Trấn an khách hàng xong, bọn họ đi xa một chút, Quý Tình sa sầm mặt khó che được vẻ thất vọng.
Trong lòng Hứa Tinh Dã phẫn nộ, hổ thẹn, cảm giác bất lực cùng lúc dâng lên. Anh chậm rãi siết chặt nắm đấm, buông lỏng rồi lại nắm chặt: "Có phải chị cảm thấy tôi rất vô dụng hay không?"
"Không cần tôi cảm thấy, đây là khách sạn nhà cậu, công việc của cậu, cuộc đời của cậu, muốn sống như thế nào đều do cậu quyết định."
Hứa Tinh Dã nghĩ về những lời Dư Xa nói tối qua, chị ấy đối với cậu chỉ là công việc, cầm tiền thì làm việc thôi.
Lồng ngực anh khó chịu như bị một tảng đá lớn xù xì đè lên, âm thanh phát ra vừa lạnh lùng vừa kiên quyết như chà sát ra bởi đá vậy: "Đồ tôi làm mất tôi sẽ chịu trách nhiệm, khách hàng truy cứu hậu quả tôi sẽ đảm nhận, yên tâm, sẽ không làm chị bị liên lụy."
Trái tim Quý Tình như bị đâm một nhát, đồ tồi, cô hao tâm tổn sức vội vàng giúp anh xoay chuyển tình hình nhưng anh lại cho rằng cô sợ bị liên lụy.
Vừa dứt lời, điện thoại của Lê Trợ gọi đến, Hứa Tinh Dã bị kêu tới văn phòng của bố anh, bị mắng một trận thậm tệ. Nói anh là người vô kỷ luật, không có tinh thần trách nhiệm, không có sự tín niệm. Chuyện nhỏ như vậy làm cũng không xong, sau này làm sao mà quản lý tốt cả một cái khách sạn. Mắng anh tham vọng viển vông, nói thì hay làm thì dở, không thích làm công việc cấp cơ sở thì cút về nhà mà uống sữa.
Hứa Tinh Dã đóng sầm cửa lại, kiềm chế cơn bực tức bỏ đi. Lúc ngang qua văn phòng tổng giám đốc nghe thấy tiếng Quý Tình ở bên trong truyền ra, bước chân không cầm được mà chậm lại.
Cố Yến Dư: "Thật sự tìm không ra thì chúng ta bồi thường đi, chỉ có thể như vậy, xoa dịu tâm trạng của khách hàng, đừng làm lớn sự việc lên ảnh hưởng đến hình ảnh của khách sạn."
Quý Tình: "Chuyến bay của khách bị trì hoãn 5 tiếng, em sẽ sắp xếp bữa tối miễn phí cho ông ấy, Kỷ Vi dẫn người tìm lại lần cuối, nếu như vẫn không tìm được thì ta đi nói chuyện bồi thường."
Giọng Cố Yến Dư pha chút cười nhạt: "Mấy người phụ trách các cô các cậu phải chịu trách nhiệm chung, tiền thưởng tháng này không có nữa, thưởng cuối năm cũng bị ảnh hưởng."
Quý Tình: "Trừ thì cứ trừ đi, còn có thể làm thế nào nữa. Anh để tâm chút, đừng liên lụy tới những nhân viên khác trong đội xách hành lý, mỗi ngày bọn họ đều làm việc vất vả rồi. Có chút đồng lương như vậy, nếu còn bị trừ nữa thì không chỉ uất ức với khách sạn mà cũng sẽ giận lây sang Hứa Tinh Dã."
"Em khá là để ý cậu nhóc."
"Nói thế nào đi nữa, chủ tịch đã giao cậu ấy cho em thì em liền có một phần trách nhiệm. Mặc dù công việc cơ sở chỉ là bàn đạp ngắn hạn của cậu ấy nhưng cũng cố gắng hết sức để khiến cậu ấy tốt lên chứ. Đừng đợi đến lúc sau này cậu ấy trở thành lãnh đạo cấp cao của khách sạn rồi vẫn bị người ta chỉ trích về lịch sử đen tối, lại mở rộng phát triển công tác sẽ không dễ dàng khiến mọi người tin phục."
"Đúng rồi." Quý Tình lại nói: "Chuyện này em đã dặn dò những người khác rồi, chỉ mấy người chúng ta tự tay giải quyết biết, là bị tiết lộ."
Cố Yến Dư: "Làm việc chung sống mấy ngày này, em cảm thấy cậu ta thế nào."
Hứa Tinh Dã đứng ở ngoài cửa, trái tim chậm rãi nâng lên, trống rỗng lơ lửng không điểm tựa.
Quý Tình tựa như thở dài: "Cậu ấy à, tính khí ngạo mạn, dường như cũng không có cảm giác thân thuộc gì đối với khách sạn, làm việc gì thái độ cũng dửng dưng mặc kệ."
"Xoảng" trái tim Hứa Tinh Dã rơi xuống đất vỡ vụn.
Cố Yến Dư: "Đời cha ông cực nhọc vất vả xây dựng cơ nghiệp, đời kế tiếp có được quá dễ dàng nên hiển nhiên không cảm thấy quý trọng, tật chung của không ít con nhà giàu."
"Chúng ta làm công ăn lương cho thiếu gia giá bạc tỷ nhà người ta, bận tâm làm cái gì." Quý Tình cười tự giễu.
Cố Yến Dư cũng cười, hai tiếng cười nhẹ bẫng giao thoa nhau, trò chuyện thì việc nào ra việc đó, lời lẽ giọng điệu đều không có sự ác ý, vô cùng hài hòa, giống như hai người bọn họ là một thế giới, một phe vậy. Những âm thanh này lọt vào tai Hứa Tinh Dã như con dao cùn hung hăng chọc quấy màng nhĩ khiến con người ta khó lòng chịu được.
Hứa Tinh Dã ngửa lên xoa xoa mặt, hít một hơi thật sâu, cất bước rời đi, mỗi bước chân anh đều lặng lẽ giẫm trên tấm thảm mềm mại.
Quý Tình thu lại nụ cười, uống ngụm nước: "Thật ra bản tính cậu nhóc ấy không xấu, tình huống gia đình nhà cậu...... đặc biệt, tính cách hơi lạnh lùng một chút cũng có thể lý giải. Em xem sơ yếu lý lịch của cậu ấy khá được, tiếng Anh cũng rất giỏi, phàm là để tâm một chút hẳn là có năng lực nghiệp vụ."
"Từ nhỏ đã được tiếp thu nền giáo dục tốt, cộng thêm việc cậu ấy lớn lên ở bên cạnh lão chủ tịch (ông của Hứa Tinh Dã), ông ấy là người tài giỏi, cậu ấy tự nhiên sẽ không thua kém, chỉ là tính cách còn phải mài giũa."
Quý Tình nhớ đến những lời Lý Hoa nói hôm đó, chuyện gì có thể khiến chủ tịch Hứa giáng cho con trai một bạt tai thủng cả màng nhĩ vậy? Mỗi lần cô giúp anh nhỏ thuốc nhỏ tai, biểu cảm của anh đều rất bình tĩnh, lại làm người ta cảm giác anh không hề đến mức quá đáng, cũng không vì chuyện này mà trách mắng ai.
........
Hứa Tinh Dã sải bước đi vào phòng nghỉ, kéo ghế ra ngồi phía đối diện với người khách: "Viên đá Linh Bích kia của ông bao nhiêu tiền, tôi đền cho ông."
Người khách ngây người chốc: "Cậu nói cái gì cơ?"
Hứa Tinh Dã nhắc lại: "Đá Linh Bích bao nhiêu tiền, mình tôi đền cho ông. Chúng ta giải quyết riêng, việc này không dây dưa đến khách sạn và những người khác nữa."
Khách hàng đánh giá anh một cái từ trên xuống dưới: "Tám vạn hai, không tính là đắt nhưng đó là đại sư đã xem cho, muốn gặp mà tìm cũng khó."
Hứa Tinh Dã lấy điện thoại ra: "Ông đọc số đi."
"Chàng trai đừng thể hiện, tôi thấy cậu như này vẫn là thực tập sinh nhỉ, tiền lương một năm không đủ để đền đâu."
Đôi mắt Hứa Tinh Dã đen láy lạnh lùng, bờ vai rộng eo rất cứng rắn, người khách cũng không biết anh lấy tự tin từ đâu ra, nhưng không hiểu lắm cảm giác anh thật sự muốn gánh vác trách nhiệm, lấy danh nghĩa cá nhân để đền bù.
Ông chậm rãi lấy điện thoại ra: "Lỡ dở công việc với thời gian, tôi cũng không tính toán nhiều, tám vạn năm." Cuối cùng lại lưỡng lự nói: "Chàng trai, cậu thực sự muốn tự bồi thường?"
Hứa Tinh Dã hỏi: "Chúng ta thanh toán xong, ông làm thế nào để bảo đảm sẽ không truy cứu chuyện này nữa."
Khách hàng thoáng cười, chớ thấy anh trẻ tuổi vậy không ngờ khá điềm tĩnh và quyết đoán.
Khách hàng không phải là người vô lý, ông lấy hóa đơn mua viên đá từ trong cặp đựng tài liệu ra, mở ra đặt trước mặt Hứa Tinh Dã, nói: "Không lừa cậu, tôi mua với giá này đây. Sau khi nhận được tiền bồi thường, tôi sẽ viết chứng từ, tài liệu, có thể bảo giám đốc các cậu tới làm chứng. Cái chuyện này thì không cần đặc biệt phải tới chỗ công chứng chứ?"
Kỷ Vi men theo lối đi trả phòng của khách hàng, thiếu điều lật tung sàn nhà để tìm nữa thôi, đến r*m cũng không có mà tìm. Cô ủ rũ chán nản đi tới đại sảnh tầng một, từ xa nhìn thấy Hứa Tinh Dã đang hùng hổ bước về phía khách hàng, nghĩ là anh muốn đánh nhau nên vội vàng chạy theo, bước vào phòng nghỉ thì nghe được cuộc đối thoại như vậy, cô lấy điện thoại ra lén thông báo cho Quý Tình.
Khách hàng nhìn Kỷ Vi: "Đây là giám đốc của các cậu chứ, làm nhân chứng đi, giấy bút đâu?"
Kỷ Vi cất điện thoại, mỉm cười: "Ngài chờ một lát ạ."
Cô tới quầy tiếp tân lôi ra tờ A4 cùng cái bút nước, nếu như là nhân viên bình thường cô sẽ không để đối phương làm như vậy, nhưng Hứa Tinh Dã là con trai của sếp, những điều đặc biệt thì phải được xử lý theo những cách đặc biệt, Kỷ Vi không ngăn cản, còn thở phào một hơi, bảo vệ được tiền thưởng rồi.
Lúc Quý Tình nhận được tin vội vã tới, Hứa Tinh Dã đã thanh toán tiền xong, giấy cam đoan tùy tiện bị gập đôi lại, ném cho Dư Xa.
Khách hàng nhận được tiền, không so đo nữa, vẫn ngồi ở một bên xem xét về chuyến bay mới.
Quý Tình nhìn Hứa Tinh Dã, lồng ngực nghẹn lại bế tắc, mãi sau mới lên tiếng: "Cậu đây là đang làm cái gì vậy?"
Hứa Tinh Dã hơi nhướng mày, tác phong ngầu xen lẫn cương quyết, ngăn ra một đường ranh giới của sự xa cách: "Tôi nói rồi, sẽ không làm liên lụy mọi người."
Tài chính của anh rõ ràng bị cắt sạch rồi, sau đêm mở party đó chi phí bù thêm còn phải mượn tiền cô.
Quý Tình hỏi: "Cậu lấy đâu ra tiền?"
Hứa Tinh Dã hai tay đút túi, ngồi cạnh bàn chân dài tùy ý duỗi thẳng về phía trước, hệt như cái dáng vẻ ngỗ ngược lười nhác mặc kệ sự đời hôm đầu tiên đến khách sạn vậy.
Tuy rằng mấy ngày nay anh vẫn không quá chăm chỉ nghiêm túc, nhưng dù sao cũng dần dần đi vào quỹ đạo, Quý Tình mới yên tâm một chút, kết quả đột ngột phát sinh sự cố, gai ốc khắp người lại nổi lên.
Hứa Tinh Dã láo nháo nói: "Ai mà chả có quỹ đen."
Quý Tình tức hộc máu, thiếu chút nữa thì phun ra.
"Có tiền vậy hôm đó tại sao còn phải tìm tôi thanh toán."
"Thấy chị liền không thoải mái."
Quý Tình: "......"
Đồ khốn, đồ chết tiệt.
Mặc dù là lời nói trong lúc tức giận, nhưng cũng là lời thật lòng, cái hôm mới quen biết đó quả thật thấy cô ấy là khó chịu.
Lời gai góc được thốt ra một cách mất khống chế là để xem biểu cảm sắc mặt của cô, chính Hứa Tinh Dã cũng không khá hơn là bao, ngột ngạt nghẹt thở, ở trong người rối bời hỗn loạn, tưởng chừng như muốn xé anh ra thành từng mảnh.
"Thật sự chỉ là nhìn thấy tôi thì khó chịu à?" Giọng nói Quý Tình lạnh lẽo: "Là sợ tôi mách lẻo với bố cậu, cậu có quỹ đen ư?"
"Chúng ta nếu như có duyên thì tình cảm thầy trò dài lâu hơn một chút, còn không duyên thì sau khi cậu rời khỏi bộ phận dịch vụ chăm sóc khách hàng chúng ta không liên quan gì tới nhau nữa." Quý Tình mỉm cười nhẹ nhàng: "Yên tâm, cậu không cần phải đề phòng tôi như vậy."
Quý Tình nói xong, xoay người rời đi, bước đi gọn gàng thanh thoát.
Sắc mặt Hứa Tinh Dã càng thêm u ám, nắm chặt nắm đấm, những đường gân nổi lên trên cánh tay, dùng sức đá văng cái ghế, bùm một tiếng lớn, mấy người có mặt tại đó bị dọa cho giật mình chết khiếp, anh quay lưng về hướng Quý Tình rồi bỏ đi.