Lưu Thanh Nhiên sau khi vào phòng thì bỏ đồ ra sắp xếp. Cậu cũng không đem theo quá nhiều đồ vì đồ cậu cũng khá cũ rồi, đến đây mua mới luôn.
Xếp xong tủ quần áo thì bỏ vật dụng cá nhân ra ngoài. Xong hết đâu vào đó rồi thì cũng đã đến trưa.
Lúc này trong bếp là Lý Châu Yên đang mặc tạp dề, chuẩn bị nấu ăn. Vì cả bọn chỉ mỗi Lý Châu Yên và Bạch Nhan là biết nấu ăn, mà Bạch Nhan vừa có việc đã đi rồi nên chỉ còn mỗi Lý Châu Yên nấu.
"Anh Châu Yên, anh đang nấu ăn sao?" Lưu Thanh Nhiên từ trên lầu bước xuống.
"À phải, anh nấu ăn." Lý Châu Yên thấy cậu xuống thì cười nhẹ, cậu cho anh cảm giác như có thêm một đứa em trai nhỏ.
"Để em giúp anh nhé" Lưu Thanh Nhiên lạch bạch chạy lại, cầm lấy cái tạp dề bên cạnh đeo vào, xoắn tay áo lên giúp.
"A- Em biết nấu sao?" Lý Châu Yên có hơi bất ngờ.
"Vâng, em ở nhà hay nấu ăn, với cả em ăn nhiều lắm, mà chỉ ăn thôi không làm cũng kì" Cậu cười cười nói.
Lý Châu Yên đáp lại một tiếng "ừm", hai người cũng không nói nữa, tập trung vào nấu ăn, không thí thập phần hài hòa.
Bữa trưa hôm nay có sườn nướng, kim chi, gỏi trộn, chân gà sốt cay, gan vịt xào cay, lẩu hải sản và mực hấp sả. Một bàn thức ăn được bày lên hút mắt người nhìn, kích thích vị giác.
Mùi thức ăn dẫn dụ mấy con người bụng đang đói meo ngoài kia bay vào.
"Wào, anh Yên nay trổ tài nấu ăn làm quá trời món luôn nè" Mạch Xuyên là người đầu tiên chạy vào, nhìn thấy bàn đồ ăn mắt sáng lên thiếu điều muốn nhỏ dãi.
"Tiểu Xuyên, nhờ em lên gọi mọi người xuống giúp anh nhé" Lý Châu Yên đặt đĩa đồ ăn xuống, ngước lên nhìn Mạch Xuyên cười hiền, nói.
"Dạ!" Mạch Xuyên gật đầu cái rụp rồi chạy đi, trong lòng nhộn nhạo nở hoa. Crush nhìn tui rồi cười, phải làm sao? Online chờ gấp!!!
Mạch Xuyên vừa chạy đi thì Nhất Dương bước vào.
"Ồ, nhìn ngon đấy." Nhất Dương tiến lại nhìn số đồ ăn rồi hỏi
"Là cậu với Lưu Thanh Nhiên nấu?"
"Phải, em ấy nấu ăn rất tốt, hầu hết những món này đều là em ấy nấu cả" Lý Châu Yên cũng không giấu diếm.
Lưu Thanh Nhiên lúc này mới bỏ tạp dề ra, tiến tới bàn ăn.
"Mọi người đâu cả rồi ạ?" Đảo mắt một vòng không thấy ai, cậu hướng Lý Châu Yên và Nhất Dương hỏi.
"Anh kêu Mạch Xuyên nó đi gọi mọi người rồi, sẽ sớm ra thôi" Nói rồi anh kéo ghế ngồi vào bàn ăn.
Ít lâu sau, từng người trong đội bước xuống, Mạch Xuyên dẫn đầu đoàn người chạy lại, đôi mắt hướng Lý Châu Yên chớp chớp muốn được khen.
Lý Châu Yên như một thói quen, đưa tay lên xoa đầu cậu ta, nhẹ nhàng nói
"Tiểu Xuyên giỏi lắm, anh cảm ơn nhé" Nói rồi còn hào phóng nở nụ cười làm lóe mắt người nhìn.
"Hừm, anh Nhan nói trưa nay bận, sẽ không ăn cùng nên cứ ăn trước đi." Dương Khanh tiến lên trước tay kéo ghế, ngồi vào bàn ăn nhìn số thức ăn trên bàn mà hơi bất ngờ.
"Được rồi, ngồi cả đi, bữa nay là Thanh Nhiên chủ đạo nấu đó, mọi người ăn thử xem tay nghề em ấy nhé" Lý Châu Yên nói.
"Áu áu, người mới đỉnh thế!" Chu Thanh Phong lôi ghế xoành xoạch, ngồi vào bàn nhìn số thức ăn đang tỏa hương mà bụng cồn cào.
Những người còn lại cũng dần ngồi vào bàn ăn, bắt đầu động đũa.
Thức ăn được nêm nếm đậm đà, thịt vừa chín tới, mềm mềm dai dai. Lẩu ngon khỏi phải bàn.
"Hời ơi quá đỉnh, tui nghĩ hai người mà không đấu giải chuyên nghiệp thì hai người sẽ là đầu bếp á, nấu ngon quá đi mất." Chu Thanh Phong một miệng thức ăn, ồ ồ nói.
"Ăn xong rồi nói" Dương Khanh bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.
Chu Thanh Phong hề hề cười, đáp một tiếng rồi cũng nghe theo.
"Mà các cậu biết gì chưa?" Nhất Dương im im đột nhiên lên tiếng.
"Chuyện gì?" Mạch Xuyên trùm hóng hớt, vừa nghe liền xía đầu vào hỏi.
"Trên mạng ấy"
"Vừa có một bài đăng"
"Liên quan đến cậu đó Mạch Xuyên" Nhất Dương ăn nốt miếng thịt trong chén, quay sang nhìn thẳng vào Mạch Xuyên.
"Sao sao, vụ gì?" Chu Thanh Phong nhịn không nổi, hóng hớt.
"Lên mạng mà xem" Nhất Dương kéo lên sự tò mò rồi thong thả ngồi ăn, vô cùng gợi đòn.
"Ê! Làm cái gì khó coi quá vậy, làm người ta tò mò rồi kêu người ta tự tìm là sao?" Mạch Xuyên môi trễ muốn qua cằm.
Nhất Dương ném cho cậu ta một ánh nhìn rồi quay mặt đi.
Mạch Xuyên mặt nhăn thành một đoàn, làm bộ anh thử không nói xem, tôi lao qua cắn anh liền.
Lý Châu Yên ngồi cạnh đó thấy vậy liền làm dịu nói
"Được rồi tiểu Xuyên, có gì lát nữa tính sau, ăn đi nào"
Mạch Xuyên nghe vậy cũng đành đáp một tiếng "dạ" thật dài, người ta còn giận lắm đấy.
Nhất Dương trêu chọc cũng đủ, thấy mấy người còn lại không nói gì nhưng tai muốn dựng lên nghe ngóng, chậm rãi nói
"Vừa nãy mới đọc được bài viết, nói về lí do đội ta có thêm thành viên mới, rồi nói cái gì mà Mạch Xuyên sắp rút khỏi giới, bị bệnh gì gì đó, thấy nhiều lượt chia sẻ lắm ấy, tôi đọc tôi còn tưởng thật"
"Eo, ghê vậy á, nói tôi bệnh gì?" Mạch Xuyên mặt nhăn thành một đoàn.
"Không nhớ" Nhất Dương quăng một câu rồi cúi đầu tiếp tục ăn.
"Cái tên đáng ghét này!!!" Mạch Xuyên thực muốn đánh người.
"Được rồi, ăn nhanh đi, nghỉ ngơi một lúc rồi vào tập luyện." Dương Khanh im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
"Vâng" Mạch Xuyên ỉu xìu đáp một tiếng.
Bữa ăn kết thúc trong im lặng.
Sau khi ăn trưa, cả đám kéo nhau ra phòng khách xem ti vi tán dóc.
"Đất mẹ ơi, đọc cái bài viết mà tui tưởng đâu tui bị bệnh nan y sắp chết không đó" Mạch Xuyên đọc bài viết vỗ đùi đen đét.
"Nếu không phải chúng ta sống cùng nhau thì tôi cũng tin luôn rồi đó, quá chân thực" Chu Thanh Phong bên cạnh tán đồng.
"Mà em có một thắc mắc" Lưu Thanh Nhiên phía sau giơ tay muốn phát biểu.
"Nói đi em"
"Ờm...em muốn hỏi tại sao team mình lại tuyển thêm người vậy, em thấy anh Xuyên chơi vẫn còn tốt mà"
Cả bọn nghe xong, quay đầu nhìn nhau.
Mạch Xuyên cái người luôn vui vẻ lúc này cũng không cười nữa.
Dương Khanh ngẫm nghĩ một hồi cũng định nói
"Thực ra..."
"Đội trưởng!" Mạch Xuyên đột ngột lên tiếng.
Thấy không khí ngày càng không ổn, Lưu Thanh Nhiên cũng khôi hỏi sâu nữa, liền nói
"Nếu...khó nói quá thì không cần nói đâu ạ, em chỉ thắc mắc chút thôi"
Mạch Xuyên lắc đầu nói
"Không sao, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ được công bố thôi, cậu biết trước cũng không sao"
"Thực ra tôi đang gặp vấn đề về mắt, là giác mạc hình chóp. Bác sĩ khuyến cáo không nên tiếp xúc với màn hình điện thoại máy tính nhiều, sẽ khiến mắt ngày càng yếu"
"Nhưng hiện tại thì vẫn đang ở giai đoạn nhẹ, chỉ cần đeo kính áp tròng thôi nên không sao cả" Nói rồi cậu ta còn cười một cái, chứng tỏ mình vẫn rất bình thường.
"Em hiểu rồi" Lưu Thanh Nhiên thấp giọng.
"Thế nên hiện tại cái vị trí sp này là của cậu đấy nhé, nhớ giữ cho tốt, sau này mắt tôi lành sẽ đến đòi lại đấy." Nói rồi Mạch Xuyên đưa tay vò đầu Lưu Thanh Nhiên đến rối xù.
"Aaa, em biết rồi, em sẽ cố gắng thay anh đảm nhiệm vị trí này, chờ ngày anh trở lại em sẽ trả lại nó cho anh" Lưu Thanh Nhiên nói, giọng tràn đầy quyết tâm.
"Ừm, anh tin ở cậu đấy"
"Được rồi, ai về phòng nấy nghỉ ngơi đi, 2 giờ chiều bắt đầu tập luyện, 3 tiếng." Dương Khanh nói rồi đứng lên hướng phòng mình đi.
Những người còn lại cũng đáp một tiếng rồi cùng đi về phòng, dưới nhà lại vắng hoe.
Lưu Thanh Nhiên vừa mới biết, phòng bên cạnh phòng mình là của đội trưởng.
"Sao mà áp lực dữ vậy trời"
...----------------...
Tiểu kịch trường
Dương sở Khanh hôm nay vào bếp?
Món gì đây?
Cá bóng đêm?
Canh gà nguyên con?
Gỏi tôm nhảy?
Thịt kho cháy nồi?
Bữa cơm hôm nay cũng thật đặc sắc.
Lưu heo: Anh muốn đầu độc em thì nói!!!
Dương sở Khanh: Anh không có mà...