Chương 4. Khách hàng thứ hai
Một bàn tay tái nhợt đánh tới trước mặt hắn, nếu không tránh né, hắn không c·hết cũng bị trọng thương.
Phạm Phụ liền cắn đầu lưởi, lấy đau đớn để thanh tỉnh đầu óc, đưa mộc kiếm lên đón đỡ.
Ầm!
Phạm Phụ b·ị đ·ánh bay một đoạn té lăn xuống đất, hắn cố gắng nén đau đơn, không quan tâm lau v·ết m·áu trên miệng của mình, trên tay xuất hiện Khu Tà Phù.
Phạm Phụ điên cuồng thôi động hôi nguyên dẫn vào tấm phù, phù chú liền b·ốc c·háy. Phạm Phụ nhanh chóng ném về phía ma nữ trước mặt đang điên cuồng lao tới.
Một đợt hôi quang bạo phát ra xung quanh, đánh bay ma nữ đập mạnh vào thành vực, hôi quang phát ra càng ngày càng mạnh ép cô ta đến biến dạng.
Không chịu nỗi hôi quang bạo phát dị vực liên tiếp xuất hiện vết nứt, như muốn sụp đổ.
Ma nữ liên tục kêu gào trong đau đớn.
Phạm Phụ hai mắt tối sầm ngất xỉu.
Đến lúc hắn mở mắt, thì phát hiện mình đang nằm trên giường.
Cửa phòng đóng chặt, bổng nhiên bị đẩy ra. Một người trung niên gương mặt uy nghiêm, lưng hùng vai gấu đi vào.
- Phụ Nhi nói cho ta nghe, chuyện gì xảy ra. Âm thanh trầm ổn phát ra, vừa uy nghiêm, nhưng người nghe vẫn cảm nhận được sự lo lắng, ân cần trong đó.
Phạm Phụ cười khổ, liền từ tốn nói ra.
Phạm Bỉnh Di sau khi nghe xong, liền tức giận đập bàn, liền ra lệnh tập hợp quân sĩ đi điều tra.
Dị vực trong thành xuất hiện đa số sẽ là Hư Linh cấp, rất hiếm khi xuất hiện Ma Linh cấp, nhưng Phạm Phụ gặp là Ma Linh cấp hàng thật giá thật, sớm không đụng, muộn không đụng, lại đụng vào lúc con hắn vừa tròn mười tám tuổi, theo kinh nghiệm của hắn chỉ có á·m s·át là đáp án chính xác nhất.
- Con nói cái gì, Thanh Đồng bảo vật năm mươi ĐNB một thanh, mà không phải một thanh, có hơn mười thanh, lại có công năng tự động hộ chủ.
Phạm Bỉnh Di thất thố thốt lên.
Phải biết, hắn là Trấn Nam La Thành tướng quân, dưới trướng hơn trăm ngàn quân sĩ, nhưng người sở hữu chưa tới một ngàn Thanh Đồng bảo vật. Phải biết bảo vật rất khó chế tạo, chỉ có Thần Tượng cấp bậc mới chế tạo được.
Mặc khác Bảo vật hộ chủ chỉ có Bạch Ngân cấp mới có, Thanh Đồng cấp bảo vật không bao giờ xuất hiện tình trạng này.
- Là sự thật nếu không nhờ Đào Mộc Kiếm tự động hộ chủ, con không thể thoát khỏi giam cầm. Phạm Phụ thầm may mắn nói.
- Cha bình tỉnh con còn chưa nói hết.
Phạm Phụ nhìn cha đang thất thố hắn cố nén đau, cười cười nói tiếp.
- Cái gì, Khu Tà Phù có thể phá vỡ dị vực, mà giá chỉ năm ĐNB. Phạm Bỉnh Di lại thất thố la lên.
- Đúng rồi cha, nếu không nhờ Khu Tà Phù, dù có Đào Mộc Kiếm có công năng hộ chủ, con cũng không thể nào thoát khỏi dị vực. Phạm Phụ thở dài nói.
Dựa vào hắn, một Hôi Nguyên cấp không thể nào đánh vỡ dị vực, ngay cả cha hắn, Thanh Nguyên cấp cũng không thể.
Nếu ngay từ lúc đầu hắn sử dụng Khu Tà Phù có thể sẽ không b·ị t·hương nặng như vậy. Linh nguyên hao hết, tinh thần b·ị t·hương tổn, chưa tính tới nội thương, đây chính là kinh nghiệm chiến đấu không đủ, ngựa non háu đá gây ra.
Mặc khác, hắn cũng không hiểu rõ công năng, sức công phá của vật phẩm mua từ Tiểu lão bản. Hắn chỉ lấy thường thức để sử dụng những vật phầm này, dẫn đến phán đoán sai làm.
- Còn có quan tài, có thể nhốt linh, dưỡng linh. Bảo vật này đã tiếp cận Bạch Ngân cấp. Không được, không được, ta phải đi qua cửa hàng đó gấp, không thể để người khác hốt tay trên.
Phạm Bỉnh Di vội vội vàng vàng đứng dậy, liền rời khỏi phòng.
- Cha! Một người chỉ mua mỗi loại một cái. Phạm Phụ cười khổ, vội vàng hô lớn, vì bảo vật, cha quên đi người con này luôn rồi.
Phạm Phụ nhíu mày, đầu óc còn đau đớn, hắn chợt nhớ mình còn Thanh Linh Hương, có thể dưỡng thần. Hắn liền vội vàng đốt lên, nhắm mắt dưỡng thần.
Hương thơm ngào ngạt, nhưng đóa hoa sen sương sớm, tràn ngập khắp phòng, hắn hít một hơi thật sâu khiến tinh thần thư thái, cảm giác đau đầu cũng giảm đi phần nào, không nhanh không chậm, Phạm Phụ liền ngủ say.
-------------
Lý Chiêu Hoàng thân mặc quần áo màu trắng, điểm xuyến thêm tơ lụa màu xanh, mái tóc dài đen nhánh phủ xuống, da trắng mắt ngọc, tuyệt mỹ vô song.
Hôm nay trời sáng chim hót liếu lo, nhưng tâm trạng Lý Chiêu Hoàng hỏng bét đến tột độ, cô mù mịt đi vào con hẻm nhỏ, ngước mặt lên, thấy một cửa hàng âm u, trên bảng ghi “ Thần Hoàng Cửa Hàng”.
Năm nay, cô vừa tròn mười tám tuổi, đã khai nguyên, thiên phú tuyệt đỉnh, Thất Nguyên thiên phú, cha của cô rất vui mừng, liền làm tiệc chiêu đãi rầm rộ, thông báo với mọi người, gửi tấu chương lên Hoàng Tổ.
Như chuyện không như mơ, cô không thể hấp thu nguyên linh trong nguyên bảo, dù cho cha cô đã đưa cô Nguyên Pháp cao cấp nhất hiện nay, Đại La Nguyên Pháp, Hoàng Kim Nguyên Pháp cấp bậc.
Nguyên Pháp, là công pháp để hấp thụ nguyên linh trong nguyên bảo. Nguyên pháp chia làm năm cấp bậc như bảo vật, Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Truyền Kỳ, Sử Thi.
Hiện tại, Đại La Thành, Nguyên pháp cao nhất là Hoàng Kim cấp. Bảo vật cao nhất là Truyền kỳ cấp.
Sắp tới, Lạc Thiên Học Phủ mở cửa chiêu sinh, dựa vào gia thế, cô không cần thi cử liềntiến thẳng vào học phủ, nhưng không hấp thụ nguyên linh, đến khi bị phát hiện, làm xấu mặt gia tộc, đây là một tội lớn.
- Lão bản có ở đó không? Một giọng nữ như hoàng oanh thanh thúy vang lên.
Bước vào cửa hàng, Lý Chiêu Hoàng tùy ý nhìn xung quanh đánh giá. Khi ánh mắt đập vào quan tài, cô liền tái mặt.
- Không xong bước nhầm vào dị vực.
- Cái quỷ gì dị vực? Một âm thanh non nớt vang lên.
- Hả! Tiểu hài tử! Lý Chiêu Hoàng nhìn thấy một đứa bé ba tuổi từ trong phòng đi ra, cô liền thất thố la lên.
- Gọi ta là lão bản, ta đã mười tám tuổi, không phải hài tử.
Tiểu Thánh khó chịu nói, nhìn vào vóc dáng của mình, hắn muốn khóc không ra nước mắt.
-------------------------
Lý Chiêu Hoàng (chữ Hán: 李昭皇; 1218 - 1278) Chiêu hoàng đế (昭皇帝) hay Chiêu Thánh Hoàng hậu (昭聖皇后) là nữ hoàng của đế quốc Đại Việt, cũng là Hoàng đế cuối cùng của triều đại nhà Lý, trị vì từ năm 1224 đến năm 1225. Bà là Nữ hoàng duy nhất trong lịch sử Việt Nam, nhưng không phải là vị vua nữ giới đầu tiên, vị nữ quân chủ đầu tiên là Nữ vương Trưng Trắc.