Loạn Thế Thần Ma

Chương 26: Thiên Hỏa - Hồng Tước




Sau khi bị hút vào bên trong tảng ngọc bích, Hùng đã tìm thấy Hỏa hồn tâm mà hắn cần nhưng....

"Á...á!! Tha cho ta!!" Hùng tay ôm một hộp gỗ, bên trong chứa Hỏa hồn tâm, đang bỏ chạy thục mang.

Phía sau hắn là một con Cự Điểu ( Linh thú thuộc bộ trym không biết bay, cánh nhỏ chân lớn) cao hơn ba mét hung hăng đuổi theo sau khi hắn đã lỡ...à không cố tình ăn cắp trứng của nó và bị phát hiện.

"Không...ngờ! Trong hòn đá này lại có một không gian rộng lớn như vậy!" Hùng nghĩ thầm, chân vẫn đang xoắn lại mà chạy.

Cự Điểu là loài trym ăn thịt, rất hung dữ và nguy hiểm. Con mà Hùng trọc phải lại hơn hắn tới 5 cấp, vì thế chạy là thượng sách hắn nghĩ ra lúc này. Cũng may con Cự điểu này linh lực vô hệ, nếu không Hùng chết chắc.

"Bà mẹ nó! Đuổi đến sát đít rồi!" Hùng hoảng hốt khi ngoảnh mặt lại đã thấy nó chỉ cách Hùng khoảng mười bước chạy. Nó đang chĩa cái mỏ to lớn sắc nhọn về phía hắn. Chiếc mỏ này có thể đâm xuyên qua người Hùng nếu hắn bị mổ trúng.

Éc! Éc!

Con chim giận dữ vẫn đuổi theo không tha, nó rất tức giận khi bị đánh cắp quả trứng duy nhất.

Hùng thấy cứ chạy kiểu này không sớm thì muộn cũng làm mồi cho nó.

"Nhảy lên cây!" Tiểu Bảo bỗng nói.

Hùng cũng như bừng tỉnh khi trước ý kiến của Tiểu Bảo.

"Đúng rồi ha! Tại sao ta không nghĩ ra nhỉ?" Dứt câu Hùng nhún chân đạp đất nhảy lên cành cây cao, Hùng không đủ linh lực để dùng Ma vũ nên phải chạy chứ hắn đâu có bị đần mà bỏ sức ra chạy.

Con Cự Điểu không thể leo cây, hung hăng chạy xung quanh thân cây ngửa cổ lên kêu những tiếng thê lương.

"Háha... Lêu lêu con khốn!" Hùng thấy Cự Điểu đang loay hoay tìm cách lên thì thò đầu xuống trêu tức nó.

Hùng ngồi trên cành cây cao, mở chiếc hộp gỗ ra cầm viên Hỏa hồn tâm trên tay ngắm nghía, Hỏa hồn tâm này có màu đỏ nhạt, xung quanh bao phủ bởi bạch hào quang

"Tiểu Bảo! Nó tên gì? Ngươi bảo dị thuộc tính đều có tên đúng không?" Hùng thắc mắc.

"Sát Địa Thiên Hỏa."

"đù nghe tên bá vậy". Hùng hớn hở.

Hùng bỗng trầm tư suy nghĩ :" Sao lại dễ dàng như vậy? Con Cự Điểu kia không phải thú canh giữa viên hỏa hồn này, một hỏa hồn mạnh lại không có thấy một thứ bảo vệ?"

"Ngươi nghĩ vào được đây là dễ? Chỉ riêng việc vào đây đã cực kì khó! Không phải ai muốn vào là vào." Tiểu Bảo nói.

"Khó gì? Ta vào đấy thôi". Hùng ung dung trả lời.

"Những kẻ mang linh lực có thuộc tính không thể vào và ra khỏi đây." Tiểu bảo nói.

"Ách!!! Vậy nghĩa là ta phải ra khỏi đây mới dung nạp được nó?" Hùng trố mắt ngạc nhiên.

"Đúng vậy! Ngươi cũng có thể dung nạp nó vào và....." Tiểu bảo nhấp nhửng.

"Và gì mau nói!"

"Và ở luôn trong này!"

"Ta liều mạng với ngươi!"

Đôi co với Tiểu Bảo một lúc, Hùng đứng dậy vận linh lực vào chân sau đó bật nhảy sang cành cây khác. Vừa chạm chân vào cành cây kế tiếp thì Hùng nghe tiếng

Rầm!!! Cái cây hắn vừa ngồi đã bị nghiêng sang một bên.

Là Cự Điểu, sau khi loay hoay tìm cánh leo lên không được nó quyết định dùng sức mạnh của đôi chân để đá vào thân cây.

Hùng nhìn mảng thân cây bị tróc ra khi trúng một đá của Cự điểu thì tát mặt, vội truồn thật nhanh.

Cự điểu đuổi theo, Hùng đã lớn ăn quả trứng rồi lên chỉ còn biết lẩn thôi chứ chẳng thể đánh lại con Cự điểu đang tức giận khi mất con.

Hùng nãy giờ tìm mãi không thấy lối ra, mặc dù đã dùng bản đồ của Tiểu Bảo.

"Liều mạng thôi!" Hùng nhảy xuống đất, hiên ngang đứng trước con Cự điểu đang lao tới phía mình.

Cự điểu nhìn Hùng rồi tung cước đá về phía hắn, Hùng nhảy sang bên né tránh sau đó đấm vào đùi của nó.

"Cứng quá!" Hùng thầm nói, da Cự điểu rất dày cộng thêm lớp phòng ngự nữa thì nếu không có vũ khí thì Hùng không thể hạ nó.

Cự Điểu dùng mỏ mổ về phía hùng, hắn kịp ngồi lùi lại dạng hai chân ra khi cái mỏ cắm phập xuống đất, cách thằng em của hắn chỉ một gang tay

"Tý thì mất giống!" Hùng tái mặt, dùng chân đạp vào mỏ nó để lấy đà lùi lại.

Cự điểu liên tục mổ về phía Hùng nhưng hắn tránh được hết mà không dùng quá nhiều sức. rút thanh kiếm ngắn cùn ra chém vào chân của Cự điểu, không một vết rách.

"Bà mẹ! Thần khí ngươi nói đây sao? Vô dụng." Hùng mắng.

"Tại ngươi vô dụng chứ nó không vô dụng." Tiểu Bảo đáp lại.

"Ách! Còn dám cạy khóe ta."

Cự điểu chán dùng mỏ, dơ chân lên dậm mạnh xuống đầu Hùng.

Rầm!!!

Hùng né trong gang tấc, đúng lúc này hắn vận Thiên vũ bay lên không né cú mổ tiếp theo của Cự điểu.

"Giờ hạ con này kiểu gì bây giờ?" Hùng đang tìm cách hạ nó thì lại nhớ đến cái bẫy mà hắn đã sử dụng để bắt cá lớn.

"A! Có rồi!" Hùng bay lên cây lấy một đoạn bây leo dài buộc một đầu thành cái thòng lọng rồi bay thấp xuống cà kịa với Cự điểu để tìm cách khống chế nó.

Cự điểu sau một hồi đôi co mà không đánh trúng phát nào, nó bắt đầu thấm mệt. Những cú mổ vẫn giữa nguyên lực nhưng tốc độ đã bắt đầu giảm.

Thời cơ đã đến, hắn vung mạnh đầu thòng lọng trúng cổ Cự điểu rồi kéo mạnh, sợi dây thắt chặt vào cổ khiến nó Vùng lên chống cự quyết liệt, thế giằng co Hùng không có lợi bèn nhảy xuống ngồi lên lưng nó ghì chặt.

Chưa bao giờ bị thứ gì cưỡi lên lưng, cảm giác khó chịu khiến Cự điểu càng vùng vẫy, nó quay đầu lại sau lưng nhằm đầu Hùng mổ xuống nhưng Hùng đã ôm chặt cổ nó, quấn thêm vài vòng dây sau đó ném sang tay kia dùng sức ghì chặt.

Cự điểu cố hất Hùng ra khỏi lưng nhưng hắn bám dai như đỉa, Hùng định kết liễu nó bằng một đòn Thiên Linh Cầu nhưng hắn đã không dùng sát chiêu vì Hùng đã vô tình nhìn vào mắt của Cự điểu....đôi mắt chứa đầy giận dữ nhưng lại toát ra vẻ đáng thương.

"Ngươi đang cô đơn?" Hùng ghì chặt cổ nó rồi nói.

Con Cự điểu đang chống cự bỗng dừng lại, Linh thú cấp Đấu úy trở lên đều đã có suy nghĩ hơn thú bình thường. Lại còn hiểu đôi chút tiếng người, nên khi Hùng nói trúng nội tâm nó thì nó bỗng ngừng chống cự.

"Ngươi có muốn theo ta ra ngoài? Ta hứa sẽ không làm hại ngươi." Hùng nói rồi từ từ lới lỏng tay.

Chỉ một câu nói, Hùng đã dán tiếp hạ được một con ác thú mà không phải giết nó. Sự cô đơn đã biến nó thành ra như vậy, Hùng đã nghĩ lại khi hắn lấy trứng của nó, cách đó không xa có rất nhiều vỏ trứng và trứng hỏng. Hùng đoán ngay là nó ở một mình.

Hùng rời lưng con thú, thận trọng lùi lại sợ nó tấn công. Hắn không biết rằng hắn đã sở hữu một con pet quý hiếm có nguy cơ bị tuyệt chủng.

Cự điểu chỉ đứng im không phát ra động tĩnh gì khi thấy Hùng thận trọng.

"Không khéo mình lại có thú cưỡi!" Hùng nghĩ thầm.

Hùng đánh bạo tiến lại gần Cự điểu, nó thì vẫn đứng đó như chờ đợi điều gì. Thấy Hùng tiến lại nó liền hạ đầu xuống để thu hẹp khoảng cách chiều cao, Hùng đưa tay ra trước mỏ nó chạm nhẹ.

"Chuẩn bị chạy thôi!" Tiểu Bảo nói.

Ách!!!! Hùng nhắm mắt mặc kệ lời Tiểu Bảo nói gì, hắn xoa xoa cái mỏ lớn của Cự điểu. Chợt nó xô ngã Hùng rồi thè cái lưỡi dài ngoằng ra liếm lên mặt hắn.

"Dừng lại! Ghê quá..." Hùng bất ngờ, vậy là hắn đã có pet riêng của mình.

Bỗng một cánh cổng mở ra ngay trước mặt hắn, đó là cánh cổng ra khỏi đây.

Hùng nhìn Cự điểu, nó cũng nhìn hắn rồi cả hai bước qua cánh cổng. Tuy vẫn còn mơ hồ nhưng Hùng cũng đoán mông lung là cách cổng xuất hiện có liên quan đến Cự điểu.

Vừa bước qua cách cổng, ngay lập tức cả hai phải nín thở vì đang ở đáy hồ. Hùng thì không sao chứ Cự điểu là chim, nó ngay lập tức vùng vẫy loạn xạ. Hùng nhanh tay kéo nó lên bờ.

Hùng ngồi hong khô quần áo bên đống lửa, Cự điểu thì thích thú ra chỗ nước nông xòe lông vùng vẫy làm nước bắn tung tóe.

Hùng thích chí cũng nhảy ào xuống hồ, sau đó trèo lên lưng Cự điểu.

"Gì thế này?" Hùng sờ lên lông của Cự điểu thì tay hắn đầy vết đen, còn phần lông bị mất vết đen có màu hồng.

Nhìn bộ dạng của Cự điểu, Hùng đảo mắt một vòng rồi lên bờ lấy khăn xuống khì cọ khắp người nó.

Như được mát xa toàn thân, Cự điểu thoải mái đứng im cho Hùng làm việc, thỉnh thoảng lại kêu một tiếng "éc!" Nghe chói tai.

"Trời ơi! Mỹ nhân...à không mỹ điểu mới đúng."

Trước mặt Hùng không phải Cự điểu đen thui xấu xí mà là một mỹ nhân theo cách nhìn của họ nhà trym.

Nó như lột xác hoàn toàn, toàn thân phủ một bộ lông hồng phấn pha chút trắng, chân như thon dài hơn và cổ cũng dài và thon thả. Đúng như những gì Hùng miêu tả " mỹ điểu".

"Khoan đã lại là gái sao?" Hùng cười khổ. Đi đâu cũng gặp toàn người đẹp, không người đẹp thì chim đẹp.

Tiếng hót của nó cũng thánh thót hơn và đặc biệt một điều mà giờ Hùng mới để ý khi nó xòe đôi cánh rộng lớn ra.

Lúc này Hùng mới biết nó là thứ gì. Một thứ mà không phải ai muốn thấy là thấy được.

Hồng Tước là một một loài chim có họ với phượng hoàng, ngoại hình khá tương đồng chỉ khác phần đuôi. Đuôi phượng rộng và giống với đuôi công, còn đuôi Hồng tước lại chẻ ra như đuôi chim én nhưng dài hơn nhiều. Khi đạt đến cấp độ nhất định, hồng tước có thể hóa thành người nhưng vì số lượng rất ít và sống ở những nơi hẻo lánh hay bí cảnh nên rất ít người biết về sự tồn tại của chúng.

Rũ bỏ nước bám trên bộ lông, Hồng tước dang đôi cánh tuyệt đẹp của mình ra rồi vỗ nhẹ như đang tập bay.

Hùng thấy thế nhanh nhảu chạy lại nói : "Để ta dạy ngươi tập bay!"

Rồi Hùng xòe cánh, từ đập thật chậm và nói : "Hãy cảm nhận không khí xung quanh mình, vỗ đều hai cánh để làm chủ của sự tự do."

Hồng tước làm theo, từ từ nhẹ nhàng rồi vù một cái. Nó đã lên khoảng không bao la, Hùng cũng bay theo. Cả hai bay lượn như một màn múa trên không, Hùng thì chỉ cho Hồng tước cách đập cánh sao cho đúng, nào là mở cánh như thế nào, thu cánh ra làm sao để đạt hiệu quả nhất. Còn Hồng tước chăm chú lắng nghe và tiếp thu rất nhanh. Bay lượn một lúc thì Hùng thấm mệt, Ma vũ rất hao linh lực, còn Hồng Tước thì vẫn bay lượn phía trên.

Hùng nhảy xuống hồ rồi kéo một con cá khá lớn lên nướng trên bếp lửa. Sau đó hắn ngồi tu luyện để lấy lại sức.

Hồng Tước hạ cánh rồi tiến lại phía Hùng, bước đi uyển chuyển như một cô gái. Hùng biết nó đang đến gần chợt nói :

"sau khi ra khỏi đây ta sẽ tìm cho ngươi một nơi để gửi gắm được không? Chứ dẫn theo Hồng cô nương thì hơi bất tiện cho ta."

Chả biết Hùng có thấy được điệu bộ của Hồng tước lúc này hay không nhưng nó đang dùng đôi mắt được coi là đẹp nhất trong trym giới để ngắm nhìn hắn, ân nhân đã cứu nó thoát khỏi sự cô đơn mà đối với nó giống như địa ngục trần gian.

.......................................................................

Hà Thành, sân vận động Mỹ Đình...

Buổi khai mạc của cuộc thi Thiếu niên Anh Tài sắp diễn ra,nơi hội ngộ những thiên tài trẻ tuổi xuất sắc đến từ các tỉnh. Trên khán đài 50.000 ghế ngồi đã chật cứng khán giả.

Trên hàng ghế vip, Thiên An đang ngồi im lặng nhìn về phía khán đài, một nỗi nhớ hiện lên trong lòng nàng. Ngay bên cạnh nàng không ai khác chính là cha nàng, khuôn mặt khá bảnh bao và một cằm râu đen. Ông cũng đang chăm chú quan sát xung quanh, phía Vũ Văn thì ngược lại :

"Hắn chưa đến sao?" Vũ Văn Đình lo lắng hỏi.

"Dạ thưa lão gia chưa ạ!"

"Bà mẹ thằng ranh này! Hắn mà không xuất hiện thì ta đào cả cái Đảo Cát Bà lên xem hắn có chịu ra không." Vũ Văn Đình tức tối nói.

Văn Nguyệt và Văn Hoài ngồi ngay bên cạnh, mặt mày không tên nào dễ chịu vì danh dự của Gia tộc đang đặt trên lưng một thằng cầu bơ cầu bất không rõ tung tích.

"Ông nội! Nếu có gì bất trắc thì con sẽ lên thay!" Văn Nguyệt nói.

Lão vuốt mặt thở dài :" vậy nhờ con!"

Văn Hoài đảo mắt nhìn xung quanh khu vip rồi hỏi : "Ông nội! Những kẻ kia là ai?" sau đó hắn hướng mắt về phía một nhóm người mặc đồ đỏ đen.

"Đó là người của Huyết Linh giáo, chúng cũng có người tham dự." Văn Đình nói.

"Con Nghe nói thí sinh của chúng là sư đệ của Hắc Sát Tề Minh, một thiên tài của Huyết Linh giáo." Văn Nguyệt tiếp lời.

"Không sai! Người của huyết linh giáo rất nguy hiểm, hãy đề cao cảnh giác." Văn Đình nói tiếp.

"Còn kia nữa kìa ông nội!" Văn Hoài lại liếc mắt về hướng khác, nơi có rất nhiều thiếu nữ mặc Hồng y.

"Đó là người của Hồng y giáo, giáo này chỉ thu nhận nữ đệ tử." Vũ Văn Đình vừa nói, vừa căng mắt ra săm soi.

Ở giữa những nữ tử của Hồng Y giáo, nổi bật lên một cô gái ăn mặc đẹp hơn các cô còn lại, đầu đội mũ rộng vành với vải mỏng che kín cả khuôn mặt.

Thấy cả Văn Nguyệt và Văn Hoài đều chăm chú nhìn hướng cô gái, Vũ Văn Đình nói tiếp

"Đó là giáo chủ kế nhiệm của Hồng Y giáo, ta cũng không biết tên, chỉ biết là dung mạo cô gái này xinh đẹp đến mức nàng phải ẩn khuôn mặt mình nếu không muốn mọi nam nhân nhìn thấy chết rạp."

Cả Văn Hoài và Văn Nguyệt đều gật đầu như đã hiểu, ba ông cháu lại tiếp tục quan sát.

Buổi lễ khai mạc cũng đã đến giờ bắt đầu,

Dẫn trương trình bắt đầu nói : " Xin chào mừng những vị khách quý và các khán giả đang có mặt tại đây để cổ vũ cho những thiên tài trẻ tuổi đến từ khắp nơi của Bắc đại lục."

Tiếng pháo tay rộn rã cùng những tiếng reo hò không ngớt từ phía khán đài.

"Xin chào đón Chương đại tướng quân của Chương gia phủ Chương Đại Hoàng." Dẫn chương trình chỉ tay về phía khán đài vip nói to.

"Tiếp theo! Chào đón Vũ Văn lão gia của Vũ Văn phủ Vũ Văn Đình."

"Kế tiếp! Chào đón giáo chủ Huyết Linh giáo Huyết khải."

Khán giả bắt đầu bàn tán xôn xao : " Cả Huyết Khải cũng đến sao? Thật là bất ngờ."

"Đúng vậy! Nghe nói Huyết Linh giáo chủ rất ít khi đến những nơi như thế này."

"Nếu Huyết Khải cũng có mặt thì đúng là cuộc thi này rất đáng mong đợi rồi."

Tiếng bàn tán nhẹ dần để nhường lời lại cho dẫn chương trình, hắn nói :

"Tiếp theo nữa xin chào đón Hồng Y giáo chủ của Hồng Y giáo."

"Trời Hồng Y giáo chủ cũng đến!" một khán giả tò mò phía trên khán đài nói.

"Phải! Nghe nói cô ta là tuyệt thế mỹ nhân vì mang trong mình hai huyết mạnh là nhân và tiên."

"Có truyện vậy sao? Tiên ư? Ta chưa nghe qua." Một người ngố tàu hỏi.

Người kia giải thích : "Ta cũng mới biết đây thôi! Tiên là loài sinh vật có sắc đẹp đứng hàng đầu trong bách tộc. Họ là tạo vật hoàn mỹ được kết tinh bởi linh khí của thiên địa. Nên toàn bộ đều là nữ."

"Họ là một tộc mà sao bây giờ ta mới nghe đến sự tồn tại của họ?"

"Haha...ngươi thật hài hước! Họ là tiên, không sống ở nhân gian."

"Vậy chứ ở đâu?"

"Một vùng đất bị thất lạc, một trong chín Đại lục của thế giới - Nữ Thần Đại Lục."

Khán giả tiếp tục bình phẩm, còn trên khu vip Vũ Văn Đình đang tái mặt khi không thấy Hùng đâu, không phải vì ông không muốn cho Văn Nguyệt thi đấu, ông có thể đặc cách tước vị trí của Hùng dành cho Văn Nguyệt. Nhưng ông biết rằng Văn Nguyệt không đủ mạnh để đối đầu với những thiên tài hàng đầu của các thế lực.

.......................................................................

"Cầu mong là không muộn giờ!" Hùng đang cưỡi Hồng Tước bay trên bầu trời, hướng về phía Hà Thành. Mải chơi với Hồng Tước nên Hùng đã quên khuấy mất thời gian diễn ra cuộc thi.

Sau khi ca hát đủ thứ, chào hỏi các quan chức cấp cao khác thì cũng đến giờ.

"Xin chào quý vị và các thí sinh! Sau đây là luật và bối cảnh diễn ra cuộc thi, các thí sinh sẽ được đưa đến một linh cảnh đăc biệt do ban tổ chức thiết kế, sẽ có những linh thú nguy hiểm trong đấu trường và những hộp ma thuật được phân bố rải rác khắp nơi, nhiệm vụ của thí sinh là hạ quái và thu thập vật phẩm có trong hộp. Có thể cướp của người khác tùy thích, điểm sẽ được tính dựa vào những gì thí sinh thu thập được. Nên nhớ đây là cuộc thi cả về thực lực và đầu óc, bạn có thể là người mạnh nhất nhưng chưa chắc bạn là người chiến thắng trung cuộc."

Và bây giờ xin mời thí sinh đầu tiên tiến lên sân khấu để bước qua cánh cổng vào chiến trường.

"Người có danh hiệu Hầu Tử, thiên tài trẻ tuổi nhất của Huyết Linh giáo tên Tề Thiên."

Tề Thiên bước ra với sự hoan nghênh của tất cả mọi người, đặc biệt là những người của Huyết Linh giáo. Sau đó hắn biến mất sau cánh cổng.

"Người có danh hiệu Cuồng Long, thiên tài đến từ Đông Hải tên Long Tỉnh." tiếng vỗ tay có vẻ ít hơn trên khán đài nhưng dưới long cung thì hàng ngàn người đang hướng về màn hình trực tiếp cổ vũ không ngừng.

"Thêm một đại diện đến từ Hồng Y giáo, tuyệt thế tiểu mỹ nhân Hồng Nghi Huyên."

Đám nam nhân như hổ bị bỏ đói, thấy mỹ nhân là nháo nhào lên cho đến khi nàng bước qua cánh cổng mới thôi.

"Người thứ tư! Xin mời thiên tài đến từ Trúc Lâm Phong, mang danh hiệu Bạch Nhân Cư Sĩ tên Trần Trường Sinh."

Thấy vẻ thư sinh nhã nhặn của Trường Sinh thì đám nữ nhân nháo nhào hơn cả đám nam nhân hồi nãy.

Dẫn chương trình nêu tiếp vài cái tên nữa, cũng đều là thiên tài xong xuôi thì chỉ còn một cái tên cuối cùng.

"Và thí sinh cuối cùng! Xin mời đại diện đến từ Vũ Văn phủ, không có biệt danh tên là Ngô Thiên Hùng."

Không thấy tiếng khán giả vỗ tay ngoại trừ một vài người trong đó có Thiên An. Mà chỉ có tiếng thắc mắc xôn xao.

"Ủa! Tưởng năm nay Vũ Văn Nguyệt sẽ tham gia?"

"Phải đấy! Vũ Văn phủ tìm đâu ra một tên lạ hoắc vậy...mà hắn đâu?"

Khán giả đang thắc mắc bỗng không thấy Hùng xuất hiện thì nghi hoặc suy đoán đủ thứ.

"Hay là sợ chạy rồi!"

"Hay là nhỡ xe rồi?"

"Hay là Vũ Văn phủ định làm gì?"

Dẫn trương trình ngáo ngơ một lúc rồi gọi lại :

"Xin mời.....!"

"CÓ...TA!"

Khán giả ngước lên bầu trời nơi phát ra tiếng nói vừa rồi.

Trên bầu trời, một bóng chim to lớn tuyệt đẹp đang vỗ cánh giữa không chung,

"Đó...đó là chim gì vậy? To quá."

Tất cả mọi người hốt hoảng.

Bỗng từ bóng chim xuất hiện một bóng người đang rơi xuống với tốc độ khủng khiếp...