Chương 7. Nguyên pháp Hoàng kim cấp tới tay
- Yêu Ma nhận ta một kiếm! Chiêu Văn lướt qua Ma La, lao tới chém một kiếm.
Bóng dáng lưng gù liền bỏ Tiểu Lang ra, một trảo vung lên, đón đỡ.
Đinh!
Lại là tiếng kim thiết vang lên.
Chiêu Văn b·ị đ·ánh bay, lưng đập vào thân cây gần đó.
- Nguy rồi! Là Ma Linh cấp bậc. Ma La hoảng hốt la lên.
Hoằng Chân thấy hai người Ma La b·ị đ·ánh bay, hắn cũng không vội vả lao lên, liền lui lại cùng hai người.
- Làm sao bây giờ! Hoằng Chân sợ hãi nói.
- Ta cũng không biết, đã vượt qua khỏi dự đoán. Ma La cười khổ nói.
- Ma Linh này da quá dày, kiếm bình thường dù có được cường hóa cũng không để lại dấu vết. Chiêu Văn lau máu ngay khóe miệng, liền nói.
Tiểu Lang hai mắt vô thần mở ra, tay cầm kiếm, lao về phía ba người chém tới.
- C·hết tiệt! Ma La tức giận mắng, vội vàng tránh né.
Hai người Chiêu Văn lao lên hỗ trợ, một lúc sau Tiểu Lang liền bị khống chế.
- Tên Ma Linh đâu rồi. Chiêu Văn cảnh giác nhìn xung quanh nói.
Xoẹt!
Một bàn tay đầy máu, không biết từ đâu, đâm xuyên qua người Hoằng Chân, Hoằng Chân liền la lên đau đớn.
Trong nháy mắt, máu đã ướt đẫm cơ thể hắn.
Chiêu Văn hai mắt đỏ hoe, lao tới chém một kiếm.
Chưa kịp chém tới, đột nhiên một tấm phù lục trên tay Hoằng Chân b·ốc c·háy, hôi quang bạo phát ra xung quanh.
A!!!
Một tiếng thét dài, không cam lòng phát ra.
Trong tích tắc dị vực liền xuất hiện vô số vết nứt, không chịu được bao lâu liền sụp đổ.
Khi hai người Ma La mở mắt ra liền trở về hoàn cảnh cũ, dưới đất đang hôn mê là hai người Hoằng Chân.
Hai người Ma La chấn kinh nhìn khung cảnh trước mắt, thoát rồi, thoát khỏi dị vực, điều này bất cả tư nghị.
- Không phải Ma Linh cấp, chỉ là Hư Linh cấp. Ma La tiến về Hoằng Chân, tay cầm lên linh ngọc. Hắn thầm nói.
Linh ngọc là khi yêu ma c·hết để lại, dùng để luyện đan, kết trận, chế tạo bảo vật.
- Con Hư Linh cấp này, dùng ảo giác để đánh lạc hướng chúng ta. Ma La nói tiếp.
Chiêu Văn nhìn Hoằng Chân hôn mê nằm tại đó, không một v·ết t·hương điều đó đã nói lên tất cả. Nhưng lúc đó hắn tận mắt thấy Hoằng Chân bị bàn tay xuyên qua, máu ướt đẩm cả cơ thể.
Hư Linh không có thực thể, nên không thể gây nên sát thương vật lý.
- Hai người họ tinh thần đã bị tổn hại. Cần tìm nơi tạm trú, đợi bọn họ bình phục rồi hẳn nói. Ma La thu lại Linh ngọc, liền làm ra quyết định.
Sau khi đã ỗn định lại tình hình, Ma La chợt ngửi được mùi hương thoang thoảng, không khí bị thanh tịnh đi rất nhiều. Hắn quay qua nhìn, thì thấy Chiêu Văn đang đốt một nén hương.
- Đây là vật gì? Tại sao ta thấy tinh thần được xoa dịu rất nhiều, còn có công dụng thanh lọc ma khí. À phải rồi. tấm phù Hoằng Chân sử dụng là gì?
Ma La liên tiếp nghi hoặc hỏi.
Nhìn thấy hai người Hoằng Chân, gương mặt hòa hoản được một chút, Chiêu Văn lấy lại bình tỉnh liền kể lại chuyển hôm nay ghé Thần Hoàng Cửa Hàng mua sắm.
...........
- Nhóc con! Cha ngươi đâu! Một âm thanh uy nghiêm thốt lên.
Tiểu Thánh khó chịu, lấy cây chỉ chỉ lên bảng.
Không đợi người trung niên nói gì, hắn liền chỉ tiếp hai cái bảng khác.
Đọc xong, người trung niên này cổ quái nhìn hắn.
Phạm Phụ chỉ thuyên thuyên về vật phẩm trong cửa hàng, không đề cập đến lão bản, nên hắn cũng không biết, Phạm Bỉnh Di vội vàng chạy tới cửa hàng, chỉ thấy Tiểu Thánh, theo phản xạ liền hỏi, không để ý xung quanh.
- Cảm ơn Tiểu lão bản, đã cứu con trai ta một mạng. Phạm Bỉnh Di lấy lại tinh thần, liền bước đến, hơi khom người cảm tạ.
- Cứu người? Tiểu Thánh một ngàn dấu chẩm hỏi chạy qua.
Hắn luôn ở trong cửa hàng, không đi ra đường, lúc nào hắn cứu người rồi.
Phạm Bỉnh Di thấy được sự nghi hoặc liền cười cười nói.
- Ha Ha. Tiểu lão bản, không biết xưng hô như thế nào.
- Tiểu Thánh.
Tiểu Thánh thuận miệng đáp, hắn cũng không thích cái tên này lắm, nhưng có còn hơn không.
- Tiểu Thánh! Phạm Bỉnh Di sửng sốt lặp lại, quả thật cái tên rất quái lạ.
- Vậy ta vẫn gọi Tiểu lão bản cho thỏa đáng. Ta là cha của Phạm Phụ, ngày hôm qua ghé cửa hàng của lão bản mua đồ. Nhờ những vật phẩm đó, đã cứu hắn một mạng, hôm này ta đến là cảm tạ.
- A! Không có việc gì, thuận mua vừa bán. Tiểu Thánh chợt nhớ ra thanh niên áo đen hôm qua, khách hàng đầu tiên của hắn.
- Tiểu lão bản quá khách khí. Hôm nay đến nói lời cảm tạ, cũng muốn ủng hộ lão bản. Phạm Bỉnh Di cười cười nói.
- Ồ! Hoang nghênh hoang nghênh, Phạm lão bá cứ tùy tiện xem. Tiểu Thánh hai mắt tỏa sáng cười cười nói.
Phạm Bỉnh Di nhìn cửa hàng đánh giá, đúng như lời Phạm Phụ nói, Thanh Đồng bảo vật gần mười thanh, phù chú phá vỡ kết giới một sấp. Một bộ quan tài, tiếp cận Bạch Ngân cấp trang bị.
- Hả! Đây là cái gì?
Phạm Bỉnh Di nhìn một lượt gật gật đầu, thưởng thức, chợt hắn nhìn tới quyển trục, cái này Phạm Phụ không đề cập đến.
Sau khi nhìn vào bảng giới thiệu, hai mắt hắn trừng lớn, hắn liên tục đọc đi đọc lại nhiều lần, xác nhận mình không phải nhìn nhầm.
Hắn liên tục thở dồn dập cố nén kích động, Hoàng Kim cấp Nguyên pháp, tuy hắn là tướng quân trấn cửa nam Đại La thành, nhưng cũng chỉ học được một môn nguyên pháp Bạch Ngân cấp mà thôi.
Hoàng kim cấp chỉ có hoàng tộc, tư chất thượng thừa mới được học, không phải là con cháu hoàng tộc là có thể học
- Lão bản! Lão bản!
Phạm Bỉnh Di run rẩy, lấp ba lâp bắp nói. Trên sa trường dù bị vay quanh bởi ngàn vạn quân địch hắn cũng không chùn bước, không sợ hãi. Nhưng hôm nay, hắn kh·iếp sợ, chấn kinh rồi, nói chuyện không ra lời, không có phong phạm của một bậc đại tướng quân.
- Là thật! Tiểu Thánh chán nãn xác nhận.
- Lão bản! Ta muốn mua! Phạm Bỉnh Di run rẩy để một túi nguyên bảo lên quầy.
Phạm Bỉnh Di cầm lấy quyển trục, bàn tay xiết chặc, hắn sợ đây không phải sự thật, hắn cố nắm thật chật muốn tìm về cảm giác chân thật.
Xác nhận nguyên pháp đến tay, hắn kích động nói:
- Cảm ơn Tiểu lão bản! Phạm Bỉnh Di vui mừng, nghiêm túc khom người cảm ơn.
- Không cần cám ơn, ta bán ngươi mua, chúng ta bình đẳng giao dịch.
Tiểu Thánh giả bộ cao nhân khoát tay nói. Tuy nhiên, kết hợp với hình hài trẻ con ba tuổi, tạo nên cảm giác kỳ dị.
- Lão bản cáo từ, lần sau ta lại ghé. Phạm Bỉnh Di không nói nhiều, vội vàng rời đi, sợ người khác phát hiện.
Hoàng kim cấp nguyên pháp xuất thế, đánh vỡ thế cục Đại La Thành ngàn năm.
Một đợt sóng ngầm đang từ từ vận chuyển.