Loạn Nhịp

Chương 9: Anh thích cô ấy?




Edit: Kẹo Dẻo (KeoDeo21289)

Hứa Tinh Dã đi mua một hộp băng keo cá nhân, đi lên tầng về hướng của ký túc xá nữ, tại chỗ quẹo thấy một bóng người đang đi xuống, anh dừng lại nhìn tới là Cố Yến Dư.

Cố Yến Dư mỉm cười ôn hòa: "Sao cậu về sớm vậy?"

Ánh đèn đường dọc hàng lang lập lòe, khuôn mặt Hứa Tinh Dã vẫn lạnh nhạt: "Anh đến ký túc xá của Quý Tình?"

Cố Yến Dư nghe anh không dùng kính ngữ, nhìn xuống thì thấy anh đang cầm băng keo cá nhân, vẫn là giọng từ tốn: "Đưa cô ấy về."

"Hai người hình như là rất thân?" Bản thân Hứa Tinh Dã cũng chưa ý thức được rằng ngữ điệu của anh đầy mùi thuốc súng.

Cố Yến Dư: "Quen biết nhau chừng bảy năm."

Trong lòng Hứa Tinh Dã rớt cái bịch, một hộp băng keo bị nắm bẹt lại.

Bảy năm...... Anh với Quý Tình mới quen nhau có bảy ngày ư? Anh làm sao vậy, bận tâm một cách khó chịu.

Anh nghe thấy giọng nói của chính mình, vừa ấu trĩ lại thô lỗ, lại có thể thốt ra câu hỏi như vậy: "Anh thích cô ấy?"

Cố Yến Dư cười nói: "Ngay cả cậu cũng nhìn ra rồi?"

Ngay - cả - cậu - cũng - nhìn - ra - rồi, mỗi một chữ tựa những lưỡi móc sắc nhọn, chói tai vô cùng.

Cố Yến Dư 35 tuổi, chững chạc trưởng thành lại có chút nhã nhặn. Khí chất được cô đúc qua mười mấy năm kinh nghiệm làm việc hoàn toàn khác xa so với thanh niên vừa tốt nghiệp đại học lần đầu đi làm như kiểu Hứa Tinh Dã. Từng lời nói từng nụ cười phảng phất đều chứa đựng hàm ý sâu xa.

Cố Yến Dư đi tới, vỗ vai Hứa Tinh Dã: "Con người sếp cậu rất tốt, có điều trừ công việc ra thì chú ý một chút, thân phận cậu đặc biệt sẽ ảnh hưởng không tốt tới cô ấy."

Hứa Tinh Dã lướt qua anh ta đi thẳng lên lầu, thầm nghĩ tôi có thế nào thì đã làm gì đến phiên anh nói chuyện?

Đi đến trước cửa phòng của Quý Tình, anh lại đi vòng về ký túc xá lấy thuốc nhỏ tai theo.

Tắm xong Quý Tình mặc váy ngủ bước ra khỏi phòng vệ sinh. Nghe thấy tiếng gõ cửa, nhìn qua mắt mèo, bên ngoài vậy mà lại là Hứa Tinh Dã?

Nàng khoác áo sơ-mi lên, mở cửa: "Sao cậu lại ở đây?"

"Ở đó ồn quá, nhức tai, chị giúp tôi nhỏ thuốc cái."

Quý Tình tin thật nói: "Vào đi."

Hứa Tinh Dã bước vào phòng liền trông thấy một hộp băng keo cá nhân đang đặt trên bàn mới tinh còn chưa bóc, cũng không biết là cô tự mua hay là Cố Yến Dư mua nữa.

Đặt băng keo cá nhân ở mặt bàn: "Vừa khéo ký túc xá cũng có nên mang lên cho chị."

"Nhiều như vậy dùng không hết, cậu mang về đi, nếu ——"

"Có hộp băng cá nhân khách sáo cái gì?" Giọng điệu Hứa Tinh Dã kiểu không thèm.

Quý Tình nhìn anh, ông trẻ này ăn phải thuốc nổ à? Thật là sớm nắng chiều mưa mà.

Cô chìa tay, ngửa lòng bàn tay ra: "Mang lại đây."

Hứa Tinh Dã đưa cô thuốc nhỏ tai, nghiêng đầu ngồi trên ghế.

Cô vừa mới tắm xong, trên người có một mùi hương dịu nhẹ ẩm ướt đặc biệt tinh tế, tầm mắt anh vừa hay đối diện với giường, ga giường đã được thay, vẫn là một màu nhàn nhạt cực kỳ dễ chịu.

Quý Tình đã quen với việc nhỏ giọt thuốc cho anh, Hứa Tinh Dã nghiêng đầu, chầm chậm đợi cảm giác khó chịu kia giảm bớt, chẳng còn cớ gì để ở lại đây nữa, đành nói "Tôi về đây."

Rồi đứng dậy rời đi.

Quý Tình không hiểu cái mô tê gì hết, cậu ta đến đây ném cho cô cái sắc mặt rồi bỏ đi, cô đã chọc giận cậu ta chỗ nào chứ?

Kết thúc bữa tiệc nghênh tân, Dư Xa và Hạ Hàm cười cười nói nói trở về, phân đoạn trò chơi sau khi Hứa Tinh Dã rời đi, hai người họ chơi rất vui vẻ.

Đưa cô đến đầu cầu thang tầng sáu, Dư Xa vui sướng quay về ký túc xá. Hứa Tinh Dã dựa ở đầu giường vẫn đang chơi trò "Khách Sạn Thực Tế Ảo", vẻ mặt rất cay nghiệt.

"Người anh em, tâm tình không vui hử?"

Hứa Tinh Dã không buồn để ý hắn.

Dư Xa nhìn ra ngoài cửa, bạn cùng phòng vẫn chưa về, anh ngồi vào mép giường của Hứa Tinh Dã, khẽ hỏi: "Không phải là ông thích giám đốc Quý chứ?"

Đôi mày Hứa Tinh Dã từ từ nhíu lại, không nói gì.

Dư Xa lại nói: "Chị ấy trông thì rất trẻ trung xinh đẹp, nhưng đã là giám đốc rồi thì tuổi tác có lẽ không nhỏ nhỉ."

"25" Hứa Tinh Dã kiệm lời: "Tuổi dương."

Dư Xa khoái chí, ngay cả tuổi dương cũng tìm hiểu rõ ràng rồi, anh nói: "Tuổi mụ của ông là 22, tuổi mụ chị ấy hẳn là 26 27 chứ. Lớn hơn ông 4 đến 5 tuổi, nghe vẻ không thích hợp lắm. Ông đừng có nhất thời nông nổi mà khiến cho mối quan hệ trở nên khó xử, thời gian chung sống với nhau sau này còn dài đấy."

Hứa Tinh Dã đạp cho cậu ta một cước: "Đi tắm đi, hôi chết đi được."

Dư Xa tự ngửi chính mình, hôi đâu chứ, tâm trạng tồi tệ liền giận cá chém thớt với anh.

Anh cứ đứng ỳ tại chỗ không đi, làm chuyên gia tình cảm hướng dẫn từng bước: "Theo sự hiểu biết không tính là phong phú của tôi, ở tuổi này của chị ấy quen biết một người phù hợp chính là để tiến tới kết hôn. Chẳng hạn như kiểu tổng giám đốc Cố ấy, trông giống như một người đàn ông mong muốn yên bề gia thất vậy."

"Ông đang tuổi lớn cũng chưa chính thức yêu nhau, nhắc tới kết hôn có cảm thấy quá xa vời không? Chị ấy làm sao có thể chơi đùa cùng ông, nói chuyện yêu đương, còn giúp ông trưởng thành. Nói toẹt ra thì chị ấy đối với ông chính là công việc, tiền nào thì việc ấy thôi."

Cậu ta càng nói sắc mặt Hứa Tinh Dã càng u ám.

"Suy cho cùng mà nói, cứ cho là hai người ở bên nhau đi, bố ông sẽ đồng ý sao? Với tư cách là bạn bè đáng ra tôi không nên nói mấy điều này nhưng chủ yếu vì cảm thấy giám đốc Quý là một người rất tốt. Nếu hai người ở bên nhau thì kết cục của chị ấy nhất định sẽ rất thảm, cho nên à, nhân lúc mới nảy mầm mau mau cắt đứt đi."

Hứa Tinh Dã đang điều khiển nhân vật trò chơi, một cơn bực dọc trực tiếp dồn lên não. Anh ném điện thoại đi, cầm thuốc lên ra ban công châm một điếu, trong làn gió đêm hít một hơi thật sâu, càng cảm thấy bực mình. Nhìn ánh đèn ấm áp hắt ra từ ban công tầng trên, hút hết một điếu thuốc cũng không thể tiêu tan được cảm xúc hậm hực kia.

Hôm sau, Hứa Tinh Dã không đến phòng làm việc mà trực tiếp đến phòng hỗ trợ khách hàng, anh và Dư Xa vốn đã không làm việc nghiêm túc, hôm nay lại càng nguyện ý chìm đắm, ngay cả chải chuốt làm dáng cũng lười.

Gần trưa mặt trời đứng bóng, khách nói có vẻ kéo nhau tới, còn có đoàn du lịch, nhân viên vận chuyển hành lý bận tới bận lui nên bọn họ lúc này mới đi phụ giúp chút việc, cả buổi cứ không tập trung.

Hơn một tiếng đồng hồ sau tạm coi là vãn khách, hai người đến nhà ăn nhân viên dùng cơm, ăn được nửa bữa, Hứa Tinh Dã nhận được điện thoại của Kỷ Vi, nói rằng thiếu mất một món đồ của khách mà bọn họ là người đã phụ trách vận chuyển nó.

Hứa Tinh Dã cúp máy, túm lấy cổ áo sau của Dư Xa kéo dậy.

Dư Xa gào lên: "Này này này, có chuyện gì vậy?"

Hứa Tinh Dã hỏi: "Ông có nhớ là đã giúp khách hàng 1812 xách một viên đá không?"

Dư Xa đần mặt: "Đá gì? Hình như tôi không có xách vật gì quá nặng, ông thì sao?"

"Không ấn tượng gì."

"Đuma!"

Bọn họ đi tới đại sảnh về vị khách hàng này trái lại thật quen mắt. Một người đàn ông trung niên chừng 50 tuổi, khi ông ta trả phòng, đúng là hai người họ giúp xách hành lý xuống tầng dưới.

Vị khách khoa chân múa tay nói: "Một viên đá Linh Bích to cỡ này được đựng trong hòm có bọc một túi đen bên ngoài. Còn hai tiếng nữa là máy bay của tôi cất cánh rồi, các cô cậu mau chóng tìm về cho tôi."

Trong lúc trò chuyện Quý Tình cũng đã tới, cô hỏi hai người về tình hình.

Hứa Tinh Dã trầm lặng, Dư Xa lắc đầu: "Không nhớ chút nào."

Quý Tình nhìn bộ dáng không chuyên tâm của bọn họ, trong lòng phát cáu, cô kìm nén cơn giận nói: "Còn phiếu vận chuyển hành lý nhập và xuất cửa hàng của khách thì sao?"

Kỷ Vi cảm thấy hổ thẹn: "Rắc rối là ở chỗ có phiếu vận chuyển nhập vào, ghi sổ là viên đá kia nhưng lại không tìm thấy phiếu xuất."

Quý Tình nhìn sang Hứa Tinh Dã: "Cậu không kê khai à?"

Dư Xa liền vội vàng nói: "Lúc đó vừa vặn không có bảng kê khai, máy in thì đang có người dùng, khách bên đó thì cứ giục chuyển hành lý, chúng tôi cũng bận quá nên làm biếng..."

"Không kiểm kê xác nhận rõ số lượng hành lý với khách sao?"

Khỏi phải nói, Dư Xa thì mong thu dọn hành lý xong sớm để còn đi ăn cơm, còn Hứa Tinh Dã đang trong tình trạng dở thất tình, tâm trí căn bản không để ở đây. Hai người dĩ nhiên cho rằng xách cái hành lý thì có chuyện gì được chứ nên đều không để tâm đến.

Quý Tình đè nén máu nóng, hay lắm, trách nhiệm đều thuộc về bọn họ rồi.

"Kỷ Vi cậu đưa người về phòng kiểm tra lại một lần xem có để sót không, tớ đi xem màn hình giám sát."

Kết quả là lật tung cả căn phòng nhưng cái gì cũng không tìm thấy.

Trên chiếc xe đẩy hành lý chất đầy những hành lý của mấy vị khách, thùng xếp lên thùng, có điểm khuất tầm mắt, trên màn hình giám sát không thể thấy rõ được vị trí cụ thể của đá Linh Bích.

Quý Tình hỏi: "Liệu có đặt đá Linh Bích nhầm xe không, bị khách hàng khác mang đi rồi?"

Hai cậu thiếu gia này thật là việc lớn việc nhỏ đều không để tâm, não cá vàng như nhau,một chút cũng không nhớ.

Bọn họ lại lần lượt gọi điện cho những vị khách hàng có hành lý chung chiếc đẩy hành lý xe kia, đều nhận được câu trả lời là không có.

Kỷ Vi nói: "Nếu khách hàng khác tiện tay lấy làm của riêng, chúng ta đành bó tay vì không có chứng cứ."

Lăn lộn hơn nửa giờ, khách hàng lại hối thúc lần nữa: "Rốt cuộc là có hay không? Tôi sắp trễ chuyến bay rồi!"

Quý Tình thương lượng cùng ông ta: "Nếu như ngài đang vội, chúng tôi sẽ bố trí tài xế đưa ngài đến sân bay trước, sau khi tìm được đá Linh Bích sẽ gửi vận chuyển trong thời gian sớm nhất cho ngài. Hoặc là thay đổi thời gian bay, những chi phí phát sinh chúng tôi chịu trách nhiệm, có thể không ạ?"

"Chuyện quái gì vậy, ra đây để du lịch hẳn hoi một chuyến, đang cao hứng vì mua được viên đá yêu thích, giờ cứ lề mề ở đây, tôi có nhiều thời gian lắm chắc?"

"Thành thực xin lỗi ạ."

"Xin lỗi có ích mẹ gì!" Người khách nện mạnh cái cốc, cà phê bắn tung tóe, Hứa Tinh Dã giơ tay chắn cho Quý Tình, màu nâu cà phê bắn lên mu bàn tay anh, vài giọt nóng bỏng.

Ngoài ở chỗ bố mình ra Dư Xa nào đâu phải chịu qua loại ấm ức này, cũng không thể nhìn Hứa Tinh Dã bị bắt nạt, lập tức không làm nữa: "Ông có chuyện thì nói chuyện, đừng có động tay động chân!"

Khách hàng đập bàn đứng dậy: "Chính là 2 người các cậu, làm việc không rõ ràng, nhìn lúc các cậu dọn hành lý tôi đã cảm thấy không đáng tin rồi. Dù sao cũng là khách sạn 5 sao, cũng không biết tuyển phải loại người gì nữa."

Dư Xa chỉ tay vào ông ta: "Ông nói cái gì, có giỏi thì nói thêm câu nữa."

Khách hàng càng giận dữ: "Cậu chỉ ai, ơ hay, một tên xách hàng lý tép riu lại còn tự cao."

"Ngậm miệng lại." Quý Tình trầm giọng trách mắng: "Hai cậu dẹp ra một bên đi."

Dư Xa thấy bất bình: "Tôi ——"

"Quá trình làm việc cụ thể sẽ được giải thích nhiều lần, tôi chỉ sợ các cậu sơ suất xảy ra sai sót thôi. Các cậu không có lòng làm việc ở đây, không làm tròn trách nhiệm, còn tranh cãi cái gì?"

Dư Xa hít vào một hơi, mặt đỏ bừng.

Lông mi Hứa Tinh Dã khẽ động, nhìn về phía cô, yết hầu lăn xuống, không lên tiếng.