Lời Nguyền Gia Tộc

Chương 13: Gánh nặng của chị ba




Trước ngày Trần Cao đến nhà Lê Sâm, mọi người trong gia đình đối đãi với Khánh Đan rất tốt, các anh chị còn thu xếp nghỉ cả một ngày để đưa em gái đi chơi. Đây là chuyện chưa từng có tiền lệ.

Ba mẹ không thích chốn đông người cũng lười phải đi ra ngoài nên chỉ có bốn anh chị em đi chơi với nhau. Sáng sớm tất cả tập trung trước sân biệt thự rất đầy đủ, trông ai cũng tươi tắn và tràn đầy sức sống.

Chị cả Khánh Huyền cùng Khánh Đan bước ra khiến cho mọi người phải cảm thán. Hôm nay Khánh Đan mặc một chiếc đầm tiểu thư màu vàng nhạt, làm nổi bật làm da trắng sứ. Thêm vào đó chị Khánh Huyền còn chuẩn bị cho cô một chiếc mũ vành rất đẹp, vừa có thể che nắng, vừa có thể che đi một phần gương mặt có khuyết điểm của Khánh Vân khiến cô hệt như một nàng công chúa xinh đẹp dịu dàng bước ra từ cổ tích.

Thùy Dung tiến đến nắm tay Khánh Đan, hết sức khen ngợi:

- Cô út nhà mình xinh quá. Cô hai quả là có mắt chọn đồ nha, cô út mặc vào vừa in, lại còn rất khí chất nữa.

Khánh Đan được khen thì hai má ửng hồng. Cô nhìn qua chị hai, nhỏ nhẹ đáp:

- Em cảm ơn chị ạ.

Khánh Huyền không biểu lộ vui vẻ quá lố như Thùy Dung chỉ mỉm cười nhẹ và đáp:

- Con gái nhà Lê Sâm ai mà không có khí chất.

Khánh Ngọc đứng đợi sẵn ở xe ô tô liền nói lớn:

- Chúng ta mau đi thôi không thì trưa mất.

Tạm gác lại những lời khen ngợi, chuyến xe gồm cả tài xế là bảy người nhanh chóng rời khỏi biệt thự Lê Sâm.

Ở cao nguyên Lâm Viên có nhiều khu du lịch với những thác nước tự nhiên vô cùng đẹp và hùng vĩ. Địa điểm mà anh chị em nhà Lê Sâm lựa chọn là khu du lịch thác Đam Bri. Mấy anh chị em tản bộ ngắm cảnh, tham gia những trò chơi vận động cho đến khi trời nắng lên cao, bụng đói cồn cào mới vào nhà hàng ăn trưa.

Nhà hàng nằm cạnh thác nước lớn nhất, tầm nhìn vừa đẹp vừa mát. Trong khi mọi người đang cùng nhau hàn huyên vui vẻ, Khánh Đan đứng một mình ngoài lan can, thơ thẩn ngắm dòng thác tuyệt đẹp đang đổ xuống mềm mại như một dải lụa trắng sữa. Trong suốt hai mươi hai năm cuộc đời thì hôm nay là lần đầu tiên Khánh Đan cảm nhận được tình thân. Tuy cô rất vui nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút bất an. Cô cảm thấy những điều vui vẻ hạnh phúc hiện tại không được chân thật. Anh chị thật sự yêu quý cô, xem cô là người thân hay chỉ đang thương hại vì cô sắp phải kết hôn với người cô chưa từng gặp mặt lấy một lần?

- Em không vui sao? - Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên cắt đứt suy tư của Khánh Đan.

Khánh Đan quay lại nhìn, ngại ngùng khi nhận ra đó là chị ba Khánh Ngọc. Chị Khánh Ngọc là hình mẫu của một cô gái hiện đại, xinh đẹp, tài giỏi và độc lập. Người đàn ông muốn cưới chị xếp cả hàng dài nhưng chưa có ai được lọt vào mắt xanh. Lúc nghe gia cảnh của Trần Cao, Khánh Đan nghĩ ngay đến Khánh Ngọc. Để có thể cưới Khánh Ngọc, người đàn ông phải có gia thế tốt như Trần Cao mới tương xứng, vậy mà thật là buồn cười khi người được chọn lại là cô, một phế nhân của nhà Lê Sâm.

Khánh Đan lắc đầu đáp:

- Không có ạ. Được đi chơi với anh chị em rất vui.

Khánh Ngọc khoanh tay trước ngực, mắt lãng đãng nhìn ra thác nước, vẻ mặt trầm tĩnh ẩn giấu nhiều suy nghĩ. Trong những người con của Lê Sâm thì Khánh Ngọc mang nhiều nét tính cách giống ông Lê Sâm nhất nên hiện tại gần như mọi việc trong nhà đều để chị ba Khánh Ngọc sắp xếp, ba mẹ không còn phải động chân tay nữa.

Khánh Ngọc thở dài nhè nhẹ rồi nói:

- Chị hiểu em đang nghĩ gì. Chuyện gia đình chúng ta đã đưa em ra nước ngoài sống, chắc chắn đã khiến em tổn thương không ít. Bây giờ khi quay về lại bị ép hôn, chắc chắn là em không dễ dàng chấp nhận. Nhưng chị chỉ muốn hỏi em là… em đã có kế hoạch gì cho tương lai của mình chưa?

Câu hỏi của Khánh Ngọc khiến Khánh Đan bối rối. Tương lai? Cô vừa mới ra trường thật lòng là chưa có ý định gì cho tương lai của mình cả. Cô đã hoàn thành việc học, có một cửa hàng hoa, có một cô bạn thân và chỉ có thế. Khánh Ngọc tiếp tục nói khi thấy em giá có vẻ không tự trả lời được câu hỏi khó đó:

- Những năm qua em đã sống với danh phận là Khánh Đan, là một cô gái tự do không liên quan đến gia đình Lê Sâm. Nhưng em định cứ mãi sống tách rời gia đình như vậy sao? Em muốn mọi người phải yêu thương em, phải coi em là người thân khi em lại lựa chọn sống cuộc đời riêng của mình không liên quan đến gia đình sao?

Lời của Khánh Ngọc lại một lần nữa làm Khánh Đan chếnh choáng, đúng là bao lâu nay cô đã cố gắng thu mình lại, hạn chế gần gũi với gia đình. Là gia đình đã bỏ rơi cô hay cô đã chọn xa rời gia đình? Đột nhiên cô không thể trả lời được.

Khánh Ngọc nói tiếp:

- Bây giờ chính là lúc để em quay về với gia đình trở thành con gái út của Lê Sâm. Muốn làm được điều đó em phải tự đối diện với định mệnh của mình, thực hiện nghĩa vụ của con gái Lê Sâm hay mãi mãi là một thành viên không ai muốn nhắc đến, đó là quyết định của em.

Đột nhiên trong đầu Khánh Đan lóe lên một ý nghĩ kỳ lạ. Cô nói:

- Chị và em có thể hoán đổi cho nhau không? Gia đình Trần Cao tốt như vậy, nghĩ cho thật kỹ thì chị mới là người phù hợp.

Lời nói ngốc nghếch của Khánh Đan làm Khánh Ngọc bật cười. Cô quay qua nhìn thẳng vào em gái:

- Em muốn đổi chỗ cho chị? Em có thể thay chị gánh vác Lê Sâm không? Một người chỉ muốn sống tự do tự tại, sống cho bản thân mình như em có thể gạt bỏ tất cả, gánh lấy những áp lực của Lê Sâm không? Em thử nghĩ thật kỹ đi, với năng lực của em hiện tại, gánh vác Lê Sâm và thực hiện hôn ước với Trần Cao, việc nào phù hợp với em hơn?

Những lời của chị ba khiến Khánh Đan sáng tỏ ra nhiều điều. Trên đời này chẳng có cuộc sống của ai là dễ dàng cả. Chỉ có điều, mỗi người lại biểu hiện rất khác nhau, có người phô bày cho cả thế gian sự khó khăn của mình, có người lại giấu nhẹm đi, chỉ cho thế gian nhìn thấy sự tốt đẹp của mình.

Cả người Khánh Đan run rẩy vì lo sợ. Cô cứ nghĩ mình đã trưởng thành nhưng bây giờ mới thấy bản thân thật quá ngây thơ. Bất chợt Khánh Ngọc đặt tay lên vai cô, siết nhẹ:

- Gia đình Lê Sâm không bao giờ bỏ rơi ai. Nếu em trở thành dâu của Trần Cao, gia đình ta nhất định không để em phải chịu thiệt. Bởi vậy em cứ suy nghĩ thật kỹ.

Hai chị em đang nhìn nhau thì bên trong nhà hàng mọi người reo gọi ầm ỹ:

- Hai chị em đừng đứng ngoài đó nữa, mau vào trong này chơi đi. Kéo xì dách nào! Ai thua thì phải khao tiền nước nhé!