Lời Hứa Đàn Ông

Chương 16




Hôn lễ kết thúc Tuấn Khải và Quỳnh Hoa đi du lịch một tuần nên Tuấn Khải đưa cu Bin về nhà Ngọc Bích, được chăm sóc con trai một tuần liền Ngọc Bích vui lắm , cô đứng ở cổng để chờ đón con trai, Tuấn Khải đưa Cu Bin tới anh thấy Ngọc Bích mặc váy lại đang điểm nhẹ nhàng nữa anh mới ngạc nhiên hỏi

– Tôi chỉ đưa con tới thôi mà cô có cần phải ăn mặc đẹp vậy không hả, cô muốn giữ hình tượng đẹp trong mắt tôi à?

Ngọc Bích chẹp miệng và nói

– Anh bị ảo tưởng à, lúc chiều tôi đi ăn cỗ nên tôi mới ăn mặc như vậy, anh là cái thá gì mà tôi phải làm vậy chứ?bớt ảo tưởng đi.

– Thì ra là đi ăn cỗ … làm tôi tưởng.

– Được rồi , cu Bin tôi sẽ chăm sóc cẩn thận giờ thì anh biến đi.

– Làm gì mà cô đuổi tôi thế, không mời tôi vào nhà chơi à?

– Không chơi bời gì hết… biến.

Tuấn Khải vẫn lì cái mặt ra anh cố đi vào thì Ngọc Bích đẩy anh ta ra

– Biến đi, biến nhanh hộ tôi cái.

Lúc đó Hoàng Nam ở trong nhà đi ra và hỏi

– Cu Bin tới rồi à con?

– Dạ chú Nam.

Hoàng Nam xoa đầu cu Bin và nói

– Con vào nhà đi chú đang nướng bánh piza bò mà con thích ăn đấy, có cả tôm nướng sườn nướng nữa đó .Con có thích không nào?

– Con thích ạ.

– Thế chúng ta vào nhà thôi con .

– Dạ chú.

Tuấn Khải thấy Hoàng Nam và cu Bin thân thiết như vậy thì anh ta sốc anh ta lắp bắp hỏi

– Sao cậu ta lại ở đây hả… tại sao cu Bin lại thân với cậu ta như vậy hả???

Tôi cười và trả lời

– Cu Bin không những thân với Hoàng Nam mà thằng bé còn rất yêu quý Hoàng Nam nữa đó, Lần nào cu Bin tới Hoàng Nam cũng nấu cho thằng bé những món ăn ngon đấy, tôi cá là vợ mới của anh chưa bao giờ làm được như vậy đâu… anh nghĩ không có anh thì cuộc đời tôi sẽ thê thảm sao, anh nhầm rồi Tuấn Khải ạ, không có anh tôi có người khác , thậm chí người ta còn tử tế hơn anh gấp trăm ngàn lần ý.

Tuấn Khải tức giận nói

– Tôi không ngờ cô lại có người mới nhanh như vậy đâu đấy, cô được lắm Ngọc Bích ạ.

– Làm sao tôi nhanh bằng anh được chứ, anh đã cưới vợ mới và vợ anh còn sắp đẻ tới nơi rồi ý , thôi thôi anh đi về đi.

Tuấn Khải hậm hực bỏ về, Ngọc Bích thở dài và nghĩ

” Anh ta đúng là hết thuốc chữa rồi”

….

Tôi đi vào nhà thấy Hoàng Nam đang lấy đồ ăn cho cu Bin ăn , nhìn cách anh chăm sóc thằng bé mà tôi thấy ấm lòng, anh ấy thương cu Bin như con ruột của mình , lúc nào cũng hỏi tôi về cu Bin anh còn dặn tôi phải quan tâm tới con nhiều hơn , vì con ở với bố nên anh sợ tình cảm hai mẹ con cách xa nên lúc nào cu Bin tới anh cũng dành thời gian để đưa hai mẹ con đi chơi, nhiều hôm tôi thấy anh còn tình cảm với cu Bin hơn cả tôi nữa ý, tôi còn nhầm tưởng chúng tôi là một gia đình hoàn chỉnh nữa…Nếu mà cu Bin sống với tôi thì quá tốt rồi, tôi thầm mong Quỳnh Hoa sẽ thương cu Bin thật nhiều giống như Hoàng Nam thương cu Bin, nếu được như vậy thì quá tốt rồi cu Bin sẽ có hai người mẹ và hai người bố rồi phải không?

Nhưng đó chỉ là mơ ước của tôi mà thôi, Hoàng Nam thương cu Bin thật lòng nhưng còn Quỳnh Hoa thì cô ấy lại không thương cu Bin… Quỳnh Hoa vốn không thích nuôi con riêng của chồng nhưng vì Tuấn Khải nhất quyết đòi nuôi cu Bin bằng được nên cô không thể làm gì được, cô bằng mặt nhưng không bằng lòng, bao nhiêu ức chế mà Tuấn Khải gây ra cho cô bấy lâu nay cô vẫn ghim trong đầu và chờ ngày cô trút giận lên cu Bin, chỉ khi cô trút giận lên đầu cu Bin thì cô mới thấy hả cơn giận được.



Một tuần nhanh chóng qua đi, Tuấn Khải và Quỳnh Hoa đi chơi về hai người tới đón cu Bin về , thấy thằng bé cứ quấn quýt bên chú Nam tôi lại không nỡ để thằng bé về nhà với bố nó, Hoàng Nam dặn dò cu Bin

– Con về bên đó phải ngoan con nhé?

– Dạ chú.

– Con Phải nghe lời bố và cô Hoa con nhé?

– Dạ chú.

– Chủa nhật chú và mẹ sẽ qua đón con về đây chơi rồi chú sẽ nấu thật nhiều món ngon cho con ăn con nhé.

– Dạ vâng ạ, thôi con về đây ạ.

– Ừm con về đi.

Tuấn Khải thấy Hoàng Nam với cu Bin thân nhau thì anh hậm hực nói

– Thân thiết quá nhỉ?

Tôi bĩu môi và nói bóng gió

– Anh ấy thương con tôi lắm , hy vọng ai đó cũng thương con tôi được như vậy.

– Đương nhiên rồi, Quỳnh Hoa còn thương cu Bin nhiều hơn thế nữa nên cô không cần lo đâu.

– Thật vậy sao?

– Đương nhiên là thật rồi.

– Tốt, đừng để tôi nghe thấy điều tiếng gì nếu không anh chết chắc đấy.

Tuấn Khải không nói gì anh mở cửa xe ô tô cho cu Bin vào, còn Quỳnh Hoa thì cô ta nhếch mép cười

” Thời gian còn dài lắm Ngọc Bích à, ”

Xe của Tuấn Khải đã đi rồi nhưng tôi vẫn đứng đó nhìn theo tới khi chiếc xe đi khuất hẳn, Hoàng Nam nắm tay tôi và nói

– Em không nỡ xa con đúng không?

– Dạ

– Hôm nay thứ 2 rồi, chủ nhật mình lại được gặp con rồi mà em.

– Anh à, sao em cứ có linh cảm là Quỳnh Hoa không thương cu Bin anh ạ, ánh mắt cô ta nhìn cu Bin lạnh lùng lắm anh ạ.

– Em suy nghĩ quá nhiều rồi đó, anh tin là Tuấn Khải sẽ bảo vệ được cu Bin, vì anh ta thương cu Bin như vậy mà.

– Em cũng mong là vậy , cu Bin còn nhỏ vậy nhỡ con có vấn đề gì em sợ con không chịu nổi ý.

– Em đừng lo quá nhé,không có chuyện gì đáng lo đâu em ạ.

– vâng ạ.
– Mình vào nhà thôi ở ngoài này sương lạnh đấy em.



Tối hôm đó tôi cứ trăn trở không ngủ được, đó là trăn trở của trái tim một người mẹ khi phải xa con , chỉ khi ôm con trong lòng thì trái tim của người mẹ mới bình yên được.