Chương 3. Ngộ nhập dị vực.
Tại thế giới này cấp bậc quỷ dị chia làm chín cấp tương đương với chín cấp Nguyên sĩ, theo thứ tự:
Hư Linh Cấp, Ma Linh Cấp, Ác Linh Cấp, Sát Linh Cấp, Quỷ Linh Cấp, Anh Linh Cấp, Vương Linh Cấp, Hoàng Linh Cấp, Địa Linh Cấp.
Người của thế giới này, khi khai linh sẽ xuất hiện Nguyên Bảo Hạp dùng để tu luyện, hấp thu nguyên khí sau đó chứa đựng trong bảo hạp, áp súc nguyên khí ở hạn mức nhất định, bảo hạp sẽ được mở rộng, củng cố, đột phá lên một cấp độ mới.
Trang bị họ sử dụng được chia làm ba loại: Bảo vật, Cổ vật, Quỷ vật.
Bảo vật là do người làm ra, có thể hấp thu nguyên khí, kích hoạt hiệu dụng của bảo vật. Bảo vật chia làm năm cấp: Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Truyền kỳ, Sử Thi.
Cổ vật là vật phẩm lấy từ di tích thượng cổ, có uy năng cực lớn không phân cấp bậc.
Quỷ vật, vật phẩm bị ô nhiễm, dị hóa, quỷ hóa, không phân cấp bậc.
- Cái gì, có thể chém Ác Linh Cấp, Thanh Đồng Bảo Vật. Người thanh niên thất thố nói.
- Già trẻ không gạc! Tiểu Thánh lạnh nhạt đáp.
Phải biết Ác Linh Cấp, tương đương với Thanh Nguyên Cấp, hiện tại hắn chỉ mới bước vào Hôi Nguyên Cấp, cao hơn hắn hai cái cấp bậc.
Hắn là con của Trấn Nam La Thành - Phạm Bỉnh Di - cảnh giới Thanh Nguyên Cấp, hiện tại trong tay hắn cũng chỉ có một thanh kiếm, Thanh Đồng cấp, tuy nhiên, bảo vật này chém Ác Linh cấp là điều không thể.
Trong đây lại treo mười thanh, Thanh Đồng cấp trang bị, giá cả nói mắc cũng không mắc, rẻ cũng không rẻ, nhưng đối với tài phú của Trấn Nam Phủ, mua hết tiệm này cũng đủ.
Theo thị trường giá của một Thanh Đồng cấp bảo vật là một trăm ĐNB, ở đây chỉ bán giá năm mươi ĐNB, giá rẻ gấp đôi.
- Lão bản, ta lấy hai thanh Mộc Đào Kiếm, năm tờ tờ Khu Tà Phù, năm thanh Thanh Linh Hương. Thanh niên mặc áo đen hít sâu một hơi, lấy lại bình tỉnh nói.
Thanh niên vừa dứt lời liền để nguyên bảo lên quầy, Tiểu Thánh vui vẻ tiếp nhận, nhưng trong lúc đưa hai thanh Mộc Đào Kiếm, Tiểu Thánh cảm nhận từ nơi sâu xa, không cho hắn đưa hai thanh kiếm cho thanh niên trước mắt.
Cảm giác này, giống như lúc hắn định giá tiền cho vật phẩm, hắn định giá theo giá thị trường, một trăm ĐNB cho thanh mộc kiếm, tuy nhiên giá tiền trên bản giới thiệu tự động biến mất. Sau nhiều lần thí nghiệm, hắn liên tục hạ giá tiền xuống, đến năm mưới ĐNB, giá tiền mới không bị biến mất.
Giờ đưa hai thanh kiếm cho thanh niên trước mặt, lại có cảm giác bị ngăn cản.
Tiểu thánh liền thử đưa, mỗi loại một cái liền cảm thấy bình thường. Hắn trầm ngâm suy đoán, mỗi ngày chỉ bán một cái mỗi loại cho một người.
- Đây là cái quỷ gì quy tắc.
Tiểu Thánh thầm mắng, ở cửa hàng khác bán bình thường, sao cửa hàng của hắn lại khác thường.
- Thôi được rồi!
Tiểu Thánh thở dài thầm nói. Ngay chính bản thân hắn điều quái dị, mười tám tuổi trong hình hài đứa trẻ ba tuổi, kinh doanh loại hình âm phủ, nay quy tắc bán hàng quỷ dị cũng không tính là lạ.
- Mỗi khách hàng chỉ mua một loại, mai lại ghé ủng hộ. Tiểu Thánh tiếc nuối đưa lại ĐNB còn thừa cho thanh niên trước mặt.
- Ân! Đa tạ lão bản. Ta tên Phạm Phụ, ngày mai ta lại ghé.
Phạm Phụ bất ngờ, nhưng không hỏi quá nhiều, nhận bảo vật, liền rời đi khỏi cửa hàng.
Lúc này trời đã tối, Tiểu Thánh ngáp một cái, liền đóng cửa tiệm, đi ra ngoài mua đồ ăn, sau khi ăn xong, hắn liền rửa mặt, lên giường ngủ.
- Ân! Có ĐNB quên mất thử nghiệm tu luyện!
- Không được, không được, trẻ nhỏ cần ngủ sớm, nên ngủ.
- Thôi được rồi, ngủ trước, mai tính!
Tiểu Thánh nằm lên giường mơ mơ màng màng lầm bầm nói, liền rơi vào giấc ngủ.
-----
Màn đêm buông xuống, Phạm Phụ vui vẻ đi trên đường, hắn vừa tiến thêm một bước.
Không gian u ám giam cầm liền bao phủ lấy hắn, Phạm Phụ cảm giác hít thở không thông.
- Hỏng! Bước vào dị vực. Phạm Phụ liền hoảng hồn, tóc gáy dựng đứng, hắn khổ sở thầm nói, từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên hắn bước vào dị vực.
Dị vực là tiêu điểm không gian, nơi âm khí, sát khí, uế khí tụ hợp tạo thành, là nơi sản sinh ra ma quỷ, dị loại. Xác suất một người bước vào dị vực tại trong Đại La Thành là cực kỳ thấp.
Bao bọc Đại La Thành là trận pháp Khu Linh Trận, chuyên thanh lọc ma khí. Tuy nhiên, trận pháp không phải là vạn năng, chỉ có thể ngăn cản ma khí từ bên ngoài xâm nhập vào, còn bên trong trận một số uế khí, sát khí của người dân trong thành sinh ra, lâu ngày tích tụ mà thành thì không thể tịnh hóa được.
Trước mặt hắn, đột nhiên xuất hiện vũng bùn, một bàn tay tái nhợt ló ra. Bàn tay đang cố gắng, vùng vẫy thoát ra khỏi vũng bùn, như một người vừa rớt xuống nước cố gắng vùng vẫy cầu sinh.
Từ một tay biến thành hai tay, từ bàn tay, lộ ra hai cánh tay, sau đó thò ra một đầu tóc đen, lắm len bùn đất.
Phạm Phụ vẫn đứng đó, hít thở không thông, bất lực nhìn hình ảnh trước mặt.
Không đến vài cái hít thở, một người tóc dài che mặt, nhìn không rõ tướng mạo xuất hiện trước mặt hắn.
Hồng hộc! Hồng hộc!
Liên tiếp tiếng thở dốc phả vào mặt hắn, một mùi uế khí khiến hắn muốn buồng nôn.
Bàn tay tái nhợt đang từ từ dơ lên, chuẩn bị đặt lên cổ hắn, Phạm Phụ chỉ biết trơ mắt nhìn.
Bất ngờ thanh Mộc Đào Kiếm treo bên hong phát ra thanh quang, đẩy người phụ nữ trước mặt bay xa một đoạn.
- Bảo vật hộ chủ! Phạm Phụ thầm may mắn nói trong lòng, hắn cảm ơn ông trời hôm nay đã cho hắn gặp được Tiểu lão bản.
Lấy lại được hành động, Phạm Phụ liền làm ra phản ứng, dù gì hắn cũng là con nhà tướng, không phải bình dân, Hôi Nguyên Bảo Hạp trong linh đài, lập tức mở ra.
Một vòng ánh sáng màu xám khói bao bọc lấy hắn, tay cầm Đào Mộc Kiếm, cước bộ nhanh như chớp, lao tới, chém vào người phụ nữ trước mặt.
Người phụ nữ trước mặt b·ị c·hém một kiếm ngay ngực, đau đớn thét lên, một chất lỏng sềnh sệt khó ngửi chảy ra từ v·ết t·hương.
Tiếng thét của nó như từ cửu u, khiến Phạm Phụ choáng váng đầu óc, động tác của hắn liền đình chỉ lại, Mộc Đào Kiếm trên tay lung lay như muốn rớt khỏi tay.
---------------
Phạm Bỉnh Di (范秉彛 1150-1209) là tướng nhà Lý trong lịch sử Việt Nam dưới thời Lý Cao Tông.
Sử sách không ghi chép về thân thế, quê quán của Phạm Bỉnh Di, chỉ nêu ông là hoạn quan và có con là Phạm Phụ. Có thể Phạm Bỉnh Di đã lập gia đình trước khi làm hoạn quan.