Loạn Thế Thần Ma

Chương 27: Ba Chàng Khuyết




"THIÊN HÙNG!" Thiên An mừng rỡ thốt lên trong lòng. Nhìn hắn oai vệ bay xuống khiến nàng như đổ gục vì sắp chứng kiến màn tiếp đất ngầu lòi.

Khi bóng chim to lớn bay đi thì cũng là lúc bóng người tiếp xúc với mặt đất.

"Ui...Da!!!!!"

Một tràng cười khoái trá lan khắp khán đài khi Hùng tiếp đất bằng khuôn mặt hắn.

"Ối!" Thiên An hốt hoảng khi thấy Hùng cày mặt xuống đất, nhưng vẫn rất oai vệ chí ít là với nàng.

"Haha...đúng dân chơi thích thể hiện."

"Cười rớt hàm mất!"

"Cửa chính không đi...lại thích đi lối tắt!"

Vũ Văn Đình thấy Hùng xuất hiện thì thở phào nhẹ nhõm, vậy là Văn Nguyệt không phải thay thế.

Dẫn chương trình thấy thế hỗ trợ Hùng :

" Đây rồi! Đại diện của Vũ Văn phủ tên Ngô Thiên Hùng."

Hùng gượng dậy sau cú ngã đau điếng, Hồng Tước định thả Hùng xuống tận mặt đất nhưng Hùng không cho, sợ ai đó nhìn thấy sắc đẹp của Hồng Tước lại nổi lòng tham bắt mất. Nên hắn quyết định nhảy từ trên đó xuống định Thiên hóa nhưng không đủ linh lực.

Vẫy tay cười khổ với khán giả để che giấu sự nhục nhã này rồi biến mất sau cánh cổng. Cánh cổng biến mất, hiện ra bốn màn hình kích thước lớn để cho khán giả có thể theo dõi diễn biến bên trong đấu trường.

"Là tên nhóc đó sao con gái?" Chương Đại Hoàng hỏi Thiên An. Bình thường ông rất quan tâm và yêu thương con cái, chỉ những lúc tức giận ông mới lớn tiếng và không bao giờ có tình trạng bạo lực gia đình.

"Dạ! Là hắn!" Thiên An cúi đầu nhẹ đáp.

"Trông hắn ngơ ngơ ngáo ngáo vậy mà sao lại lọt vào mắt xanh của con nhỉ?" Đại Hoàng xoa cằm.

"Cha đừng nói vậy! Hắn rất bản lĩnh và tốt bụng với lại...hắn...con......." Thiên An nhận ra mình sắp để lộ bí mật liền ngập ngừng bỏ dở câu.

Đại Hoàng nhìn biểu cảm của con gái thì nhận ra ngay, giống hệt với điệu bộ của mẹ nàng khi xưa lúc mới yêu ông. Đại Hoàng chăm chú quan sát Hùng, xem tên này có gì đặc biệt mà con gái ông lại chọn hắn.

Phía bên kia khu Vip, chỗ ngồi của Huyết Linh giáo...

"Ta thấy Tề Thiên thắng chắc rồi!" Hắc sát Dực Đức ngồi ngả người ung dung nói.

Tề Minh ngồi cạnh, khoay tay trước ngực vẻ mặt lạnh lùng nói : "đừng quá đắc ý! Những kẻ kia cũng không phải dạng vừa."

"Ngươi không tin tưởng đệ đệ của mình sao?"

"Hắn chưa bao giờ làm gì khiến ta thất vọng! Nhưng ta chưa bao giờ xem hắn là đệ đệ, hắn chỉ là một đứa con hoang." Tề Minh hừ lạnh.

"Con hoang thì đã sao! Hắn vẫn có chung huyết thống với ngươi, hãy tự cảm thấy hạnh phúc khi có người thân bên cạnh. Đừng như ta, đến lúc mất đi rồi mới biết nó quan trọng." Dực Đức vỗ vay Tề Minh nói.

Tề Minh nhích vai hẩy tay Dực Đức ra nói : "Ngươi hôm nay nói chuyện như một lão già vậy."

"Haha...chỉ nói vu vơ thôi! Không cần bận tâm." Dực Đức cười lớn.Sau đó hai người ngước nhìn màn hình, nơi đang soi đến chỗ ngồi của Hồng Y giáo.

Huyết Khải thấy hai tên nhóc mới 20 tuổi này đang bốc phét gì đó, mắt nhìn chằm chằm soi gái thì gõ đầu hai tên đau điếng.

"Hai thằng này! Còn không nhớ vụ lần trước bị Tuyệt Thần phạt hay sao?"

"Dạ! Nhớ!" Tề Minh và Dực Đức ôm đầu nghĩ lại cảnh Tuyệt Vô Thần thả hai bọn hắn vào một bể đầy dòi khổng lồ sau khi bị phong ấn linh lực, vì tội truy sát nhầm đối tượng.

Bên trong đấu trường, Hùng đang bơ vơ giữa một cánh rừng. Không thấy bóng dáng của bất kì ai, hắn lập tức dùng khả năng đặc biệt của mình.

"Không Gian Thức Giác!!" Hùng nói thầm rồi nhắm mắt lại.

Một tấm bản đồ hiện lên trong đầu, và vị trí của những chiếc hộp cũng vậy. Hùng bắt đầu đi theo dấu tích nơi xuất hiện chiếc hộp gần với hắn nhất.

Ở đâu đó trong đấu trường, Tề Thiên vừa hạ sát một con lợn lòi linh lực Đấu úy cấp 1. Đang ung dung xẻ thịt nó làm lương thực đi đường, bỗng từ phía xa xa có một bóng dáng thướt tha đang tiến lại gần.


Là Hồng Nghi Huyên, nàng lạnh lùng nhìn hắn. Một tấm lụa mỏng được nàng dùng để che bớt nhan sắc tuyệt trần của nàng.

Khi cả hai vừa gặp mặt, Tề Thiên nhìn thẳng vào khuôn mặt đang được che đi bởi một tấm lụa mỏng. Không cảm xúc là những gì mà Tề Thiên biểu hiện trước một tuyệt thế mỹ nhân.

Định Hải Thần Châm bay ra cắm phập xuống đất, Tề Minh đứng dậy chiến ý bùng phát.

"Trời thằng này định chiến với Hồng cô nương luôn à?" một khán giả thốt lên.

Hồng Nghi Huyên cũng bùng phát linh lực nhưng không nhắm về Tề Thiên mà nhắm về thứ phía sau lưng nàng đang di chuyển với tốc độ cực nhanh.

Từ phía khu rừng, tiếng động lớn ầm ầm, một con hắc hổ Đấu úy cấp 5 đang lao đến khi ngửi thấy mùi máu tươi.

"Hắc hổ Đấu úy thưa quý vị! Nó đang nhắm vào ai đây?" Bình luận viên nói.

Hồng Nghi Huyên nhảy lên tránh cú vồ của con hổ trong gang tấc, đúng lúc đó Tề Thiên Vung Định Hải Thần Châm lên nhảy về phía Hắc hổ, con hổ khuất tầm nhìn nên không phòng ngự kịp.

Binh!!

Đầu con hổ nát bét, Tề Thiên đứng đó dáng vẻ oai phong lẫm liệt. Lão sư phụ trong đầu Tề Thiên nói : "Cũng tạm được! Nhưng vẫn chưa đủ để phát huy sức mạnh của Định Hải Thần Châm."

Hồng Nghi Huyên thì lạnh lùng nhìn hắn một cái, chẳng nói chẳng rằng rút kiếm ra chiến ý bùng phát.

"Ta không đánh con gái! Mau đi đi." Tề Thiên gác Định Hải Thần Châm trên vai nói.

"Con gái thì sao chứ? Ngươi định phân biệt đối xử?" Nàng cất giọng băng lãnh nói.

"Hazzz! Con gái thật phiền phức." Tề Thiên thở dài.

"Xuất sắc thưa quý vị! Chỉ một đòn hạ đối thủ hơn 4 cấp, đúng là phi thường. Trên tay cậu ấy có phải là... Trời ơi! Định Hải Thần Châm...." Gã bình luận viên sững sờ nói.

"Vãi lều! Hắn có thể sử dụng Thần Khí?"

"Không phải sử dụng được Thần Khí mà là hắn được Thần Khí chọn." một khán giả hiểu biết nói.

Kẻ không được Thần Khí chọn mà tiếp xúc với thần khí sẽ bị Thần lôi đánh một phát. Nếu sống sót thì sẽ chạm được vào thần khí nhưng không thể sử dụng sức mạnh của Thần Khí.

Hùng đã tìm được chiếc hộp đầu tiên và đã nhận được một thanh kiếm linh bảo hạ cấp.

"Hazzz! Dùng tạm vậy, có còn hơn không." Hùng thở dài. Hùng đi thêm được mấy bước thì dẫm phải thứ gì đó dưới chân, một vật đen dài sần sùi.

"Gì đây?" Hùng đá đá vào thứ màu đen kì dị kia, đưa mắt nhìn theo hướng mà cái thứ màu đen đó kéo dài vào bụi cây.

"Ối má ơi!" Hùng nhổm đầu vào bụi xem thì một con Mộc Kì Đà đấu úy cấp 8 xồ ra làm hắn hoảng sợ bỏ chạy.

Đang bị Mộc Kì Đà rượt theo thì Hùng dừng lại, hướng mặt về phía nó bùng phát linh lực

"Đã đến lúc thực chiến cho khóa huấn luyện gian khổ rồi!" Hùng thầm nói, truyền linh lực vào thanh kiếm trên tay lao về phía Mộc Kì Đà.

"Chạm trán Mộc Kì Đà đấu úy cấp 8, liệu Ngô Thiên Hùng có hạ được nó? Hay bị nó thông cho nát mông." Bình luận viên nói.

Phía khán đài Vip, Thiên An nhấp nhổm lo lắng không thôi.

Vũ Văn Đình thì đang chăm chú quan sát Hùng, mặt lão có đôi chút lo lắng.

"Ông nội! Ông thấy tình hình thế nào?" Văn Nguyệt hỏi.

"Ta cũng không chắc nhưng Thiên Hùng đã tiến bộ không ít sau 3 tháng, ta hy vọng hắn sẽ thể hiện tốt." Lão vuốt râu nói.

Con Mộc Kì Đà né được nhát chém của Hùng, há miệng phóng chiếc lưỡi tua tủa súp tu dính về phía hắn. Hùng lộn một vòng né đòn, những chiếc tua dính vào thân cây rồi thu về miệng nó cộng thêm từng mảng vỏ cây bị tróc ra.

Chiếc lưỡi vừa là vũ khí vừa là điểm yếu, Hùng vung kiếm nhảy đến định chém đứt lưỡi nó nhưng nó đã kịp phòng ngự, dùng cái đuôi to khỏe của mình quất vào lưng Hùng khiến tên này văng vào bụi rậm.

"Hắn có vẻ không phải đối thủ của Mộc Kì Đà rồi! Chiến đấu khá chật vật." Đại Hoàng quay sang con gái nói.

Thấy cha mình quan tâm đến Hùng, Thiên An đang ủ rũ bỗng tươi tỉnh quay sang hỏi : " Cha! Người...thấy hắn thế nào?"

"Không mấy ấn tượng! Ta không thích hắn." Đại Hoàng nghiêm mặt nói.

Thấy con gái mặt lại buồn thiu, ông cười khổ nói : "Nếu hắn vô địch thì ta sẽ xem xét!"

"Cha Hứa nhé!" Nàng mừng rỡ.

"Hắn không có khả năng đó đâu!" Chương Đại Hoàng lại xoa cằm.

Thiên An hướng mắt về phía màn hình, lòng tràn đầy hy vọng thầm nói : " Thiên Hùng! Chàng nhất định phải chiến thắng!"

Nàng không lo cho Hùng khi bị trúng đòn của Mộc Kì Đà vì nàng biết thứ nàng đưa cho Hùng đã phát huy tác dụng.

Một nguồn linh lực vô hình bao quanh Hùng khi chiếc đuôi của Mộc Kì Đà chạm vào người hắn. Hùng bị hất văng mà không chút thương tích, chiếc vòng bạc trên cổ tay lóe sáng rồi vụt tắt.

"Thiên An! Nàng thật tuyệt vời." Hùng nghĩ thầm. Sau đó Hùng vận lực tụ Thiên Linh Cầu vào tay nhưng chỉ dùng một lựng linh lực nhất định.

Mộc Kì Đà dậm chân xuống đất, những sợi dây leo mọc ra lao thẳng về phía bụi rậm trước mặt.

Hùng nhảy lui ra tránh lé, chạy về phía Mộc Kì Đà cắm kiếm vào đầu nó nhưng bị nó dùng đuôi tấn công. Lùi lại chục bước thì Mộc Kì Đà tiếp tục gọi ra những sợi dây leo nhọn hoắt.

Hùng vung kiếm chém đứt những sợi dây leo mỏng manh, vận Thiên hóa lao về phía Mộc Kì Đà đấm mạnh, cú đấm dễ dàng phá vỡ lớp phòng ngự của nó.

Rầm!!!

Một vụ nổ quy mô nhỏ xuất hiện khiến khán giả ngạc nhiên không thôi.

"Ta không nhìn nhầm chứ? Hắn...hắn có cánh!!!"

"Cánh màu đen...là màu đen...." khán giả kinh ngạc thốt lên.

Ngay cả những cao thủ cũng trầm trồ không kém, Vũ Văn Đình rớt hàm. Chương Đại Hoàng không kém cạnh, Thiên An thấy nét mặt của cha nàng thì mỉm cười.

"Thật ngạc nhiên! Ngô Thiên Hùng là Thiên Tộc!" Bình luận viên hô to.

Tất cả mọi người như rụng rời khi chứng kiến đôi cánh đen. Khói bụi từ vụ nổ tan dần để lại dáng hình của một thiếu niên tuấn tú trên lưng một đôi cánh đen đang đập giữa không trung. Dưới đất là xác con Mộc Kì Đà với cái đầu lủng một lỗ, cú đấm

Được cường hóa bằng đòn Thiên Linh Cầu nắm trong lòng bàn tay để gây ra sát thương khủng khiếp. Với đòn này thì mọi kẻ dưới cấp Đấu sư đều sẽ gục khi dính một đòn. Nhưng đổi lại là sức công phá trực tiếp phá hủy cánh tay Hùng khiến nó rách toác. Cũng may trong 3 tháng rèn luyện hắn đã luyện thêm vài viên sinh mệnh đen cấp thấp. Nhét một viên vào miệng mình rồi Hùng lấy viên mộc thú hồn từ Mộc Kì Đà đem cất vào người, sau đó hắn tìm một chỗ kín đáo để chờ hồi phục.

"Chênh nhau 7 cấp Đấu úy mà cũng chỉ một đòn!! Thật đáng khâm phục, điều mà ít ai làm được." bình luận viên phấn khích nói.

Phía còn lại của đấu trường là cuộc đụng độ của Trần Trường Sinh và Long Tỉnh.

Trường Sinh dáng người thư sinh, thân mang bạch y khuôn mặt tuấn tú khiến chị em trên khán đài thổn thức.

Phía đối diện là Long Tỉnh, dáng người khỏe khoắn lưng đeo cung vàng oai phong lẫm liệt.

"Hai người gặp mặt rồi! Liệu chúng ta có được chiêm ngưỡng sức mạnh của họ khi chứng kiến Tề Thiên và Thiên Hùng chứng minh lực lực." bình luận viên nói.

Nhưng cả hai đều rời đi khi không thấy chiến ý của đối phương khiến khán giả khá tiếc nuối.

"Tưởng được xem soái ca đại chiến chứ!!"

Mấy cô nương trên khán đài vẻ mặt tiếc nuối.

Khoảng vài giờ sau, không khí trên khán đài đã bớt sôi nổi khi các thí sinh chủ động né tránh chiến đấu để tìm những chiếc hộp.

"Để tăng tính hấp dẫn của cuộc thi! Ban tổ chức quyết định sẽ kích hoạt chuyển cảnh" Bình luận viên nói.

Mặt đất dưới chân các thí sinh chuyển động dữ dội.

"Lại gì đây?" Hùng đang xếp bằng hồi phục nói.

Tề Thiên và Hồng Nghi Huyên cũng đã chuẩn bị tư thế đề phòng bất trắc

Trường Sinh vẽ một thứ gì đó trên mặt đất, có vẻ khá gấp gáp.

Tinh!!

Hùng và tất cả thí sinh đang ở dưới một hồ nước.

"Ghê quá! "

"Công nghệ mới thật lợi hại!"

Khán giả hô vang khi chứ khiến khu rừng trong chớp mắt hóa thành hồ nước mênh mông

Bình luận viên giải thích : "Đây là do tiên bảo hệ không gian kích hoạt khả năng di dời của linh cảnh, cộng thêm cách xắp xếp hợp lý của các cao thủ hệ không gian để tạo ra một không gian trùng lặp. Có nghĩ là hai người đứng cùng một vị trí nhưng lại ở hai không gian khác nhau vẫn nhìn thấy nhau nhưng không thể tiếp xúc."

Khá mơ hồ về lời giải thích kém thuyết phục của bình luận viên nhưng khán giả không quan tâm cho lắm, tiếp tục hướng mắt về màn hình nơi mà giờ chỉ toàn là nước.

Hùng gặp nước thì vẫn ổn, hắn đang bơi về vị trí một chiếc hộp mà Tiểu Bảo bắt hắn lấy bằng được.

"Như vậy là sao?" Hùng vẫn khó hiểu khi khu rừng bỗng hóa thành hồ nước

Đang di chuyển đến vị trí chiếc hộp, Hùng phát hiện bên phải mình có một dáng người mặc Hồng Y, cơ thể uyển chuyển bơi trong làn nước. Bộ đồ ôm sát vào cơ thể tuyệt đẹp, chế độ soi gái phát huy tác dụng.

"Hồng Y giáo chủ - Hồng Nghi Huyên, 12 tuổi - linh lực Đấu úy cấp 2 - hệ hỏa."

"12 tuổi làm giáo chủ? 12 tuổi mà ngực bự bằng Thiên An?" Hùng xăm soi kĩ càng.

"Ủa mà sao giáo chủ lại tham gia thi đấu nhỉ?" Hùng nghi hoặc.

Phía trên khán đài Vip, cô gái ăn mặc nổi bật giữa các cô nương của Hồng Y giáo khẽ nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Nghi Huyên cũng phát hiện sự có mặt của Hùng, nàng vội tăng tốc độ để không bị Hùng cướp mất chiếc hộp.

"Tiểu tử! Đừng hòng hớt tay trên của ta!" Nghi Huyên thầm nói trong đầu, với tay về phía chiếc hộp trước khi Hùng khịp phản ứng.

Hùng cũng với tay ra nhưng không nhằm về chiếc hộp mà là hai quả đào đao đung đưa trước ngực nàng.

"Ối mềm phá!" Hùng vui sướng thầm nói.

Nghi Huyên bị một đòn bất ngờ, rụt tay lại che ngực nhưng Hùng đã kịp phóng lên đoạt lấy chiếc hộp.

"Đê tiện!" Nàng thầm chửi, chừng mắt nhìn Hùng.

Mắt có thể dùng linh lực bảo vệ để tiện quan sát dưới nước.

Hùng thì khoái chí, vừa được sờ ngực miễn phí vừa đoạt được chiếc hộp. Miệng nở nụ cười dâm dê nhìn nàng.

Bỗng từ đâu xuất hiện một quả cầu trong như pha lê lao đến khiến Hùng chỉ kịp phòng ngự và bị đẩy bay.

Bên trong quả cầu, Trường Sinh đang ngồi xếp bằng trên một mỏm đất hình bán cầu.

"Kết giới! Là kết giới thưa quý vị." Bình luận viên hô vang.

"Trời đất! Mấy đứa này chắc không phải người." Khán giả bắt đầu bình phẩm.

"Trẻ tuổi như vậy lại có thể tạo kết giới! Quá tài giỏi."

"Cũng khá nhưng nhìn kìa." một khán giả nói, tay chỉ về phía góc màn hình nơi có một cây gậy lấp lánh ánh kim đang bay tới. Phía sau là Tề Thiên.

Tề Thiên đã gặp Trường Sinh từ trước, ra hiệu với hắn là muốn vào kết giới để hít thở nhưng bị từ chối. Tức giận, Tề Thiên vác gậy ra đuổi. Được một đoạn thì Trường Sinh phát Hiện Hùng và Nghi Huyên trước mặt, không phanh kịp liền bẻ lái đâm bừa, ai ngờ dính ngay Hùng.

"4 người có mặt cùng một chỗ! Liệu có xảy ra đại chiến ngay tại đây?"

Hùng dính chặt xuống đáy hồ khi bị tông bởi kết giới của Trường Sinh, tức giận mở chiếc hộp ra phát hiện bên trong có một vật kì lạ ở trên có nút bấm.

Định Hải Thần Châm bay đến đập vỡ kết giới của Trường Sinh, cũng là lúc Hùng dơ chiếc nút lên cao và bấm, mắt chừng lên nhìn Trường Sinh, miệng thầm nói : "Chết con mẹ mày đi!"

Tất cả mọi người nhìn động tác của Hùng, nín thở chờ đợi điều sảy ra

Tinh!!!

Hồ nước mênh mông bỗng biến mất, một luồng gió cực mạnh thổi vào mặt Hùng. Cảm giác bay bổng khó tả, Hùng định thần lại nhìn sang thấy Hồng Huyên tay đang giữ váy, mái tóc bay ngược về một bên, mắt nhắm tịt.

Hùng quanh sang bên phải thấy Tề Thiên đang chúi đầu xuống, khoanh tay trước ngực cười uy mãnh. Tóc tai dựng đứng lên

Trường Sinh vẫn đang ngồi trên mỏm đất hình bán cầu đó, tóc cũng dựng ngược mặt hiện rõ vẻ lo lắng. Thấy Hùng mặt vẫn bình thản thì Trường Sinh nhìn Hùng rồi chỉ xuống dưới.

Hùng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang sảy ra, ngoảnh đầu lại thì thấy phía dưới là Hà Thành nhưng chỉ bé bằng ngón tay.Hắn gồng người định Thiên hóa nhưng không đủ linh lực.

Hùng nhận ra rằng, cái nút kia là công tắc chuyển cảnh, và tất cả các thí sinh bao gồm cả hắn đang ở trên bầu trời.

"Á...á..ta sắp chết sao?" Trường Sinh hốt hoảng.

Hồng Huyên thì vẫn nhắm tịt mắt, tấm lụa mỏm bay phấp phới để lộ khuôn mặt tuyệt trần,Hùng nghoảnh sang thì dãi bắt đầu chảy. Rướn người về phía nàng.

Như bị thôi miên bởi nhan sắc của Hồng Huyên, Hùng với tay về phía cơ thể tuyệt đẹp của nàng.

"Ách!!! Cái gì cản ta vậy?" Hùng sắp chạm được vào bờ mông đang phất phơ trước gió của Hồng Huyên thì bị một bàn tay kéo chân hắn lại.

"Bà mẹ thằng dâm tặc!" Tề Thiên mắng sau đó quăng Hùng ra xa khỏi Hồng Huyên. Cùng lúc đó Hồng Huyên nghe có tiếng mắng chửi thì nàng mở mắt, thấy khuôn mặt như muốn ăn tươi nuốt sống của Hùng thì vội kéo tấm lụa che mặt lại.

Nàng biết Hùng bị làm sao, đó là do thiên phú của nàng. Không riêng Hùng mà bất kì nam nhân nào khi nhìn trực tiếp vào khuôn mặt nàng đều sẽ bị như vậy.

Nhưng...nàng khá bất ngờ khi Tề Thiên lại thờ ơ khi được chiêm ngưỡng khuôn mặt nàng.

"Ngươi...có thể bình tĩnh khi nhìn trực tiếp vào ta sao?"

"Ngươi có ý gì? Tưởng mình đẹp là ai cũng mê à?" Tề Thiên vẫn đang kéo Hùng ra xa khỏi nàng.

"Ngươi..." Nàng tức tối.

"Ngươi cũng rất đẹp! Nhưng trong lòng ta có người khác rồi." Tề Thiên dõng dạc nói.

"Các ngươi muốn tâm sự? Bây giờ là lúc thích hợp sao?" Trường Sinh chen ngang,

Kích thước của Hà Thành đang lớn dần chứng tỏ một điều bọn họ sắp tiếp đất.

"Không nghĩ cách thì chúng ta sẽ thành sinh tố dưa hấu khi tiếp đất đấy!" Trường Sinh thúc dục.

"Hắn đang dữ chiếc nút!" Hồng Huyên chỉ về phía Hùng.

Tề Thiên kéo khuôn mặt vẫn đang phê pha của Hùng lại gần rồi tát tới tấp quát.

"Tỉnh lại ngay! Cái nút đâu!"

Hùng đau điếng tỉnh lại, đấm vào mặt Tề Thiên cái bốp!!!

"Dám đánh ta? Cho mi chết."

"Nhào vô! Sợ mi chắc."

Bốp!!bốp!!! Binh.!!

"Hai thằng ngu này!" Trường Sinh cũng lao vào.

Cái nút văng ra và được Hồng Huyên chụp được, nàng khẽ bấm...

Tinh!!!!