Loạn Thế Thần Ma

Chương 43: Kẻ Lạ Mặt




Thổ Dạ Trư lao về phía Hùng nhanh như chớp, mỗi cú dẫm chân của nó làm hang động rung chuyển theo. Khi nó vừa áp sát, Hùng xoay người né đòn rồi chùm tấm vải đỏ lên mặt nó.

Binh!

Cú đấm mang Thiên Linh Hỏa Cầu đấm thẳng vào mặt con quái thú kiến một chiếc răng nanh gãi đôi cắm xuống đất, con heo thì bị văng ra xa.

"Hết giờ vui đùa rồi!" Hùng thì thầm, lao tới nhảy lên lưng Thổ Dạ Trư hái Thần Chi Thảo. Nhưng khi tay Hùng vừa chạm vào Thần Chi Thảo, một cảm giác đau đớn như hàng ngàn cây đinh nhọn đâm khắp cánh tay. Hùng ráng chịu đau dùng sức nhổ mạnh, nó quá chắc chắn như đã bám sâu vào trong người Thổ Dạ Trư.

Con Thổ Dạ Trư đau đớn gầm lên, cả người nó phả ra một làn khói đen. Hùng gồng người lên nhổ phăng Thần Chi Thảo ra khỏi người con heo cũng là lúc hắn bị nó hất văng ra xa. Quay vài vòng rồi đập mặt vào đá, Hùng choáng váng tỉnh lại sau cơn đau nhức mà Thần Chi Thảo gây ra cho hắn. Bỗng hắn thấy có gì đó không đúng.

"Quái lạ! Sao con heo xấu xí này chỉ vừa mới Đấu Sư cấp 7. Mà trong thoáng chốc đã Đấu Sư cấp 10 rồi?" Hùng kinh ngạc, hắn nhìn lại Thần Chi Thảo trong tay, gốc cây kéo dài xuống là một đoạn rễ ngoằn nghèo đỏ tươi, mùi máu tanh bốc lên khiến Hùng muốn lôn ọe. Máu này không giống máu bình thường.

Như được giải thoát, Thổ Dạ Trư bùng phát toàn bộ sức mạnh mà nó có. Làn khói đen xung quanh tụ lại thành hàng trăm mũi tên bóng tối bay về phía Hùng. Tốc độ những mũi tên còn kinh hơn trước, Hùng vội nhảy lên tránh né, lấy Huyền Thuyết Kiếm ra vung lên gạt bay những mũi tên đi, thoáng chốc lại hàng loạt mũi tên khác lao tới.

Trong lúc đang chật vật phòng ngự, bỗng một ngọn lửa màu hồng tuyệt đẹp bùng lên trên trần hang. Hồng Tước hóa lại hình dạng cũ, hót lên một tiếng ing tai nhức óc rồi lao xuống tấn công Thổ Dạ Trư.

Khi bộ móc sắc nhọn của Hồng Tước bốc lên ngọn Tuyệt Tước Hồng Hỏa. Cũng là lúc Thổ Dạ Trư kịp nhận ra nhưng đã muộn.

Đòn đánh của một Đấu Linh thượng cấp thì Đấu Sư thượng cấp chỉ có vong mạng.

Thổ Dạ Trư bị ngọn lửa tuyệt đẹp thiêu cháy, dãy dụa trong đau đớn rồi mất mạng. Mùi cháy khét bốc lên cộng với máu nhiễm độc làm cho làn khói cay xà đắng nhắt. Hùng vội nhảy lên lưng Hồng Tước rồi cả hai bay ra ngoài.

Sau khi hết kinh hoàng trước sức mạnh của Hồng tỷ tỷ, hắn đang liên tưởng đến cảnh hắn mắc lỗi lầm gì với nàng và rồi xoẹt...

Nghĩ đến đó đã đủ toát mồ hôi hột. Cất Thần Chi Thảo vào nhẫn, Hùng cảm tạ :

"Lúc nãy may mà có nàng! Nếu không ta đã bỏ mạng ở đó rồi!"

Hồng Tước kêu lên mấy tiếng ra vẻ thích thú khi được Hùng cảm ơn, nàng bỗng nghiêng người rồi phóng vút lên cao hơn. Hùng tưởng nàng định trêu ghẹo hắn thì phát hiện mắt nàng đang tập trung cao độ nhìn về phía trước.

Một mũi tên uy lực cực mạnh mẽ lao về phía cả hai, Hồng Tước nghiêng mình để né mũi tên. Hùng giờ mới phát hiện một bóng chim to lớn khác đang bay về phía hắn, trên lưng nó còn có bóng dáng một người.

Hồng Tước ré lên rồi tăng tốc, Hùng rút Huyền Thuyết Kiếm ra trên tay. Sẵn sàng quyết đấu với kẻ đang tiến lại gần.

Bóng chim to lớn dần hiện ra, cả người trên lưng nó Hùng cũng có thể quan sát dễ dàng.

Điều làm hắn lo sợ là Hồng Tước đang có chút hoảng loạn trước bóng chim to lớn kia, nếu tính tổng thể cả chiều dài cánh thì con chim to lớn kia to gấp đôi Hồng Tước.

Nheo mắt quan sát, Hùng trợn mắt khi cả ngoại hình lẫn tư thế bay đều giống y trang Hồng Tước, chỉ có điều toàn bộ lông trên người nó lại là màu đen.

Kẻ cưỡi trên lưng nó chắc chắn không phải hạng tầm thường, ngắt dòng suy nghĩ của Hùng, kẻ kia đứng dậy nói vọng lại : "Mày Là Ngô Thiên Hùng cháu nội của Tây Hải Long Vương đúng không?"

Ách! Hùng không biết ông nào là Tây Hải Long Vương, cũng chả biết hắn có long thể từ đâu ra lên nhận bừa : " Vậy thì sao? Mày là thằng nào? Tránh đường không đừng trách ta nặng tay."

Kẻ kia cười lớn : " Hống hách như vậy thì đúng là cháu của Tây Hải Long Vương rồi! Ta đến để giết ngươi đây!" vừa dứt câu, kẻ đó nhảy khỏi lưng con chim hắn đang cưỡi, lao về phía Hùng với tốc độ như tên bắn. Trong khoảng khắc, Hùng chỉ kịp quan sát thấy một đôi cánh to lớn mọc ra từ sau lưng gã kia trước khi bị nắm đấm của gã bay thẳng vào mặt rồi bị văng khỏi lưng Hồng Tước mà không kịp phản ứng gì hết.

"Phế vật! Tốn công vô ích!" Kẻ kia khoay tay trước ngực khinh bỉ nói, dáng vẻ hiên ngang nhìn Hùng đang cắm đầu lao xuống mặt đất. Hồng Tước cũng lao theo Hùng để đỡ lấy hắn nhưng con hắc điểu to lớn kia đã chặn đường nàng lại. Hót lên mấy tiếng đe dọa, Hồng Tước tức giận bốc hỏa làm cả thân mình bao bọc trong ngọn Tuyệt Tước Hồng hỏa lung linh huyền ảo.

Hắc điểu kia toàn thân cũng bốc ra một ngọn lửa màu đen khì dị, kêu lên một tiếng chói tai rồi cả hai bóng chim to lớn lao vào nhau.Hắc điểu kia bay lên cao vỗ mạnh đôi cánh làm ngọn lửa đen lùa về phía Hồng Tước, nàng cũng tạo phòng ngự từ Tuyệt Tước Hồng hỏa

của mình tạo ra một vụ trấn động. Tưởng Hồng Tước sẽ trả đòn Nhưng nàng chỉ mượn lực từ cú tấn công của Hắc điểu để làm đà phóng xuống dưới khi Hùng vẫn đang rơi tự do.

Lúc này Hùng vẫn còn choáng váng sau cú đấm của kẻ lạ mặt kia. Nhận ra mình đang rơi tự do thì bừng tỉnh, định Thiên hóa nhưng không đủ sức.

"Bỏ mẹ rồi!" Hùng thầm nói, hắn có một cách có thể dữ được mạng sống khi tiếp đất nhưng rất nguy hiểm với chính hắn sau này.

Thiên Hỏa bốc cháy phừng phừng trong lòng bàn tay, Hùng nhìn thẳng xuống mặt đất đang ngày càng gần.

Gần thêm chút nữa.

Bỗng Hồng Tước đã xà xuống ngay trước hắn rồi đỡ lấy, lực từ cú rơi khiến cơ thể Hùng va đập mạnh với cơ thể Hồng Tước. Theo quán tính nàng cũng rơi theo mặc dù vẫn đang dùng cánh điều khiển.

"Hồng Tỷ Tỷ! Mau biến nhỏ lại!" Hùng gào lên, Thiên Hỏa đang lan ra khắp người, nó hút lấy cả Tuyệt Tước Hồng Hỏa của Hồng Tước.

Đây là đòn quyết định để tiếp đất, mặc dù không an toàn. Bỗng hấp thụ được sức mạnh từ hỏa của Hồng Tước, Hùng hồi phục một chút linh lực đủ để Thiên hóa.

Hồng Tước nghe theo lời Hùng lắc người một cái biến lại thành con chim béo ú như cũ. Hùng thu Thiên Hỏa lại rồi chụp lấy Hồng Tước, khi chỉ còn cách mặt đất chừng 10 mét thì Hùng Thiên hóa thành công. Hắn xòe đôi cánh đen rồi chuyển hướng bay vào khu rừng vì sợ kẻ lạ mặt kia đuổi theo.

Hùng hỏi Tiểu Bảo về thông tin của kẻ lạ mặt và con hắc điểu kia nhưng đều không có thông tin. Đang bay qua những tán cây thì bỗng một bàn chân to lớn tóm chặt lấy người hắn khiến Hùng muốn nhảy tim ra ngoài vì hoảng.

Tóm được Hùng, kẻ lạ mặt kia đang ngồi trên lưng hắc điểu nói xuống :" Đưa Thần Chi Thảo cho ta! Kẻ có Ma Vũ!"

"Đừng hòng!" Hùng quát lên, gồng mình thoát khỏi bàn chân hắc điểu đang quặp chặt lấy hắn.

Bị một cảm giác nóng rát thiêu đốt bàn chân, hắc điểu ré lên rồi nhả Hùng ra. Lập tức kẻ lạ mặt kia lao xuống tóm cổ Hùng rồi xiết chặt nghiến răng : " Bọn Long Tộc chúng mày vẫn tưởng mình là linh thú mạnh mẽ nhất sao? Cái đó chỉ đúng một nửa thôi!"

Hùng dù cả người bốc Thiên Hỏa nhưng vẫn bị kẻ kia siết chặt lên rất khó thở, tung đấm vào tên đó nhưng chẳng khác nào đánh vào sắt thép.

Bỗng từ đâu có tiếng nói vang vọng nhưng chỉ đủ cho hai người nghe thấy : " Ngạo Chiến! Mau quay về, đây là lệnh!"

Kẻ được gọi là Ngạo Chiến đang muốn xử luôn Hùng rồi lấy Thần Chi Thảo thì bị gọi về, hắn tức giận rồi đạp một phát vào bụng Hùng khiến tên này hộc máu bay ra xa, miệng còn khinh bỉ mắng : " Phế vật nhà ngươi coi như hôm nay toàn mạng! Đừng để ta gặp lại lần nữa!".

Nói xong hắn cùng hắc điểu kia rời đi trong ánh trăng của bầu trời đêm.

Hùng ho lên khù khụ vì bị một cước của Ngạo Chiến, đang cố bay về Xà Thành. Bây giờ hắn mới có thời gian suy nghĩ về kẻ vừa tấn công hắn. Nhìn vẻ ngoài cũng chỉ khoảng tuổi hắn, lại có sức mạnh kinh khủng như vậy. Mọi thông tin về hắn Tiểu Bảo đều im lặng.

Khi về đến phòng Tiểu Thanh, thấy nàng vẫn đang ngủ say thì Hùng yên tâm phần nào. Nhưng chỉ vừa khép cửa sổ lại thì bỗng tiếng Tiểu Thanh cất lên làm Hùng giật mình :" Chàng đi đâu về vậy?"

Trong nàm đêm thì Tiểu Thanh chỉ quan sát được bóng đen của Hùng chứ không nhìn thấy thương tích đầy mình của hắn.

"Ta đi hóng mát chút thôi!" Hùng không muốn nàng phải lo lắng về mình, nói xong hắn đặt Hồng Tước lên hiên cửa rồi vội đi vào phòng tắm.

Cởi bỏ chiếc áo rách nát toàn vết máu và bụi đất, cơ thể săn chắc hiện ra với đầy vết thương. Đặc biệt là vết thương do Ngạo Chiến đánh, tím bầm đau nhói.

Đang bôi thuốc giảm đau thì bỗng cửa phòng tắm mở toang, Hùng giật mình quay lại thấy Tiểu Thanh đứng ngây người nhìn hắn.

"Tên ngốc! Kẻ nào đã làm việc này!" Tiểu Thanh tiến lại gần, rưng rưng nước mắt khi thấy những vết thương trên người Hùng.

"Ấy! Sao nàng không gõ cửa! Tính rình chộm ta thay đồ sao?" Hùng trêu ghẹo như muốn xua tan lỗi lo trong lòng Tiểu Thanh.

Nàng trách hắn rồi lôi hắn ra ngoài chăm sóc. Hùng nằm trên giường khuôn mặt vẻ hưởng thụ nhìn Tiểu Thanh đang ân cần chăm sóc vết thương cho hắn. Bàn tay trắng trẻo mềm mại bôi thuốc lên những vết thương, vừa xoa nàng vừa ân cần hỏi :

" Ta có làm chàng đau không?"

Hùng mỉm cười rồi chỉ xuống quần :

"Nàng chỉ làm chỗ này của ta khó chịu thôi!".

"Đáng ghét!" Tiểu Thanh ấn mạnh vào vết thương mắng yêu, Hùng kêu oai oái : " Nàng định giết ta đấy à?"

Tiểu Thanh đỏ mặt cười duyên dáng :

"Đáng đời chàng! Tên bại hoại!".

Cả hai cười khúc khích, sau khi băng bó vết thương cho Hùng xong, Tiểu Thanh đích thân nấu cho hắn bát cháo thịt bằm thơm nghi ngút.

Ngồi bên cạnh Hùng, khẽ múc một thìa cháo rồi đưa lên môi xinh thổi mấy cái cho bớt nóng, nàng khẽ nhấp một chút như để kiểm tra rồi ghé vào miệng hắn : " Há miệng ra!"

Hùng lắc đầu, hắn đòi hỏi : " Nàng mớm cho ta được không! Miệng ta không còn sức nuốt nữa rồi!"

"Hứ! Miệng chàng vẫn còn dẻo thế mà kêu cái gì mau ăn đi không ta không thương nữa đâu!" Tiểu Thanh ghé thìa cháo vào miệng Hùng, vừa mắng.

"Ta sợ nàng rồi!" Hùng há miệng húp xoạt một phát rồi tấm tắc khen ngon.

Sau khi ăn xong, Hùng còn tham lam đòi nàng ôm mới chịu ngủ. Tiểu Thanh như người vợ hiền chăm sóc chồng ốm, nàng nằm cao hơn hắn, đầu hắn nghiêng sang áp vào bộ ngực tròn của nàng.

Trong sự ôm ấp vỗ về của Tiểu Thanh, Hùng ngủ lúc nào không hay. Tay hắn vòng qua ôm nàng một cách vô thức, Tiểu Thanh kéo chăn đắp kín cả hai rồi luồn tay ôm lấy đầu Hùng như muốn đẩy miệng hắn vào sâu trong khe ngực nàng.

Sáng hôm sau, khi tỉnh lại Tiểu Thanh bỗng không thấy Hùng đâu. Một cảm giác lo sợ lại hiện về y như lần trước Hùng mất tích cũng ngay tại đây. Nàng vùng dậy định gọi thì thở phào nhẹ nhõm khi thấy hắn đang bào chế thuốc ở bên cửa sổ.

Một tay dùng Thiên Hỏa đốt cháy lò luyện đan, một tay bốc từng chút thảo dược ném vào trong. Hùng đưa mắt nhìn Thần Chi Thảo đang nằm trên bàn : " Thân mang kịch độc! Có thể giải mọi kịch độc. Cái này đúng hay sai?"

Tiểu Bảo lên tiếng giải thích : " Đúng một phần, rễ cây mang độc tính nhưng thân cây lại mang dược tính! Cả hai uy lực ngang nhau. Một mẩu rễ Thần Chi Thảo mà thả xuống một hồ nước, không cần biết hồ đó lớn bao nhiêu, chỉ trong một đêm tất cả sinh vật trong hồ đều sẽ chết vì độc tính quá mạnh. Nhưng cũng hồ nước đó, ném một mẩu thân Thần Chi Thảo xuống ngay sau khi ném rễ cây thì chẳng có chuyện gì xảy ra."

"Lợi hại vậy sao? Vậy ta phải bào chế cả hai mới được. Một dùng để cứu người còn một để....haha!" Hùng thầm cười trong bụng, khuôn mặt hắn hiện lên nét âm hiểm kì lạ. Bỗng từ phía sau một đôi tay mềm mại nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, giọng nói nhẹ nhàng đầy quyến rũ : " Vết thương vẫn chưa lành, sao chàng không nghỉ ngơi thêm?"

Cảm giác đôi trái đào tiên cọ cọ vào lưng khiến Hùng tê cả người, hắn phát hiện nàng không mặc y phục.

"Kiểu này muốn dụ dỗ mình đây mà!" Hùng dâm dê nghĩ thầm, tỏ ra lạnh lùng nói : " Thần Chi Thảo khi rời khỏi vật chủ trong vòng một ngày sẽ không còn dược tính! Ta đang bận lắm!"

"Ồ!" Tiểu Thanh buồn bã rời tay khỏi Hùng, khẽ kéo áo lên quay lưng đi.

Bỗng tay Hùng nắm lấy tay nàng kéo lại về phía hắn. Cả hai thân thể áp sát nhau, Thấy nét mặt nàng thoáng có chút buồn, Hùng cưng nựng : " Tuy có bận một chút nhưng vẫn dư thời gian, sao? Vừa rồi nàng muốn gì?"

"Ta...ta!" Tiểu Thanh rúc đầu vào ngực Hùng để giấu đi khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Eo nàng bị hắn khóa chặt lên không thể bỏ chạy, đành cắn nhẹ vào ngực hắn làm dấu hi vọng hắn hiểu nàng muốn gì.

Một cô gái hoạt bát nhí nhảnh thường ngày giờ lại đang xấu hổ không dám nói ra điều nàng mong muốn, chỉ biết cắn theo bản năng để ra dấu.

Hùng thì biết thừa nàng muốn gì, chẳng qua hắn muốn trêu ghẹo nàng một chút. Sau khi bị nàng cắn yêu một cái, Hùng khẽ bế nàng lên làm vai áo mỏng manh lỏng lẻo trễ xuống lộ ra bờ vai gầy nhỏ nhắn cùng một phần trái đào của nàng.

"Nàng thật đẹp!" Hùng nói bằng giọng si mê, bước đến bên giường rồi khẽ đặt nàng xuống. Môi hắn tìm đến môi nàng, cũng đã lâu kể từ lần đầu hai người gần gũi. Bờ môi hồng nhỏ như đang mời gọi Hùng chiếm lấy.

Nhẹ nhàng tiến đến, mắt khẽ nhắm hờ.

Bỗng nàng nghiêng đầu tránh né làm cho nụ hôn chỉ chạm vào má hồng. Nàng còn không quên cười khúc khích, Hùng lại ghé môi vào môi nàng nhưng nàng lại nghiêng đầu sang tránh né, vẻ mặt vô cùng khiêu khích.

Hùng lườm trìu mến : " Nàng hư quá đó! Ta sẽ phạt nàng!" nói xong Hùng lại tiến đến nhưng lần này Tiểu Thanh chủ động trước hôn lấy mội hắn. Vị ngọt đầu lưỡi nhanh chóng lan tỏa khắp trong miệng Hùng. Cái lưỡi tham lam của hắn luồn sang miệng Tiểu Thanh mà quấn lấy lưỡi nàng. Tay hắn thì vạch áo nàng xuống tận eo thon, nhẹ nhàng xoa nắn cặp đào nhỏ xinh tròn trịa đang căng ra vì kích thích.

"Ưm...ưm!" Nàng khẽ rên lên vì kích thích, miệng xinh không ngừng trao cho tình nhân chiếm trọn. Chân nàng quặp lấy người hắn rồi kéo về phía mình.

Cốc...cốc...cốc!!!

Chợt tiếng gõ cửa làm cả hai giật mình, Tiểu Thanh rời môi Hùng nói vọng ra : "Ai đó?"

Hùng thì cúi xuống ngậm lấy đầu nhũ hoa hồng hào của nàng bú mút say sưa khiến nàng suýt nữa thì ré lên sướng khoái, may mà đã kịp chỉnh lại.

Người bên ngoài nói vọng vào : " Ta là Hổ Phách đây! Muốn gặp Thiên Hùng có chút chuyện!"

Tiểu Thanh nhìn xuống thấy Hùng chẳng thèm bận tâm mà chỉ say sưa nghịch phá ngực nàng thì hiểu tình nhân mình muốn gì ngay lúc này, chỉnh lại giọng như bình thường, vàng nói : " Chàng đang bận "bào chế" đan dược để chữa trị cho Bạch tỷ! Ngươi mau lui ra trước!"

"Tên này! Thật phiền phức!" Hùng ghé lên hôn môi nàng như không muốn cho nàng nói tiếp, bị chiếm lấy môi khi đang nói chuyện, Tiểu Thanh ré lên một tiếng "ứm" nghe ngọt ngào lỗ tai.

Cốc cốc cốc!!

Hổ Phách đứng ngoài nói vọng vào : " Việc này rất quan trọng! Có liên quan trực tiếp đến Hùng công tử!"

"Liên quan tới ta?" Hùng rời môi Tiểu Thanh rồi hỏi nàng, nàng khẽ lắc đầu như không hiểu.