy bỏ nó với bất cứ lý do nào. Con là cô con dâu vàng của mẹ, ngoài con ra, mẹ sẽ không chấp nhận một đứa con gái nào bước vào cửa. Con đừng suy nghĩ nhiều, cứ an tâm chuẩn bị làm cô dâu xinh đẹp nhất. Mẹ đã bàn bạc xong xuôi với ba mẹ của con rồi, sau tết nguyên đán chúng ta sẽ tổ chức đám cưới.
Lúc này Khánh Đan mới bình tâm lại, nhưng vẫn không dám tin rằng bà Ánh Tuyết đã an bài xong mọi chuyện. Thế mà cô còn lo sợ bà sẽ lật lọng, sẽ đuổi cô đi sau khi con trai tỉnh dậy cơ đấy. Khánh Đan không khóc nữa, ngoan ngoãn nhìn bà Ánh Tuyết với đôi mắt long lanh biết ơn. Bà Ánh Tuyết mỉm cười hỏi nhỏ:
- Nói mẹ nghe, con thật lòng yêu Huy Vũ rồi phải không?
Không như lúc đối diện với Bát Vĩ, lần này Khánh Đan vô cùng tự tin để nói thật lòng mình. Cô gật đầu, ngượng ngùng đáp:
- Vâng ạ.
Bà Ánh Tuyết vui vẻ ra mặt, lại cứ nắm tay cô chặt hơn:
- Vậy là tốt rồi. Mẹ nhất định sẽ giúp con cưới được người con yêu. Hơn nữa con trai mẹ, mẹ rất hiểu, một cô gái tốt như con, chắc chắn về lâu dài nó sẽ rung động. Nếu hôm nay mệt thì không cần lên viện nữa, mẹ đưa con đi mua sắm Tết và quà cho ông bà sui. Mai mẹ sẽ cho người đưa con về nhà.
Khánh Đan hạnh phúc mỉm cười, đáp:
- Vâng ạ.
***
Tình hình sức khỏe của Huy Vũ cũng đã ổn định trở lại. Trước mắt chỉ cần anh giữ gìn sức khỏe và phục hồi sau chấn thương là có thể sinh hoạt bình thường bởi vậy sáng nay bà Ánh Tuyết cũng quyết định làm thủ tục cho anh xuất viện.
Háo hức vì được trở về nhà nên Huy Vũ đã dậy từ sớm và tự mình thu xếp lại mấy đồ tư trang. Cũng không nhiều nhặn gì, toàn là sách và quần áo cá nhân của anh. Nếu còn Khánh Đan ở đây thì chắc chắn anh sẽ để cô ấy giúp mình thu dọn, nhưng vì cô ấy đi rồi, anh cũng không muốn người lạ động vào đồ của mình nên mới tự làm lấy.
Nhắc đến Khánh Đan lòng anh lại cảm thấy mất mát khó tả. Hôm qua cô đến và đi rất vội, anh chưa kịp cảm ơn cô một tiếng cho đàng hoàng, cũng chưa kịp xin số điện thoại để liên lạc. Anh với cô đúng nghĩa chỉ là mối quan hệ dịch vụ, thế nhưng bản thân anh biết rõ, anh rất quý mến cô ấy, chỉ là không tài nào nói được thành lời.
Anh sẽ trả ơn cho cô vào một ngày nào đó, khi mọi chuyện của anh được thu xếp xong, anh tự nói với lòng như vậy.
Đang dọn dẹp thì anh nhìn thấy bó hoa cẩm tú cầu đã hơi rũ cánh trên bàn. Chợt trong đầu anh lóe lên một ý nghĩ:
- Hay là tặng cô ấy một cửa hàng hoa nhỉ?
***
Bữa sáng cuối cùng ở biệt phủ Trần Cao trước khi Khánh Đan quay trở về nhà. Vẫn đầy đủ những gương mặt cũ. Gia đình ba người bên kia cho đến hiện tại vẫn khá xa lạ và kín tiếng đối với Khánh Đan. Cô luôn cảm thấy họ đề phòng mình và dường như không có ý định thân thiết hơn. Tất nhiên là trừ cái việc tên Bát Vĩ kia cứ luôn luôn theo sau nói với cô những điều không mấy vui vẻ.
Khánh Đan mấy lần cũng định tâm sự với cô Ánh Tuyết về thái độ của Bát Vĩ nhưng cô thấy cô Ánh Tuyết rất coi trọng Bát Vĩ, thậm chí cô còn cảm thấy cô ấy coi anh ta như con trai nên có phần đề phòng. Dù sao con người sống hai mặt trên đời này cô đã gặp qua rất nhiều, cô đâu có biết được là Bát Vĩ thật sự đang muốn chia sẽ cô và Huy Vũ hay thực chất là lời xúi bẩy của bà Ánh Tuyết, bên đấm bên xoa để cô tự ngoan ngoãn rời đi. Nói chung, dù rất thích bà Ánh Tuyết nhưng cô vẫn cần phải giữ được sự tỉnh táo.
Quy tắc bữa ăn trong Trần Cao hơn một tháng qua đã thay đổi nhiều, nhất là việc bữa ăn luôn được mang lên cho Khánh Đan trước tiên. Cô có thể vừa ăn uống thoải mái, vừa có thể trò chuyện với bà Ánh Tuyết về chuyện của Huy Vũ, loại bỏ hoàn toàn quy tắc ăn uống không được trò chuyện cười đùa quá nhiều của Trần Cao. Cũng nhờ những bữa ăn trò chuyện qua lại như vậy mà cô đã biết được nhiều hơn tính cách và sở thích của Huy Vũ.
Nói tóm gọn về chàng hoàng tử của cô thì: Tốt bụng, ham chơi và sống tình cảm. Còn mấy phẩm chất khác như thông minh, đẹp trai, ga lăng thì là bản chất rồi nên không cần phải kể nữa.
Bà Ánh Tuyết có vẻ vẫn còn tiếc nuối việc Khánh Đan trở về Lê Sâm:
- Tiếc quá, giá mà Huy Vũ khỏe mạnh nhanh hơn một chút thì mẹ đã làm lễ cưới cho hai đứa trước tết rồi. Tết này mà có dâu mới về thì vui biết mấy.
Nhìn thái độ nuối tiếc quyến luyến của mẹ chồng làm cho Khánh Đan hơi xấu hổ nhưng cũng cảm thấy ấm lòng. Cô đáp:
- Dạ, mình thư thả rồi tiến hành cũng được ạ. Con cũng đâu thể chạy mất mà mẹ lo.
Bát Vĩ ngồi ở đối diện, mặt anh ta từ sáng sớm đã gườm gườm nhìn cô rất khó chịu. Chắc là vì thấy cô vui vẻ nên anh ta không ưng ý. Cô để ý rằng hôm nào mà cô vui vẻ hớn hở thì anh ta ăn không ngon miệng, còn cô buồn sầu thê thảm thì anh ta ngồi nhăn nhở cười nói với cô Ánh Tuyết. Cái tên này đối với cô sao như cái gai trong mắt, bực mình thế!
Xong bữa sáng, cả biệt phủ Trần Cao đều có mặt trước sân chính để tiễn chân cô, quả thật là quá phô trương khiến cho Khánh Đan ngại đỏ mặt. Cô được tài xế Bảo, tài xế thân cận và lâu năm nhất của bà Ánh Tuyết hộ tống về đến tận nhà. Tư trang của Khánh Đan khi về Trần Cao có đúng một cái vali cỏn con, vậy mà lúc trở về chất đầy cốp và cả băng ghế sau. Sau khi gia nhân chất hết quà cáp đồ đạc lên xe Khánh Đan quay qua cúi đầu chào bà Ánh Tuyết:
- Con chào mẹ con đi.
- Ừm! Giữ gìn sức khỏe, đừng lo lắng gì cả. Chăm sóc bản thân thật tốt để ra giêng còn làm cô dâu xinh đẹp có biết chưa?
Nói xong bà đưa cho cô một cái thẻ đen, cô muốn từ chối nhưng bà đã dúi vào tay, bắt cô cầm lấy:
- Đừng tiết kiệm với bản thân. Cứ mua gì con thích, đừng suy nghĩ gì cả.
Mặt cô nóng bừng bừng, thật sự bà Ánh Tuyết đã quá sức hào phóng với cô rồi. Còn chưa chính thức làm dâu mà đã cho cô biết bao nhiêu quyền lợi. Đó là cô chưa biết bà đang âm thầm sắp xếp cho cô được làm chủ Jolie. Có lẽ đây là quà cưới mà đến khi nào cô chính thức về nhà Trần Cao bà mới nói cho cô biết.