Lỡ Hốt Luôn Nam Thần Giới Esports

Chương 7




Lưu Thanh Nhiên một thân một mình đi đến Tây Châu. Bánh xe vali ma sát mới mặt đường cành cạch khó nghe, cậu đứng đợi taxi đưa đến căn gaming house của đội.

Vừa đến nơi, đập vào mắt cậu là căn nhà to như cái biệt thự, thiết kế hiện đại không kém phần sang trọng, thật lóa mắt người nhìn.

Kéo vali tới cửa chính, cậu đưa tay bấm chuông. Ít lâu sau có người ra mở cửa, là một chàng trai cao ráo đẹp trai, chuẩn gu cậu. Nhưng hình như ánh mắt của anh ta nhìn cậu có hơi sai sai.

Cậu không quan tâm lắm, lên tiếng chào hỏi trước: "Xin chào, tôi là Lưu-"

"Xin lỗi, ở đây không mua bảo hiểm"

Rầm!

Người kia chứ để cậu nói hết liền phun ra một câu làm cậu đơ người rồi đóng cửa đi mất.

Cái đội này...cũng thú vị quá rồi đó chứ, cậu thầm nghĩ.

Cứ nghĩ chắc họ đã được thông báo về việc có thành viên mới nên sẽ ra mở cửa lại, nhưng đợi 5 rồi 10 phút không thấy ai ra, cậu thật muốn nản.

Đưa tay lên bấm chuông cửa, cậu lại tiếp tục đợi.

Người vừa ra mở cửa là Dương Khanh, đội trưởng của WTB. Vì mọi người đều đang bận nên anh ta là người ra mở cửa. Vừa đặt mông xuống chưa bao lâu tiếng chuông cửa lại vang lên, anh ta liền xách mông chạy ra, ngó qua mắt mèo thấy cái "người bán bảo hiểm" vừa nãy vẫn chưa đi, anh ta liền mặc kệ mà quay vào trong ngồi.

Ngồi chưa được ấm chỗ, lại là tiếng chuông cửa ấy, nhưng lần này không phải một mà là một chục tiếng liên tiếp, người ngoài kia muốn khủng bố căn gaming house này sao?

"Đội trưởng, ai ở ngoài thế anh ra xem đi" Tiếng nói từ trong bếp vọng ra, là Ad của đội, Chu Thanh Phong.

"Rồi rồi" Đáp lại một tiếng, anh vòng ra mở cửa, người kia cũng ngưng động tác bấm chuông liên tục.

Thấy người ra cậu lại vui vẻ chào mặc cho vừa nãy chính người này nhốt cậu ở ngoài: "Xin chào, tôi là Lưu-" Chưa nói hết câu lại bị chặn họng.

"Cậu là ai, đến đây làm gì, tính khủng bố tiếng chuông cửa hay gì?" Dương Khanh khó chịu nhưng không thể hiện ra mặt, vô biểu cảm hỏi.

Lưu Thanh Nhiên từ nãy tới giờ nhịn đi cảm giác muốn đấm vào mặt tên này. Đẹp trai hợp gu thì sao chứ, hai lần nhảy vô họng cậu là hảo cảm xuống âm rồi.

"Thưa anh, tôi là thành viên mới của WTB, tên họ Lưu Thanh Nhiên, hôm nay chuyển về đây sống và làm việc cùng các anh, mong được giúp đỡ" Nói rồi cậu nở nụ cười công nghiệp đến không thể công nghiệp hơn. Khóe môi cậu giật giật kiềm nén, như thể người đối diện chỉ cần làm ra một hành động nào không vừa ý cậu liền lao vào "tương tác" nhẹ với người đó.

Dương Khanh nhìn từ trên xuống dưới người này một lượt, thầm đánh giá một hồi rồi tránh sang một bên nói: "Vào đi"

Vẫn nụ cười ấy, Lưu Thanh Nhiên bước vào căn gaming house to lớn.

Đúng lúc này Bạch Nhan bước tới.



"Ồ, Thanh Nhiên tới sớm vậy, anh còn tưởng cậu một lúc nữa mới đến"

"Dạ, em đứng ngoài được 20 phút rồi mới vào ấy, chứ không thì còn sớm hơn" Cậu đảo mắt một vòng rồi dừng lại trên người Dương Khanh.

Bị nhìn trúng, Dương Khanh giật mình thon thót, đảo mắt nhìn đi chỗ khác.

"Ài, được rồi để anh kêu tụi nhỏ ra giới thiệu em với tụi nó." Nói rồi Bạch Nhan đi vào bếp, nói với mấy người đang gặm chân gà ở trong rồi đi ra.

5 Phút sau 4 người còn lại đã có mặt tại phòng khách.

"Chào mọi người, em xin tự giời thiệu em là Lưu Thanh Nhiên, là thành viên mới của đội, sẽ đồng hành cùng mọi người trong thời gian tới, mong mọi người giúp đỡ" Vừa nói cậu vừa nở nụ cười thân thiện, lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu thập phần.

Mọi người thấy cậu thân thiện như vậy cũng thoải mái giới thiệu bản thân.

"Chào cậu nha người mới, tôi là Mạch Xuyên, 20 tuổi, tôi có đọc hồ sơ của cậu rồi, chúng ta cách nhau có 1 tuổi thôi á, nên cứ tự nhiên đi nhé" Mạch Xuyên-Sp hiện tại của WTB, tính cách năng động, hoạt bát, đặc biệt rất ồn ào nhưng cực kì tốt tính.

Hai người như bắt được tần số của nhau, tay bắt mặt mừng, choàng vai bá cổ như thân quen từ trước.

"Chào cậu, tôi là Chu Thanh Phong, AD của đội, 21 tuổi" Chu Thanh Phong tính cách có hơi trẻ con, là cây hài của đội, nói nhiều không kém Mạch Xuyên.

"Chào nhé, hân hạnh làm quen!" Vừa gặp như đã quen, hai người bắt tay lúc lắc một hồi mới buông.

"Lưu Thanh Nhiên, xin chào, tôi là Lý Châu Yên, 22 tuổi là Top của đội" Mĩ nam ôn nhu, Lý Châu Yên là người bình thường nhất nhóm, hiền như cục đất.

"Oaaa, anh cao thật đó nha, chỉ em cách để cao như anh đi" Lưu Thanh Nhiên lần đầu thấy người cao đến thế, cảm giác hâm mộ dâng lên.

Lý Châu Yên bối rối: "A- Anh cũng không biết nữa, anh thấy cao thế này còn hơi bất tiện"

Thấy mĩ nhân bối rối, cậu cũng không hỏi nữa, nhưng ánh mắt hâm mộ vẫn luôn dán vào người anh.

"Lưu Thanh Nhiên, tôi là Nhất Dương, chắc cậu biết tôi rồi" Nhất Dương tiến đến chào hỏi.

"Ừm, đã biết. À, Doanh Doanh có nhờ tôi đưa cái này cho cậu." Lưu Thanh Nhiên cũng không tỏ ra xa lạ, đưa món quà mà Doanh Doanh gửi cho Nhất Dương.

Hiếm khi nào thấy Nhất Dương nở nụ cười, anh cảm ơn một tiếng rồi cất nó vào túi áo.

"Gì đây, quen biết nhau sao?" Chu Thanh Phong choàng vai Nhất Dương ngả ngớn.

"Bạn của người yêu tôi" Nhất Dương cũng không dấu diếm.

Cả đám trợn mắt há mồm, cái tên bình thường trầm trầm lì lì này cũng có người yêu á, chuyện lạ à nha.

Mọi người đã giới thiệu xong, chỉ còn vị đội trưởng nào đó vẫn ngồi im như khúc gỗ.



"Dương Khanh, còn em thôi đó" Bạch Nhan lên tiếng nhắc nhở.

"Hừm, Dương Khanh, đội trưởng của đội, jungle, 23 tuổi" Dương Khanh có hơi không thoải mái sau vụ việc vừa nãy nhốt cậu ở ngoài 15 phút.

"Chào anh, tôi là Lưu Thanh Nhiên, rất mong không bị nhốt ở ngoài lần nữa" Lại là nụ cười công nghiệp ấy, cậu vẫn còn giận vụ hồi nãy lắm đấy nhé, không xin lỗi là không được đâu.

"Ừm..."Dương Khanh cảm thấy mình bị nói móc, bất quá anh là người sai nên không thể phản bác.

"Ấy ấy, vừa nãy là sao" Mạch Xuyên bắt được tín hiệu liền hỏi.

"Cũng không có gì to tát cho lắm, hỏi đội trưởng để biết thêm chi tiết nhé, tôi lên phòng nghỉ ngơi chút, đi đường có chút mệt" Nói rồi cậu hỏi Bạch Nhan vị trí phòng rồi đi lên.

Cậu vừa đi, mọi ánh mắt dồn về Dương Khanh.

"Ây, đội trưởng à, anh làm gì mà để bé nó ghét anh thế?" Chu Thanh Phong tiến tới huých nhẹ vai trêu chọc.

"Rảnh quá thì luyện tập đi" Nói rồi anh đứng dậy lên tầng.

"Hỏi cái làm gì hung dữ với người ta? Mĩ nam tổn thương" Chu Thanh Phong lau nước mắt giả trân, làm bộ đáng thương.

"Thanh Phong này, được rồi đừng diễn nét bi thương nữa, nổi da khủng long hết lên rồi đấy" Mạch Xuyên ôm vai đánh cái rùng mình.

"Ê! Ý gì đây tên nhóc kia!"

"Nghe sao thì là vậy đó" Nói rồi cậu ta liền chạy đi, bỏ lại ba người kia ở lại.

"Ừm, mọi người đi tập luyện đi nhé, tôi đi trước." Lý Châu Yên nói rồi cũng vào phòng tập, bỏ lại hai con người kia đứng nhìn nhau.

Nhất Dương ném cho Chu Thanh Phong một ánh mắt khinh bỉ rồi bỏ đi.

"Mấy cái người này đối xử với thành viên trong đội vậy á hả?!!!" Chu Thanh Phong gào lên rồi cũng chạy vào phòng tập.

...----------------...

Tiểu kịch trường

Dương sở Khanh: Heo con mau lớn, mau lớn để ta ăn.

Lưu heo: Có lớn cũng không cho ăn...ngươi nói ai là heo?!!