Loạn Thế Thần Ma

Chương 105: Ánh Sáng và Bóng Tối




"Nhất ngươi rồi! muốn Boss là có Boss?"

Tề Thiên cầm Kim Cô Bổng trên tay gác lên vai rồi hất hàm : " Thử sức với con này chút."

Ngu Nhung đấm mạnh hai cánh tay cơ bắp xuống đất khiến mặt đất rung chuyển sau đó hất văng đất đá về phía Tề Thiên, Rồi nó cũng nhảy bổ tới phía trước.

Tề Thiên nhanh thoăn thoát nhảy sang bên tránh né toàn bộ đòn công kích, sau đó vung gậy lên đập thẳng vào gáy con khỉ đột dữ tợn.

Binh!

Cánh tay rung lên bần bật, Tề Thiên nhận ra rằng đòn công kích vừa rồi chẳng thấm gì so với Ngu Nhung bèn lui lại rồi gấp gáp hỏi : " Sao nó cứng quá vậy sư phụ?"

"Quên không nhắc ngươi là da của Bạch Ngu Nhung rất dày, chênh lệch cấp độ như vậy thì đến Kim Cô Bổng cũng không thể gây quá nhiều sát thương cho nó."

Ặc!

Ngu Nhung sau khi ăn một gậy, nó không những không đau mà còn tức giận gầm lên vung cánh tay to khoẻ lên đánh bay Tề Thiên rồi lao theo tung thêm một đấm nhưng bị Tề Thiên dùng toàn lực chống đỡ bằng cách xoay mạnh Kim Cô Bổng giúp làm giảm sát thương. Nhưng thế cũng đủ khiến hắn văng đi đập vào một thân cây lớn khiến cái cây gãy đổ.

Tề Thiên phun ra một ngụm máu, sau đó nói : " Con này mạnh quá sư phụ!"

"Thôi chạy mà giữ mạng!" Lão khỉ già lên tiếng. Nhưng lão biết thằng đệ tử cứng đầu này không hề được khôn ngoan trong lĩnh lực này và đúng như lão nghĩ, Tề Thiên lau vết máu đi rồi chĩa Kim Cô Bổng về phía Bạch Ngu Nhung rồi quát : " Ta rất thích ngươi! Chiến nào!"


Dứt câu, Kim Cô Bổng trong tay Tề Thiên biến lớn gấp đôi rồi được hắc vung lên bổ xuống đất thật mạnh làm cho mặt đất nứt ra một khoảng rộng. Con khỉ đột khổng lồ gầm lên rồi tung một đấm xuống vị trí mà Tề Thiên đang đứng.

Rầm!

Lúc này Hùng đang chạy xuyên qua những cây ăn quả để tránh sự truy sát của bầy khỉ đầu chó, chợt nghe tiếng động lớn ở phía xa nơi mà chim chóc bay toán loạn mà thầm nghĩ : " Lại có thằng ngu nào nữa rồi!"

Phải nói khu rừng này hết sức kì lạ, càng chạy vào sâu thì kích thước của cây ngày càng lớn và lá cây cũng to thấy rõ. Hùng chạy được một đoạn nữa thì đành phải dừng chân bởi phía trước là một đầm lầy kinh dị.

Màu nước xanh rêu đặc sệt giống như tích tụ hàng chục năm vậy. Không biết có sá sấu hay con gì đoại loại như vậy ở dưới này không như mà có cho tiền hắn cũng không bao giờ chịu chạm vào thứ nước này. Nghĩ lại cái lần bị nuốt bởi thằng lằn mẹ rồi rơi vào dạ dày của nó mà giờ Hắn vẫn sởn gai ốc.

Nhưng nếu dừng ở đây thì lũ khỉ kia chắc chắn sẽ đuổi tới và đó là điều không ai mong muốn, Hùng liền rút kiếm chém đổ một thân cây lớn sau đó chặt thành từng khúc dài khoảng 3 mét. Hắn ném tất cả xuống dưới đầm lầy rồi dùng Tâm Lãnh Hàn Băng đóng chúng lại thành một chiếc thuyền tạm bợ, bẻ một cành cây dài và thẳng, Hùng leo lên chiếc thuyền đểu của hắn mà đẩy nó ra xa khỏi bờ.

Khi xa được hơn 10 mét thì bầy khỉ đầu chó đuổi tới nơi và dừng lại ở mép nước mà gào thét loạn xạ.

"Lêu lêu! Đố chúng mày bắt được tao...lêu lêu!" Hùng chổng mông về phía lũ khỉ ngoáy ngoáy vài cái rồi lè lưỡi trêu tức.

Nếu đóng băng cả mặt đầm lầy thì nhất định lũ khỉ sẽ đuổi theo, vậy nên Hùng không làm thế. Hắn dùng một nhánh cây làm mái chèo và đẩy con tuyền lướt đi trên mặt đầm lầy kinh dị. Không thể ngờ rằng dưới lòng đất lại có một nơi kinh khủng như vậy, dựa vào bản đồ mà Tiểu Bảo cho thì rất có thể những vùng đất dưới lòng đất chưa bị phá hủy nên vẫn kết nối liền mạch với nhau, không giống như trên mặt đất bị chia thành 9 châu lục.

Nói trắng ra là vùng lãnh thổ bên dưới này vô cùng rộng lớn, ai làm chủ nó ắt hẳn phải cực kì mạnh thậm trí là một vị Thần.

Đang suy nghĩ vu vơ chợt thuyền của hắn như va vào thứ gì đó dưới làn nước mà chao đảo. Hùng lấy lại thăng bằng mà đi tiếp, hắn cứ đi như vậy được thêm 5 phút thì đột nhiên mặt đầm lầy dao động, những bong bóng khí nổi lên sùng sục không ngừng.

"Gì đây?" Hùng gắt gao nhìn xung quanh, một cây búa băng đã hiện lên tay và sẵn sàng đập khô máu.

"Lá là lá là la!"

Chợt có một tiếng hát vang lên, tiếng hát mê đắm lòng người làm cho Hùng như mê mẩn buông cây búa xuống. Mà ngồi thẫn thờ nghe tiếng hát ngày một gần hơn, chiếc thuyền tự động trôi tới phía trước nơi có một làn sương mờ, một bóng dáng yêu kiều thướt tha đang ngồi trên một nhánh cây ngân nga khúc hát ngọt ngào.

"Tình sầu thiên thu muôn lối...nỗi nhớ mang theo mây trời...!"

Tiếng hát như hòa vào từng nhịp tim, khiến Hùng mê đắm chìm vào cơn say tình ái. Chiếc thuyền dừng lại ngay bên cạnh nhánh cây vươn ra, một thân ngọc ngà trắng bóc mặc một bộ bạch y tinh khuyết nửa kín nửa hở khoe triệt để bờ vai trần mảnh mai. Gương mặt phi thường xinh đẹp như hoa như ngọc giống như một vị tiên nữ thiên giới đi lạc xuống trần gian, miệng hồng ngân nga câu hát da diết ánh mắt đầy cảm xúc đưa tới vị trí một nam tử ngồi trên chiếc bè băng đang say mê nghe giọng hát của mình.

Tiếng hát ngưng lại, nữ nhân phi phàm thoát tục kia bỗng nhoẻn một nụ cười ma mị nhìn vào tận sâu thẳm trong linh hồn người đang mê mẩn giọng hát của nàng.

Trong tâm hồn hắn chất chứa không phải là dục vọng, mà là tình yêu, không phải là thèm khát mà là đam mê, không phải là quyền lực tối thượng mà là sự bình yêu nơi phong trần. Vì sao nữ nhân này lại nhìn được trong tâm hồn hắn chất chứa những gì? Bởi hắn đã bị giọng hát ngọt ngào nhất thế gian thôi miên đưa vào ảo giác, mọi suy nghĩ, mọi hành động của hắn đều bị nàng nhìn thấu cả.

Chính bởi vì bị thôi miên một cách triệt để như vậy nên Hùng không hề hay biết rằng có một đại mỹ nhân thoát trần thoát tục đang ngồi trước mặt hắn. Nếu Long tỉnh lại lúc này có thể hắn sẽ không bao giờ nhìn thấy nữ nhân này nữa.

"Tâm hồn ngươi trong sạch nhưng hành động lại của kẻ thô lỗ, lầy lội khó đỡ, háo sắc, tham lam....à thôi có kể cũng không hết!" Thanh âm ngọt ngào như đường mật truyền ra từ khóe miệng, nữ nhân khẽ nhón chân bước lên thuyền của Hùng rồi phất nhẹ cánh tay ngọc ngà làm chiếc thuyền tiếp tục trôi đi vào sâu trong đầm lầy.

Vừa đi nữ nhân vừa nói : " Xem ra đại tỷ nhìn không lầm ngươi! Thôi thì coi như ta giúp ngươi lần này để vừa lòng tỷ ấy...hy vọng ngươi không làm ta thất vọng hỡi chàng trai trẻ tuổi."

Chiếc tuyền cứ thế chậm rãi trôi đi, mặt nước nổi bọt và có rất nhiều những sinh vật gớm ghiếc trồi lên. Đủ loại hình dáng đủ loại kích thước, không những vậy lại vô cùng bá đạo, nhưng chỉ cần cái nhấc tay của nữ nhân áo trắng này là bọn chúng đều phải cúi đầu lui bước. Ai chả yêu thích cái đẹp, điều này đúng với cả quái vật, chúng coi nàng như nữ thần và rất tôn sùng nàng. Vậy nên chỉ cần nàng không muốn thì chắc chắn chúng sẽ không làm nàng phiền lòng. Nếu như không có người này hộ tống thì Hùng cho dù có mang toàn bộ sức mạnh bùng phát ra cũng không sống nổi qua những con quái vật này.

Mặc kệ Hùng ngồi im đờ đẫn, nữ nhân kia vẫn nói một mình : " Ngươi biết không...ta luôn muốn tìm được một ý trung nhân hợp với mình, có thể là nam, có thể là nữ hoặc cũng có thể là một sinh vật nào cũng được miễn là ý trung nhân đó yêu thương ta thật lòng. Giờ gặp ngươi ta thấy thật ghen tỵ với đại tỷ vì gặp hoạ hóa lành, gặp được một người đàn ông theo ta là hoàn hảo như ngươi. Nếu có dịp ta sẽ xin đại tỷ cho ta đồng hành cùng ngươi một thời gian, biết đâu ta sẽ tìm được ý trung nhân của đời mình!"

"Thôi bỏ đi...dù sao cũng chẳng ai thèm đếm xỉa tới một bà già mấy ngàn tuổi chưa chịu xuất giá như ta đâu...ngươi đừng an ủi ta cũng đừng có lợi dụng ta vì ta rất kiên định nha...sẽ không bị lung lay bởi những lời nói ngon ngọt của ngươi đâu...ấy lỡ lời!" Nữ nhân vội che miệng, phì cười một cái e thẹn rồi không nói gì nữa cho đến khi chiếc thuyền trôi tới một ngôi đền cổ kính rêu phong giữa đầm lầy.

Nàng cũng biến mất để lại Hùng ngồi trơ trọi một mình cô độc, chợt hắn bừng tỉnh rồi nhặt cây búa băng lên dò sét xung quanh và thở phào khi không thế nguy hiểm, nhưng trước mặt hắn lại là ngôi đền cổ xưa có niên đại cả ngàn năm này.

Hùng không biết mình đã trôi trên đầm lầy nửa ngày trời, hắn bước chân đặt xuống nền gạch của ngôi đền thì cũng là lúc chiếc bè của hắn chìm xuống đầm lầy sâu thẳm.

Điều đó chẳng làm Hùng bận tâm, hắn ngước lên nhìn ngôi đền cổ kính mà bước tới.Phía trong hoàn toàn trống không mà đặt một bàn cờ đá hai màu đen trắng, Hùng không biết vô tình hay cố ý ngồi vào một vị trí để sẵn ở đó mà chờ đợi. Cảm giác như hắn với cái lần đánh cờ cùng Thông Thiên chủ trong Thông Thiên Thần Tháp vậy.

Có hai hộp đựa những con cờ mang hai màu khác biệt, màu của âm dương đó là đen và trắng. Hùng đưa tay nhặt một con cờ màu đen lên tức thì một thân ảnh mờ ảo như linh hồn xuất hiện đối diện hắn và cũng nhấc một con cờ trắng lên, khi cả hai cùng đặt con cờ xuống bàn cờ thì thân ảnh kia lên tiếng giọng không phải nam cũng chẳng phải nữ : " Tại sao ngươi lại chọn màu đen?"

"Tại sao ngươi lại chọn màu trắng?" một giọng không nam không nữ hỏi khi Trường Sinh ngồi xuống bàn cờ trong một ngôi đền cổ sau khi vượt qua đầm lầy, hắn suy nghĩ một lúc rồi đáp rằng : " Vì màu trắng là màu của ánh sáng."

"Vậy tại sao ngươi không cọn màu đen?"

Trường Sinh không ngần ngại đáp : " Vì màu đen là màu của bóng tối, ta không thích mọi thứ tối tăm."

"Vậy ngươi hiểu thế nào là ánh sáng và bóng tối?" giọng nói cùng hư ảnh kia vẫn tiếp tục đặt câu hỏi cho Trường Sinh, hắn vẫn thản nhiên trả lời : " Ánh sáng đem lại sự sống còn bóng tối chỉ đem lại cái chết, nếu ta được chọn thì ta sẽ chọn bóng tối không nên tồn tại."

"Không nên tồn tại? Vậy ngươi không thể thắng nổi ván cờ này rồi." Giọng kia châm trọc nói, sau đó đưa ra một nước cờ chí mạng chấm dứt ván cờ giữa cả hai, Trường Sinh siết chặt nắm tay nhưng vẫn bình tĩnh đánh lại ván khác.

Còn Hùng, vẫn ngồi im tại ngôi đền cổ không bét khác nhau mà đáp lại thân ảnh kia câu hỏi vừa hỏi mình : " Tại sao lại là màu đen ư? Ta thích!"

Câu đáp nhanh gọn cùng thái độ bố đời của Hùng làm cho hư ảnh kia trong một lúc không đặt thêm câu hỏi, sau đó mới đặt câu hỏi tiếp : " Vậy khi màu đen và màu trắng hòa hợp, ngươi sẽ chọn nghiêng về màu nào?"

"Màu đen!"

"Sao lại vẫn là màu đen?"

"Ta thích! Ngươi ở đây đánh cờ với ta chỉ là một hư ảnh ngàn năm không hơn không kém, muốn nói gì nói thẳng vấn đề chính đi." Hùng đặt quân cờ xuống bàn cờ nói.

"Đành vậy! Trước khi vào vấn đề chính ta sẽ nói cho ngươi nghe về việc tại sao ta hỏi ngươi chọn màu đen hay màu trắng. Trời đất vạn vật sinh ra đều theo quy luật âm dương, âm dương sinh ra ngũ hành. Âm và Dương tượng chưng cho ngày và đêm, tượng chưa cho ánh sáng và bóng tối. Những thứ đối nghịch với nhau, tựu chung lại vẫn là hai mặt của âm dương. Nhưng ngươi có biết trong âm có dương và trong dương cũng có âm? Tức là trong ánh sáng vẫn có bóng tối và trong bóng tối thì sẽ tìm thấy ánh sáng."

"Dài dòng vờ lờ! Ngươi đang câu chương đấy à?"