Loạn Thế Thần Ma

Chương 41: Báo Thù




Tại Quỷ Môn Quan! Cách cổng dẫn tới Luyện Ngục....

Tại đây có một quán trà nhỏ vắng khách, tại một bàn trong cùng của quán có hai người đang ngồi đàm đạo, một người nói trước : " Ngươi làm gián điệp thế nào rồi! Có thu thập được tin tức gì không?"

Người đối diện trả lời : " Không những thu thập được tin mà còn là tin nóng luôn! Ngươi biết vụ gì chưa?".

"Vụ gì?"

"Theo một số thông tin rò rỉ ở Hà Thành thì có một tên nhóc mang Tâm Ma!"

Người kia hốt hoảng không tin vào tai mình, gặng hỏi lại : " Ngươi nói thật chứ? Điều đó sao có thể!"

Người đối diện cũng lắc đầu ngao ngán : "Ta lúc đầu cũng như ngươi! Không tin nhưng khi tìm hiểu kĩ thì hoàn toàn là sự thật!"

"Từ cổ chí kim! Chỉ có Ma Vương các đời được thừa hưởng Tâm Ma mà thôi! Theo như ngươi nói chẳng lẽ tên nhóc đó là Tân Ma Vương?"

Người đó lắc đầu : " Ta cũng không dám khẳng định! Tâm Ma truyền từ đời vị Ma Vương đầu tiên của Ma Tộc chúng ta! Chỉ có huyết thống Ma Vương mới có Tâm Ma trong người mà thôi! Ta đoán tên nhóc đó là con của Công chúa!"

"Phải rồi! Vụ 15 năm trước Công Chúa rời bỏ Ma Tộc để theo một tên Thiên Tộc đã làm rúng động toàn cõi Thiên và Ma. Ta còn nghe nói cha của tên Thiên Tộc mà Công chúa yêu lại là Long Tộc."

Cả hai đều lắc đầu thở dài : " Nếu vậy tên nhóc đó quá tạp chủng! Không xứng đáng tồn tại trên đời!"

.......................................................................

"Sao lại không thể? Ta nhất định làm được!" Hùng quả quyết, hắn cùng Tiểu Thanh, Hổ Phách và Tuấn Tú đang trên đường trở về Cát Bà Đảo.

Ngồi trên xe Linh Mã ( linh thú giống ngựa) bên cạnh là thân thể trắng trẻo ngọc ngà của Tiểu Thanh , Hùng không khỏi xuýt xao nhưng phía đối diện là Hổ Phách và Tuấn Tú lên Hùng không dám ho he gì. Chỉ biết cắn răng chịu đựng cảm giác khó chịu khi không được đè Tiểu Thanh ra chơi thỏa thích.

Lúc này mọi người vì đi đường dài mệt lên đã ngả ra ngủ, Hùng cũng đang lờ đờ chìm vào giấc ngủ bỗng Tiểu Thanh cũng gật gù bên cạnh rồi gục lên vai hắn. Cái miệng chúm chím hấp hé nhìn vô cùng đáng yêu, Hùng dùng tay đỡ lấy đầu Tiểu Thanh rồi dựa đầu hắn vào nàng mà ngủ một giấc ngon lành.

Bỗng nhiên xe dừng lại gấp khiến mọi người giật mình, Hùng cảm nhận được phía ngoài có rất nhiều người.

"Mọi người cẩn thận! Bên ngoài có địch!" Hùng nhắc nhở, hắn hé cửa xe ra quan sát bên ngoài phì phát hiện bên ngoài toàn là hắc y nhân che mặt, tất cả đều là Đấu Sư cấp cao khiến Hùng không khỏi lo lắng bởi đối phó với vài tên thì hắn có thể chứ vài chục tên thì đành bó tay.

Phía bên ngoài, người đánh xe là một trung niên khoảng 40 tuổi, thấy có người chặn đường lại còn mặc đồ sát thủ thì không khỏi sợ hãi bèn hỏi : " Các người...các người tính làm gì?"

Không nói một lời nào, cả đám hắc y nhân lao tới vung đao chém tới. Bỗng chiếc xe phát nổ làm những mảnh gỗ văng khắp nơi, một đám khói lan tỏa ra dày đặc khiến đám hắc y nhân không quan sát được gì ngoài một màu khói trắng.

"Mẹ kiếp! Không để bọn chúng thoát!"

Lúc này một đường kiếm uy lực vung tới làm làn khói chia ra làm đôi, vài tên hắc y nhân vì sơ xuất không đề phòng lên bị trúng đòn văng ra trọng thương.

Người chém ra đường kiếm chính là Hùng, khi bị bao vây bởi đám người hắc y nhân thì hắn đã nhanh trí đưa cho Tiểu Thanh, Hổ Phách và Tuấn Tú mỗi người một viên linh đan giải độc rồi nhắc nhở : "Uống nó vào rồi nghe lệnh ta chạy ra ngoài!"

Cả ba gật đầu hiểu ý, vội nuốt linh đan vào miệng rồi vận linh lực phòng ngự toàn thân. Thấy mọi người đã chuẩn bị xong, bên ngoài tiếng hô hào của đám hắc y nhân thì Hùng vận Thiên Hỏa tạo ra một vụ nổ quy mô nhỏ, Hùng không dùng quá nhiều lực vì chỉ muốn làm đám người bên ngoài phân tâm.

Bùm!

Sau khi chiếc xe ngựa phát nổ, Hùng đưa mắt nhìn phía Tiểu Thanh, Hổ Phách và Tuấn Tú thấy cả ba đều an toàn thì Hùng lấy trong nhẫn ra một lọ thuốc nhỏ đổ ra lòng bàn tay rồi thổi phù một cái, lập tức đám khói trắng lan ra khắp nơi dày đặc. Từ lúc Hùng cho mọi người uống linh đan đến khi tung ra làn khói trắng dày đặc chỉ vỏn vẹn có vài giây.

Sau khi vung đường kiếm uy lực, Hùng dừng lại thở một lúc vì đường kiếm đã rút phần lớn linh lực của hắn.

Đám người hắc y nhân thấy động liền lao tới, tên nào cũng đằng đằng sát khí muốn kết liễu Hùng. Sau khi né được hai đường kiếm thì Hùng bị một phát đạp vào bụng khiến hắn ngã ngửa ra, một tên khác lao tới chém xuống thì bị một thanh kiếm khác chặn lại ngay trước mặt Hùng. Là Hổ Phách đến ứng cứu, phía sau cũng có hai tên lao đến nhưng đã bị Tiểu Thanh và Tuấn Tú chặn lại rồi bị đẩy lui.

Hùng trách mắng : "Mọi người còn quay lại làm gì? Bọn chúng là người Sài Thành, mục tiêu chúng nhắm đến là ta!"

Tiểu Thanh trách ngược lại hắn : " Ngươi nói gì vậy? Sao ta có thể bỏ ngươi lại trong hoàn cảnh này?"

Hổ Phách tiếp lời : " Nhiệm vụ của bọn ta là đưa cậu về Cát Bà Đảo! Dù có phải bỏ mạng ở đây."

"Các người....!" Hùng Thiên hóa rồi lao lên đối đầu với đám hắc y nhân. Thực lực hiện giờ hắn có thể cùng lúc đối phó với 3 tên nếu không dùng sát chiêu.

Tiểu Thanh và Hổ Phách đều là Đấu Úy cấp 10 lên nhanh chóng bị thất thủ trước đám Đấu Sư cấp 8, cấp 9. Riêng Tuấn Tú, tên này là chiến binh ưu tú của Xà Tộc khi cùng cấp Đấu Sư với Hùng lên có thể đối phó lâu hơn.

Đang cật lực đối phó với mấy tên hắc y nhân, Hùng ngoảnh lại thì thấy Tiểu Thanh đang chống cự khó khăn, tên đấu với nàng lại còn trêu ghẹo : "Tiểu mỹ nhân! Ngoan ngoãn bỏ kiếm xuống về làm vợ anh nha!".

Nuốt một viên tiên đan duy nhất mà mình có, Hùng bỗng tăng vọt từ Đấu Sư cấp 5 thành Đấu Sư đỉnh phong. Tức giận lao tới đấm thẳng mặt tên đang trêu ghẹo Tiểu Thanh khiến hắn bất tỉnh nhân sự rồi nói : " Cỡ ngươi mà đủ tiêu chuẩn với nàng ư?"

"Ta nói đúng không Tiểu Thanh?" Hùng quay lại hỏi nàng. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế mà hắn vẫn thản nhiên ve vãn gái.

Tiểu Thanh thì đỏ mặt, nàng chạy đến trợ giúp Hổ phách đang yếu thế mà trên môi khẽ nở nụ cười.

Do cắn thuốc quá liều lên Hùng bị phản tác dụng, linh lực trong cơ thể bỗng hỗn loạn rồi mất kiểm soát. Hắn vội thu Huyền Thuyết Trọng Kiếm vào nhẫn, giải Thiên hóa rồi chiến đấu để cho đỡ bị hao tổn linh lực đang bất ổn trong cơ thể.

Sau một hồi giao chiến ác liệt, Hùng khắp người toàn vết thương, đang dùng chút sức lực cố gắng bảo vệ Tiểu Thanh đang ngất xỉu vì trọng thương. Hổ Phách và Tuấn Tú không khá hơn, mình mẩy cũng đầy thương tích.

Đám hắc y nhân cũng thiệt mạng không ít, chỉ còn lại 3 tên Đấu Sư đỉnh phong. Tình thế hiện tại thì phe của Hùng sẽ thua chắc và nhất định sẽ phải bỏ mạng tại đây.

Một trong ba tên hắc y nhân cất lời : " Ngô Thiên Hùng! Cuối cùng ngươi sắp phải chết dưới tay ta!"

Hùng đưa mắt nghi hoặc nhìn tên vừa nói, trong lòng khinh nghi : " Không nhớ đã gây thù chuốc oán với kẻ nào nữa! Đám này không phải người của Sài Thành."

Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Hùng, gã kia bước ra tháo khăn che mặt rồi nói : " Mày nhớ khuôn mặt này chứ?"

"Lệ Văn Rơi?" Hùng thất kinh khi gã kia bỏ khăn che mặt, khuôn mặt giống hệt tên Lệ Rơi mà Hùng từng chạm chán trong cuộc thi ở Vũ Văn Phủ.

"Mày chết rồi cơ mà?" Hùng dù kinh ngạc nhưng vẫn bình tĩnh hỏi.

Gã kia vừa nói vừa ra vẻ đau thương : " Phải? Lệ Rơi đã chết! Ta đến đây để báo thù cho em trai ta, ta nghĩ ngơi nhận lầm người rồi! Tên ta là Lệ Tuôn."

Hùng thở phào : " Mé! Hóa ra là anh em! Làm mình cứ tưởng nó hồi sinh thì đúng là hư cấu!"

Ngay sau đó Hùng chỉ tay thẳng mặt tên Lệ Tuôn rồi sỉ vả : " Cái mặt ngươi với mặt tên Lệ Rơi quả là giống nhau như đúc ha....đều như lìn!"

Lệ Tuôn nghe câu đầu tưởng Hùng đang khen hắn đẹp trai thì định vỗ ngực tự hào nhưng khi nghe câu chốt hạ của Hùng thì mặt hắn liền biến sắc : " Bà mẹ mày! Chết đến nơi rồi còn già mồm!"

Dứt câu Lệ Tuôn rút kiếm lao tới, thân kiếm hiện ra những chùm lôi mạnh mẽ khiến Hùng không khỏi ngao ngán : " Sao đi đâu cũng gặp lôi hệ? Mà sao nó lại khắc chế ta cơ chứ?"

Hai tên hắc y nhân còn lại cũng lao theo sau Lệ Tuôn, bị Hổ Phách và Tuấn Tú cản lại, Hổ Phách gào lên : " Mau đưa Tiểu Thanh rời khỏi đây! Bọn ta cầm chân chúng!"

"Muốn chạy? Các ngươi chạy nổi sao?" Lệ Tuôn đã áp sát Hùng, cây kiếm mang lôi hệ chém tới đầu hắn. Hùng tuy bị thương nhưng vẫn có thể né tránh đòn một cách chật vật. Tay còn đang bế Tiểu Thanh, việc quan trong bây giờ là bảo vệ nàng. Hắn vội nhảy vào lùm cây để tránh né, Lệ Tuôn đuổi theo đến đó thì chỉ thấy Hùng đứng khoay tay vênh mặt lên, còn cô gái mà hắn bế hồi nãy thì không thấy đâu.

"Chịu chết rồi sao? Vậy ta sẽ cho ngươi chết nhẹ nhàng!" Nói đoạn Lệ Tuôn lao đến với vẻ mặt đắc ý, hắn biết Hùng đã kiệt sức lên không thể đánh lại mình.

Bùm!

Lệ Tuôn dẫm phải một khối cầu màu đen thui dưới chân rồi bị nổ trọng thương. Ngã lăn ra đất mà không hiểu ai đã tấn công mình.

Ôm chân đau đớn, gã đay nghiến : " Bà mẹ thằng chó! Chơi xấu ta!"

Khi Hùng lao vào bụi rậm thực ra không phải để trốn, hắn thấy Tiểu Thanh đã mơ hồ tỉnh lại thì liền bảo nàng hóa thành rắn rồi chui vào trong áo để tiện chiến đấu. Sau đó lấy trong nhẫn ra một khối cầu màu đen, bên ngoài làm từ chất dễ cháy, bên trong có tia Thiên Hỏa mà Hùng đã nén vào. Khi nén xong cần 5 giây để khối cầu phát nổ, nên Hùng đứng vênh mặt vẻ muốn chết khiến Lệ Tuôn khựng lại một nhịp đá đểu mấy câu rồi mới ra tay. Kết quả là đúng với thời gian 5 giây thì chân hắn chạm vào khối cầu khi nó vừa phát nổ. Uy lực không lớn nhưng cũng đủ làm một tên Đấu Sư đỉnh phong trọng thương.

Chạy đến bồi thêm một đấm vào mặt Lệ Tuôn, Hùng rút kiếm ra kề vào cổ hắn mà trong lòng phân phân : "Giết hay không giết?"

"Giết tao đi! Nếu này không giết tao thì tao sẽ giết mày!" Lệ Tuôn nhăn mặt nói, đôi mắt đầy phẫn nộ.

Hùng nhếch mép cười rồi thu kiếm lại làm Lệ Tuôn khinh bỉ mắng : " Giết em trai tao rồi giờ ra vẻ lương thiện trước mặt tao? Quá giả tạo!"

Hùng biết tên này cũng chỉ vì báo thù cho em trai mà mù quáng làm liều, hắn hạ giọng nói : " Ngươi về đi! Chuyện giữa ta và em trai ngươi chỉ là tai nạn! Thực sự chỉ là tai nạn!"

"Ta khinh! Hôm nay một là ta chết hai là ngươi chết! Không có lựa chọn nào khác!" Lệ Tuôn gào lên rồi gồng người đứng dậy.

Bỗng từ trên bầu trời một ngọn lửa lao xuống như thiên thạch cùng với tiếng hót thanh cao.

Hùng đang tính liều mạng với Lệ Tuôn thì bỗng nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, hắn mở cờ trong bụng : " Được cứu rồi!"

Không chỉ có Hùng mà tất cả đều ngửa cổ lên nhìn quả cầu lửa lao xuống, điều mà bọn họ chưa chứng kiến bao giờ.

Ngọn lửa tiến lại gần thì dần tan biến để lộ một con chim khổng lồ với bộ lông tuyệt đẹp màu hồng phấn.

Xoẹt xoẹt!

Hai tên hắc y nhân gục gã trên đất mà không hiểu chuyện gì xảy ra. Hổ Phách và Tuấn Tú thì tái mặt khi nhìn thấy Hồng Tước, từ cổ chí kim thì các loài ác điểu là thiên địch của các loài Xà.

Cả Tiểu Thanh đang nấp trong áo Hùng cũng run lên bần bật khi nhìn thấy Hồng Tước. Lệ Tuôn thì chôn chân chết lặng khi nhìn bóng chim khổng lồ bay tới, đôi chân thon dài của Hồng Tước dương móc sắc nhọn định chụp lấy đầu tên này thì Hùng gào lên : " Hồng tỷ tỷ! Đừng giết hắn!"

Chỉ một lời nói, Hồng Tước thu móng lại rồi đạp cho Lệ Tuôn một phát làm tên này bất tỉnh nhân sự.

Đáp xuống đất, Hồng Tước từng bước uyển chuyển tiến lại gần Hùng, tên này thì vui sướng chạy lại hỏi han : " Hồng tỷ tỷ! Mấy năm nay nàng vẫn khỏe chứ? Sao không tới thăm ta?"

Vừa nói, Hùng vừa xoa xoa cái đầu của Hồng Tước làm nó thoải mái hót lên mấy tiếng. Quay sang thấy điệu bộ sợ sệt của Hổ Phách và Tuấn Tú thì Hùng vội giải thích : " Đừng lo! Đây là bạn của ta! Sẽ không làm hại mọi người đâu!"

Hồng Tước ré lên chói tay khi phát hiện Tiểu Thanh trong áo Hùng, nó hung hăng lượn qua lượn lại quanh Hùng với vẻ rất khì lạ khiến Hùng không khỏi thắc mắc :

" Hồng Tỷ Tỷ! Nàng bị sao vậy? Đây là bạn của ta!" Hùng vừa nói vừa gọi Tiểu Thanh ra nhưng Tiểu Thanh không chịu ra vì còn sợ hãi.

Thấy Hồng Tước cứ ré lên hung hăng mà còn có vẻ rất tức giận thì Hùng không khỏi khinh nghi : "Hồng tỷ tỷ ghen sao?"

Sau một hồi thuyết phục của Hùng thì Hồng Tước mới thôi la ó nhưng nàng giận dỗi dậm chân xuống đất quay đi như kiểu trách móc. Tiểu Thanh như hiểu ra điều gì, nàng bò ra ngoài rồi hóa thành hình người. Thấy vậy Hồng Tước sấn lại dọa dẫm khiến Tiểu Thanh lùi lại. Hùng vội ra ngăn cản : " Hồng Tỷ Tỷ! Không được làm vậy!"

Hồng Tước lại quay sang ré lên với Hùng như kiểu trách móc, Hùng thật sự không hiểu nàng muốn nói gì. Hỏi Tiểu Bảo thì không thấy tín hiệu gì cũng đành tự mình giải quyết.

Hổ Phách và Tuấn Tú thì hiểu ngay, trước mặt hai người là màn đánh ghen công khai của Hồng Tước với Tiểu Thanh vì dám động vào người của Thiên Hùng. Chỉ khác là nàm đánh ghen có chút kì lạ, mà thực sự kì lạ khi một con ác điểu đánh ghen với một xà nữ để tranh giành một tên lai tạp giữa ba chủng loài.

"Đây là gì? Đánh ghen kiểu mới à?" Tuấn Tú xoa cằm hỏi Hổ Phách. Còn Hổ Phách thì không ngừng quan sát vừa gật gù : " Vậy là Hùng công tử gặp họa rồi! Nữ nhân bình thường đánh gen đã đủ chết khiếp, còn vụ này khủng khiếp hơn gấp bội!"

Hai tên này ngồi xuống như kiểu đang xem kịch hay trước mặt, còn Hùng thì đang sống dở chết dở trước sự hung hăng của Hồng Tước và những câu hỏi không ngớt của Tiểu Thanh.

"Bỏ mẹ rồi! Kế hoạch harem bước đầu thất bại!" Hùng khóc thầm trong lòng.

.......................................................................

Trên biển Đông, chiến thuyền của quân đội Hà Thành đã rút hết, Chương Đại Hoàng trọng thương đang nằm trên giường nghỉ ngơi sau cuộc đụng độ với Đông Hải Long Vương. Một cuộc chiến không cân sức, nhưng may nắm là ông đã cho chiến thuyền lui về sau để tránh thương vong không đáng có.

Chương Muôn Rạ đang đứng bên ngoài canh gác bỗng một tên lính vóc dáng mảnh khảnh nhỏ bé cứ lén lén lút lút làm hắn không khỏi nghi ngờ.

Gã mỉm cười hài lòng : " Công chúa! Người vẫn rất lo cho cha người đúng không? Ta biết người không lạnh lùng đến vậy!"

Thấy dáng vẻ lén lút của Thiên An, Muôn Rạ biết ý tránh đi chỗ khác để Thiên An dễ dàng tiến vào trong. Nhìn cha nàng đang nghỉ ngơi trên giường, Thiên An không khỏi đau xót khi chính nàng chứng kiến trận chiến kinh khủng giữa hai vị Đấu Hoàng. Trận chiến làm rung chuyển cả một vùng trời, kết quả cha nàng bị trọng thương khi kẻ kia không chút sứt mẻ, điều đó chứng tỏ chênh lệch cấp độ ở cấp bậc càng cao thì càng lớn.

Nắm lấy tay cha nàng, Thiên An thổn thức : " Cha! Con xin lỗi! Là vì con!"

Chương Muôn Rạ đứng ngoài một lúc thì thấy Thiên An bước ra với bộ quân phục rộng thùng thình nhìn đến buồn cười. Gã vội nấp đi để nàng rời đi không chút trở ngại.

Mọi chuyện đã nằm trong dự tính của thành chủ Đại Hoàng. Ông vẫn tỉnh táo khi con gái bước vào, ông biết càng kìm kẹp thì nàng càng chống đối. Cách tốt nhất là hãy để nàng làm những gì mình muốn.