Lời Nguyền Gia Tộc

Chương 14: Gặp mặt bà ánh tuyết




Về nước đã được ba ngày nhưng chẳng có hôm nào là Khánh Đan ngủ ngon. Tối hôm qua cô đã thức cả đêm vì lo lắng và suy nghĩ về chuyện hôn ước. Cho đến hiện tại Khánh Đan vẫn giữ ý kiến của mình. Cô không quen biết người kia, chưa từng gặp gỡ thì làm sao có thể kết hôn. Cuộc sống của cô đã đủ đau khổ rồi, cô không muốn cuộc sống hôn nhân sau này cũng chìm vào đau khổ không lối thoát.

Mặt trời còn chưa lên, xung quanh gia trang của Lê Sâm vẫn còn chìm trong sương mờ. Có tiếng gõ cửa phòng Khánh Đan từ rất sớm, giọng của Lanh nhỏ nhẹ vang lên:

- Cô út ơi! Ông bà chủ dặn cô dậy sớm để chuẩn bị đón khách ạ.

Khánh Đan tuy mệt, nhưng có nằm nữa cũng không ngủ được nên nhổm người dậy khỏi giường, đáp:

- Tôi biết rồi.

- Vâng ạ.

Bên ngoài cửa có tiếng bước chân nhẹ nhàng xa dần, Lanh đã đi khỏi. Khánh Đan bước tới tủ quần áo, lấy ra túi giấy đã được chị Khánh Huyền chuẩn bị từ hôm qua, chị hai cẩn thận căn dặn cô phải mặc bộ này vào ngày hôm nay. Dù muốn hay không, cả nhà cần cô xuất hiện thật tươm tất.

Khánh Đan lôi túi giấy ra khỏi tủ nhưng lại vô tình làm rơi một vật gì đó lăn lóc trên sàn gỗ. Khánh Đan thoáng giật mình, cúi người nhìn xuống vật thể lấp lánh dưới ánh đèn neon. Đó là chiếc cài áo hình cánh chim hải âu. Trong lòng cô thoáng chốc cảm thấy chua xót. Cái gì mà tự do, cái gì mà hạnh phúc, bây giờ đến quyền yêu đương cô cũng bị tước đoạt. Lời chúc phúc của người con trai ấy khiến trái tim cô đau nhói.

Vẻ đẹp của buổi sáng ngày hôm ấy vẫn còn hiển hiện rất rõ trong mắt cô, nụ cười tuyệt đẹp cùng dáng vẻ thiên thần của người ấy dường như cô chỉ mới gặp hôm qua đây thôi. Nếu như thượng đế cho cô gặp lại anh một lần nữa liệu cô có dám mạnh dạn nói hết mọi điều với anh không? Nói với anh rằng Minh Trang không tốt như anh nghĩ, nói với anh rằng cô đã thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên?

Khánh Đan bật cười với suy nghĩ ấu trĩ của mình. Cô đứng dậy, cất cẩn thận chiếc cài áo vào hộc tủ, tiếc nuối nhìn nó lần cuối rồi kéo ngăn tủ lại. Trên đời này không có thần tiên nên càng không thể có phép màu để cô có thể tình cờ gặp lại anh một lần nữa. Mà nhìn lại mình đi, một đóa hoa dại không sắc không hương như cô liệu nói ra anh có thèm tin không?

Khánh Đan thay vào một bộ váy áo màu nâu nhạt với kiểu dáng cổ điển, được may bằng vải dạ dày dặn, ấm áp. Trong lòng Khánh Đan lúc này vẫn còn một hy vọng nhỏ nhoi đó là khi Trần Cao nhìn thấy nhan sắc này của cô thì lập tức hủy hôn ước. Người ta giàu sang, cao quý như vậy, có lẽ sẽ không thể chấp nhận một người con dâu mang khuyết điểm lớn trên mặt như cô.

Lần này đến biệt thự Lê Sâm chỉ có một mình bà Ánh Tuyết. Huy Vũ mấy ngày qua tình trạng sức khỏe không có tiến triển, thậm chí bác sĩ còn dự đoán anh có thể sẽ trở thành người thực vật khiến cho bà Ánh Tuyết càng thêm lo lắng. Bên cạnh lo lắng cho con trai, bà cũng cảm thấy căng thẳng khi chọn con dâu một cách tùy hứng thế này.

Trước khi đến thăm gia đình Lê Sâm, bà đã cho người tìm hiểu một chút về cô con gái út của họ nhưng hoàn toàn vô ích. Không có bất cứ thông tin hay hình ảnh nào về người con gái này. Thậm chí bà còn cảm nhận được gia đình Lê Sâm muốn giấu thật kỹ cô gái này và làm cho cô gái gần như không tồn tại.

Lý do gì khiến cho Lê Sâm che giấu người con gái út? Điều đó khiến bà Ánh Tuyết lo lắng và trăn trở rất nhiều. Trần Cao chỉ có một mình Huy Vũ là người nối nghiệp, còn chưa kịp kết hôn và sinh con, để anh ra đi vào giây phút này chẳng khác nào để Trần Cao rơi vào tay người ngoài. Vì sự sống còn của con trai, vì hy vọng có thể tìm được người nối nghiệp Trần Cao sau này, dù cho cô gái đó có ra sao, bà nhất định phải cưới về cho bằng được.

Tháng mười một, thời tiết ở cao nguyên Lâm Viên vô cùng dễ chịu. Xe của bà Ánh Tuyết đến biệt thự Lê Sâm cũng vào đúng giờ trưa, trời nắng vàng ruộm nhưng không nóng. Ông bà Lê Sâm trực tiếp ra cửa đón khách. Bà Ánh Tuyết mặc âu phục màu đen và sơ mi trắng, trông bà vừa mạnh mẽ lại vừa mang lại khí chất sang trọng quý phái.

Trong phòng khách có vợ chồng ông Lê Sâm và bà Ánh Tuyết. Bà Ánh Tuyết có vẻ sốt ruột, lén đảo mắt nhìn để xem có cô con gái út ở phòng khách hay không. Có lẽ hiểu sự sốt ruột của bà, ông Lê Sâm nói với Lanh đang đứng hầu bên cạnh:

- Cháu lên mời cô út xuống cho bác.

Lanh nhẹ cúi đầu, dạ ngọt một tiếng rồi nhẹ nhàng rời đi, không lâu sau Khánh Đan đã xuất hiện. Dáng dấp của cô từ xa vô cùng thanh thoát và dịu dàng, ánh mắt bà Ánh Tuyết sáng lấp lánh, vô cùng mong chờ. Tuy nhiên, khi nhìn thấy gương mặt thật sự của Khánh Đan, bà đã chết lặng hồi lâu. Cho đến khi cô đứng trước mặt bà, lễ phép cúi người chào thì bà mới hoàn hồn lại.

Tất cả những gì hiện diện ở cô gái này đều hoàn mỹ, chỉ trừ gương mặt mang vết bớt lớn đến đáng thương kia. Trong lòng bà cảm thấy vừa tiếc nuối vừa xót xa thay cho cô.

Khánh Đan ngẩng đầu lên nhìn, lại bắt gặp ánh mắt long lanh của bà Ánh Tuyết. Đôi mắt này, kì lạ làm sao, nó khiến cô cảm thấy thật quen thuộc. Cô và bà đã từng gặp nhau rồi ư? Đôi mắt của bà không giống như nhiều người xa lạ khác khi nhìn thấy cô, không hoảng hốt bất ngờ, không kì thị chê bai mà lại mang một sự thấu hiểu và thương xót.

Giọng của ông Lê Sâm cắt đứt sự suy tư bối rối của hai cô cháu:

- Giới thiệu với cô Tuyết. Đây chính là Khánh Đan, con gái út của tôi. Con bé vừa trở về từ Úc.

Khánh Đan ngồi xuống bên cạnh mẹ, đối diện trực tiếp với bà Ánh Tuyết. Ông Lê Sâm không lòng vòng, thẳng thắn nói luôn:

- Chuyện hôn sự năm xưa tôi và anh Hoàng đã định từ trước. Tôi nghĩ rằng sẽ có thời gian cho hai đứa trẻ bồi đắp và nảy sinh tình cảm. Thế nhưng chẳng may anh Hoàng lại mất, hai nhà từ đó đến nay cũng không qua lại, Khánh Đan nhà tôi và con trai chị cũng chưa từng gặp gỡ. Bởi vậy tôi mới gọi con bé về đây, để nó tự có quyết định của nó. Thời nay không phải phong kiến cổ hủ, gia đình tôi không có tiền lệ ép buộc con cái. Vì vậy hôn ước của Khánh Đan và con trai chị, cứ để con bé được nêu lên ý kiến.

Bà Ánh Tuyết gật gù có vẻ thấu hiểu, bà không ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của ông Lê Sâm, bên cạnh đó cũng nhận ra trong câu nói của ông có vài phần là đang oán trách bà đã nuốt lời, là người đã cố tình lờ đi hôn ước này từ đầu. Dù sao thì bây giờ bà là người đang cần con dâu, dù không muốn nhịn cũng phải nhịn tới cùng.

Bà Ánh Tuyết cười đáp:

- Tôi hiểu rõ ý anh rồi. - Sau đó bà nhìn qua Khánh Đan - Khánh Đan à, cô biết việc cô đến đây bất ngờ đề nghị hôn sự là quá bất ngờ với con. Tuy nhiên con có thể cùng cô về thành phố một chuyến, gặp gỡ con trai cô một lần trước khi ra quyết định không?

Mọi việc đều nằm ngoài dự liệu của Khánh Đan, cô tưởng đâu người ta sẽ chê cô xấu xí mà hủy hôn ước, vậy mà khi nhìn thấy cô, bà ấy không chê bai, lại còn rất dịu dàng khiến cho cô thấy xao động. Một người phụ nữ hiền lành và tử thế như thế này, ắt hẳn gia đình họ cũng rất đàng hoàng. Không phải vì muốn làm dâu nhà giàu, không phải vì muốn giúp gia đình, anh chị trong giai đoạn khó khăn, trước mắt Khánh Đan thật sự muốn cho gia đình Trần Cao một cơ hội vì chính thái độ đàng hoàng của bà Ánh Tuyết.

Cả ba mẹ và bà Ánh Tuyết đều nhìn cô đầy trông mong. Sau một hồi lưỡng lự, cô đáp:

- Được ạ, cháu sẽ gặp con trai của cô một lần trước khi ra quyết định.

Bà Ánh Tuyết thở phào nhẹ nhõm, gương mặt giãn ra, tươi tỉnh hẳn. Ba mẹ Khánh Đan cũng không ngờ được phản ứng của cô lại ôn hòa như vậy. Vẻ mặt ông Lê Sâm thoáng trầm tư còn bà Thu Minh thì dường như đang vui thầm, bà rất hài lòng với thái độ của con gái.

Không có nhiều thời gian nên sau khi cùng gia đình Khánh Đan ăn trưa thì bà Ánh Tuyết xin phép được đưa Khánh Đan về thành phố ngay trong ngày hôm ấy.