Loạn Thế Thần Ma

Chương 106: Vượt Qua Đầm Lầy




Mặt đất lúc này...

Các hố sâu không đáy đã ngừng việc mở rộng diện tích, tuy vậy những cột khói khổng lồ từ đó vào phun thẳng lên trời tạo thành những đám mây bụi đen kịt.

Người người hoảng sợ, viễn cảnh của tận thế như đang diễn ra trước mắt họ. Nhiều người đã di tản đến những vùng cách xa những miệng hố này, người khác thì cầu bình an vô sự.

Thành Chủ Hà Thành Chương Đại Hoàng đang đứng khoanh tay trên tường thành nhìn dòng người lũ lượt kéo nhau khỏi Hà Thành. Giống như việc một vị vua chứng kiến nhân dân của mình bỏ lại tổ quốc mà đi định cư ở nơi khác, dù rất muốn nhưng không có cách nào ngăn cản bởi những cột khói này có chứa một loại độc tố khá kì lạ. Ai hít phải sẽ bị tiêu tán linh lực ra bên ngoài, giống như một loại phản tác dụng cho người tu luyện vậy.

Vì là khắc tinh của linh lực nên bất kì linh thuật nào thi triển ra ở trong phạm vi bao phủ của làn khói đều bị hóa thành hư vô. Đã nhiều ngày trôi qua mà các Giả Kim Thuật Sư uyên bác nhất vẫn không thể tìm ra chút manh mối gì về việc chế được thuốc kháng loại khí này, tất cả đều bặt vô âm tín.

"Ngày tàn của Đông Dương Đại Lục đến rồi sao?" Chương Muôn Rạ đứng phía sau, nhìn bối cảnh loạn lạc mà buông lời tiêu cực.

Chương Đại Hoàng vẫn im lặng, trong lòng thầm hi vọng nơi đó con gái vẫn ổn.

Không chỉ riêng Hà Thành, tất cả những nơi nào có xuất hiện miệng hố không đáy đều có những cuộc di dân quy mô lớn. Việc liên lạc giữa các vùng và sắp xếp nơi ở cho những người di cư được đặt lên hàng đầu.

Thiên Cung - Thiên Giới....

Lực Cường đang ngồi bên gốc đào tiên, cơ thể vào trạng thái tu luyện phát ra những ánh hào quang màu lam nhàn nhạt. Khí tức chầm chậm lưu chuyển không ngừng quanh cơ thể. Nét mặt anh tuấn mạnh mẽ làm cho biết bao nữ nhân của Thiên Tộc thầm thương trộm nhớ.

Chợt một cỗ khí tức cuồng bạo từ cơ thể Lực Cường phát ra bên ngoài khiến gốc đào rung lên. Cặp chân mày rậm nhíu lại có vẻ vô cùng khó chịu, hai tay bắt đầu phóng xuất linh lực ra bên ngoài bao bọc cơ thể bản thân lại cuối cùng thành một quả trứng kích cỡ người thường.


Vỏ quả trứng có màu xanh lam, bề mặt lấp lánh như sao trời. Quanh thân quả trứng cũng tỏa ra khí tức mạnh mẽ, một tiên nữ bay ngang qua thấy nơi gốc đào có khí tức quen liền vỗ cánh bay tới.

Miêu tả một chút về nữ nhân của Thiên Tộc : " Họ có nét đẹp thanh khiết tựa như mây trời, dáng người uyển chuyển thướt tha mặc trên thân những bộ váy cổ trang mượt mà đơn giản nhưng lại toát nên khí chất tiên tử khác thường. Bất kể độ tuổi nào đều có một dải lụa mỏng quấn hờ hững vào cánh tay ngọc và lơ lửng phía sau lưng.( Nếu bạn nào hay xem phim kiểu Tây Du Ký hoặc Bảo Liên Đăng sẽ hình dung da bộ dáng của nữ nhân Thiên Tộc.)

Tiên nữ này vỗ vỗ đôi cánh màu trắng tinh khôi phía sau lưng rồi thu lại trạng thái biến hình đáp xuống nơi gốc đào thì ngạc nhiên thấy một quả trứng Lực Cường ở đó, nàng không biết trong đó là Lực Cường mà chỉ cảm thấy khí chất quen quen. Tay ngọc đưa lên chạm nhẹ vào vỏ trứng, một cảm giác sùng bái phát ra khiến nàng liền có hảo cảm với vật này.

Nhưng do không thể chiếm hữu một sinh mạng làm của riêng nên nàng bèn ngậm ngùi rời đi. Nhưng không phải là đi luôn mà đi làm nốt việc các tiên nữ khác giao phó rồi sẽ quay lại.

Tuyệt Vô Thần chắp tay sau đít đứng trước Kim Hồ Định Thế quan sát đã 3 ngày liên tục, những dòng chất lỏng màu đỏ bao phủ lấy cơ thể mỹ nhân trong hình đồng hồ cát kia đã cạn một nửa rồi, nếu còn tiếp tục thì cả sinh mạng của nàng cùng với toàn bộ Đông Dương Đại Lục sẽ tiêu đời.

"Bao năm rồi! Nàng luôn duy trì sự cân bằng của hai nơi, nay khi chịu phạt của thời gian lại sảy ra kết cục hy hữu này. Chi bằng giải thoát cho nàng vậy mặc dù ta không muốn." Tuyệt Vô Thần tự nói một mình, sau đó đưa tay ra phất một cái làm cho Kim Hồ Định Thế dừng hoạt động và tiến tới ấn bàn tay vào mặt đồng hồ cát. Nếu đúng như bình thường thì chất lỏng trong đồng hồ cát sẽ cạn đi và Ngọc Lan sẽ tỉnh lại, nhưng không mọi chuyện vẫn không có gì xảy ra làm Tuyệt Vô Thần bất ngờ.

Hắn thử lại lần nữa rồi nhưng lại thất bại, thở ra một hơi thê lương nói : " Hóa ra là vậy! Kim Hồ Định Thế là Thần Vật có linh tính cao nhất và lúc này linh tính của nó không chọn ta mặc dù ta là chủ nhân của nó, xem ra có kẻ còn kinh khủng hơn xuất thế rồi và chỉ có người đó mới ngăn cản được sự diệt vong của cả Đại Lục này."

"Dựa theo tình hình hiện tại, còn khoảng 2 năm nữa cho chất lỏng kia cạn hết và thời gian đó là đủ để cả Đông Dương đại lục tiêu tùng. Cần một kẻ đánh thức người bị nhốt bên trong Kim Hồ Định Thế" Tuyệt Vô Thần phóng tầm mắt xuống trần gian tự sự với bản thân, những chuyện này có một mình hắn biết.

Trong không gian tĩnh lặng rùng rợn của ngôi đền cổ, Hùng đang trả lời câu hỏi mà hình ảnh kia đặt ra. Hắn biết nếu không trả lời thì không thể vượt qua đầm lầy này mà tới Thánh Vực...mục đích cuối cùng của mình, vậy nên Hùng không do dự mà đáp lại ngay : " Ánh Sáng sao? Nó sẽ luôn phải len lói để tồn tại. Còn Bóng tối, bản thân nó sinh ra đã ở nơi khuất sâu tận cùng rồi, ta chọn bóng tối bởi nó trái ngược nó có sự hấp dẫn riêng của mình."

Hư ảnh kia gật gù một lúc suy nghĩ, sau đó nói : " Nếu như bóng tối là phe ác còn ánh sáng là phe thiện, ngươi sẽ chọn bên nào?"

Hùng đáp luôn : " Ta chọn bóng tối, bởi khi ngươi là người tốt ngươi sẽ chịu ảnh hưởng rất nhiều bởi những người xung quanh mà phần nào đó đánh mất đi lối suy nghĩ cùng tính cách thực của mình. Còn khi ở phe ác, mọi người sẽ xa lánh ngươi và thực sự cho rằng ngươi là kẻ xấu, ngươi không bị gò bó bởi bất kì điều gì, những luật lệ của một anh hùng cần có cũng sẽ vô dụng với bóng tối và khi đó ta là chính mình, chỉ cần bảo vệ được người ta yêu thương là đủ rồi."

"Ngươi có thể ví dụ một trường hợp nào đó cụ thể không?"

Nghe lời đề nghị của hư ảnh kia, Hùng suy nghĩ tới một câu truyện của phương tây rồi gật đầu nói : " Ánh sáng là thiên thần còn bóng tối là ác quỷ, cả hai đều có suy nghĩ riêng về cuộc sống, kẻ muốn bảo vệ thế giới còn kẻ muốn hủy hoại nó. Tùy theo góc nhìn của mỗi người mà sẽ thấy thiên thần thật cao thượng còn ác quỷ thật độc ác. Nhưng khi đặt mình vào vị trí của cả hai sẽ thấy khác, thiên thần luôn gánh trên vai trọng trách bảo vệ nên tới lúc quan trọng sẽ vì thế giới mà buông bỏ hạnh phúc của bản thân, ác quỷ thì khác. Ác quỷ sẽ mặc kệ thế giới vì đó không phải trách nhiệm của họ, ta rất ích kỷ, ích kỷ giống như ác quỷ vậy. Ta sẽ không để cho những gì ta yêu thương phải lẻ loi cả, nếu ta đủ khả năng thì ta sẽ bảo vệ cả thế giới còn nếu không đủ ta sẽ bỏ mặc nó mà cứu lấy những gì của ta."

"Vậy, tóm lại ngươi vẫn chọn màu đen?" Hư ảnh kia hỏi sau khi hạ nước cờ cuối cùng xuống chấm dứt ván đấu, người thua là Hùng.

"Phải!"

"Vậy thì ngươi thu rồi!"

"Chơi lại ván nữa, ta sẽ không thua."

1 giờ sau....

"Định mệnh!" Hùng cay cú siết chặt nắm tay khi con cờ cuối cùng hạ xuống chấm dứt ván thua thứ 9 của hắn. Thật là không thể nào đánh lại thằng cha ngồi chơ cờ ngàn năm này, ở đây cũng chẳng thể xử dụng bất cứ tiểu xảo nào để lách luật. Điều đó chứng tỏ Thánh Vực là nơi không phải kẻ nào cũng có thể tiến vào.

"Ngươi không thể đánh thắng ta khi cứ luôn giữ cái tư tưởng đó, bàn cờ ngươi đặt ra đều là ngõ cụt phải liều mạng để bước tiếp. Tuy nhiên khá khen cho ngươi, mỗi lần liều chết vượt qua là mỗi lần cường đại. Ta có thể cho ngươi thông qua với một điều kiện."

"Điều kiện gì?" Hùng trợn mắt hỏi.

"Khi nãy người đi cùng ngươi là ai? Có thể cho ta biết tên không?" Hư ảnh kia hỏi với vẻ sùng bái.

"Hả? Ta đi một mình mà" Hùng giật mình nói, sau đó cố nhớ lại xem và xác định chuẩn là mình đi một mình.

"Lúc nãy có một mỹ nhân cùng ngươi tới đây, chẳng lẽ ta lại hoa mắt?" Hư ảnh kia cũng gãi đầu nói.

"Nữ nhân?" Hùng ngạc nhiên, sau đó cười khổ : " Thật sự ta không hề đi với bất kì ai, chắc do ngươi hoa mắt thật."

Thế là hư ảnh kia để Hùng rời đi, rời khỏi vị trí bàn cờ thì thấy phía bên kia của đầm lầy. Vẫn là một màu nước kinh dị khiến Hùng rùng mình, hắn vận Thiên Hóa rồi vỗ cánh lao vút đi.

Khi Hùng rời đi thì ngôi đền cũng dần chìm xuống lòng đầm lầy tăm tối.

Hùng vừa nay vừa quan sát xung quanh, hắn hiện tại chỉ bay cách mặt nước có 30 mét. Lý do là bởi dù sao đường chính vẫn là đường đầm lầy, sợ bay quá cao mà bỏ lỡ kì vật hoặc kì ngộ nào đó.

Đang bay chợt Hùng mất trạng thái biến hình và rơi xuống, may mà hắn nắm được vào một cành cây khô chết rồi trèo lên.

Vuốt trán thở phào nói : " Hazz! Xém chút nữa dính nước bẩn rồi! Sao tự dưng lại mất trạng thái biến hình nhỉ?"

Hùng khó hiểu nhìn xung quanh, nơi này màu nước đã có chút thay đổi từ màu xanh lục sang màu đen. Cách đó không xa có một tấm biển báo mục nát đề hai chữ "nguy hiểm" cùng hình đầu lâu xương chéo.

Hùng nghi ngờ thử phóng linh lực ra tay, vẫn có nhưng giảm đi khá nhiều. Hắn thầm đoán càng tiến vào nơi này thì linh lực càng bị áp chế, nếu cứ tiếp tục như vậy thì khi tới thánh vực sẽ chỉ là một người thường mất sạch linh lực.

Vấn đề đáng lo hơn là hắn không thể biến hình để di chuyển, vậy nên đành phải dùng băng linh lực đóng những cành cây khô thành chiếc thuyền nhỏ tạm bợ để di chuyển như trước.

Tuy có biển báo nguy hiểm nhưng nãy giờ di chuyển bằng thuyền cũng được hơn một tiếng rồi mà mặt nước vẫn yên tĩnh một cách kì lạ, Hùng vẫn cảnh giác cao độ vì biết đâu đấy có con quái bự nào đó đang ngâm mình trong làn nước tối chờ hắn manh động.

"Đù mé ghê chết đi được!" Hùng thầm ghê tởm nhìn xuống dòng nước ọe ọe nói.

Vừa đi hắn vừa nghĩ về việc của Minh Thư, nàng hiện tại vẫn đang nằm trong Thông Thiên Giới của Thông Thiên Tháp. Hiện tại đã được đưa vào trạng thái ngủ đông để giữ lấy tính mạng. Nhưng trạng thái ngủ đông không duy trì được lâu nên việc quan trọng là phải nhanh chân tới Thánh Vực.

Theo bản đồ Tiểu Bảo đưa cho thì vị trí hiện tại của hắn cách Thánh Vực còn khá xa, mới đi được một phần ba khu đầm lầy rộng lớn này. Hơn nữa trên bản đồ còn có một vùng tối không xác định trước khi tới Thánh Vực, điều này làm Hùng khá quan ngại bởi càng gặp nhiều nguy hiểm hắn sẽ càng chậm chân, càng lâu thì tính mạng của Minh Thư càng nguy hiểm.

Nghĩ tới Minh Thư thì Hùng lại nghĩ tới Long Hóa, hắn thực sự không hiểu tại sao bản thân không thể Long Hóa. Hỏi Tiểu Bảo thì nó nói là phế vật không Long Hóa nổi khiến hắn tức điên, đã cố thử vài lần giống như Thiên Hóa nhưng thất bại. Hắn đành thôi tốn sức và tiếp tục đẩy thuyền đi.

Phần đầm lầy này quả thực không có quái, chắc là do đặc tính kháng lại linh lực nên không sinh vật nào sống được ở đây. Chiếc thuyền của Hùng tan rất nhanh do đặc tính đó nên hắn liên tục phải dùng Tâm Lãnh Hàn Băng làm mới chiếc thuyền, mỗi lần như vậy Hùng mại mệt mỏi không ít vì sức mạnh bị kìm nén.

Sau hai ngày không ngừng nghỉ, cuối cùng hắn cũng vượt qua được khu đầm lầy. Vừa thấy mặt đất thì Hùng mừng rỡ vội vàng đẩy thuyền thật nhanh, khi hắn đặt chân lên mặt đất cũng là lúc chiếc thuyền tan hết và chìm xuống làn nước đen kịt.

Hùng thở phào nhẹ nhõm. Hắn lăn ra đất vì quá mệt mỏi, nhưng chợt nhận ra mình đang nằm trên cát, đúng hơn là một sa mạc.