Lỡ Hẹn Với Xuân Thì

Chương 9





Mi ngẩng đầu lên, xưa nay cô chưa biết sợ là cái gì. Kể cả bà Mão bà Phấn trong làng suốt ngày chửi cha mẹ cô nghèo khó dân ngụ cư ăn nhờ ở đậu, bà mụ kia là ai mà dám khinh thường cô. Cô hếch mặt lên nhìn Yến chế giễu.
– Bác ạ, đúng là cháu đi lên nhờ quan hệ đấy, nhưng là quan sếp và nhân viên chứ không phải cái quan hệ mà buổi trưa giữa thanh thiên bạch nhật ăn mặc hở hết 4/3 thằng người dập dìu đi vào phòng trai rồi ở miết trong đấy. Ôi con gái con đứa mà duyên quá, chả yêu đương gì sất mà tự động tụt cả áo cả quần. Gái dân tộc thiểu số bọn cháu cũng không có cái ngữ ấy!
Yến mặt đỏ bừng xấu hổ. Con ranh kia trưa hôm đó nó đứng ngoài cửa chắc đã thấy cô lợi dụng Tùng say mà cởi áo.
Tùng nín cười. Anh biết tính cách của Mi, chỉ cần bà mụ kia nói thêm vài câu nữa cô bé sẽ chẳng kiêng dè gì chửi cho tốc mả, vội vàng kéo tay Mi lại. Anh thủng thẳng vuốt bàn tay Mi để cô bé hạ hoả. Mi càng được nước, để yên trong tay ông chú kia, nhìn Tùng ra vẻ tủi thân rồi lại đưa mắt nhìn mẹ con nhà Yến thách thức, dám khinh thường cô. Tùng lấy lại vẻ mặt nghiêm túc.
– Bác nhầm rồi. Mi không làm buồng phòng, cô bé chỉ dọn phòng cho riêng cháu. Và dĩ nhiên, cô bé vô cùng đứng đắn, chưa bao giờ biết diễn trò với ai cả. Tính cô bé lại thẳng thật có sao nói vậy thôi.
Mẹ Yến giận sôi người nhưng bị Yến kìm lại không dám nói gì nữa. Yến thừa hiểu tính cách không nể nang ai của Tùng, đến bà nội anh ấy còn không sợ thì dăm ba câu nói của mẹ Yến có là gì.
– Nhân tiện đây con cũng xin tuyên bố, con chưa muốn lập gia đình. Mi học xong đại học chúng con sẽ tính sau. Nếu nhà mình gấp quá, Mi tốt nghiệp trung học thì cưới.
Mi tức giận ngùn ngụt trong lòng chỉ muốn chửi thề. Cô gằn giọng.
– Chú – Tùng!
Tùng đưa ánh mắt nhìn Mi, trong ánh mắt anh tràn ngập sự nuông chiều mà ai cũng có thể thấy. Anh thì thầm.
– Không mất gì cả, cho nghỉ thêm 10 ngày!
Mi nguýt dài một cái rồi im lặng. Nếu chẳng phải muốn nghỉ vài ngày đi phỏng vấn thì cô chết cũng không đồng ý với điều kiện của ông chú chết dẫm kia. Đúng là há miệng mắc quai mà.
Mẹ con Yến nhìn cảnh trước mặt như bị đâm vào mắt. Chắc chắn con dân tộc kia đã bỏ bùa, cưng chiều đến thế kia.
Người tức giận nhất không chỉ mẹ con Yến mà còn là mẹ Tùng. Bà đã cất công kết giao con gái bạn thân mà nó một hai không đồng ý. Giờ nó lại đưa con bé vô danh tiểu tốt nào về đây, có điên không. Bà nhìn con gái bạn thân mắt đã ầng ậc nước mà xót không thể tả, quắc mắt nhìn Mi.
– Tùng, đừng có đùa cợt quá trớn. Hôm nay là sinh nhật của bà nội.
– Mọi người nghĩ con đùa sao?
– Mày đừng có vớ vẩn, đàn ông chơi đâu thì chơi nhưng phải biết điểm dừng con ạ. Nó có cái gì mà đòi bước vào nhà họ Tô?
– Mẹ, con không chơi bời. Con yêu Mi!
Tùng đột ngột quay sang Mi, cúi rất gần nhìn đôi mắt quắc lên giận giữ của con bé cố nín cười. Mi chưa kịp tiêu hoá câu nói đó thì đột ngột thấy trước mắt mình tối sầm, Tùng nắm cằm cô bé, nhắm ngay cái miệng nhỏ đang mím chặt bắt lấy. Nháy mắt Mi ngây ngẩn cả người, trước khiếp sợ sau giật mình hoàn toàn ngây ngốc. Hô hấp mang theo hơi ấm của cả hai dồn dập phủ lên mặt. Trái tim Tùng như mặt hồ kết một tầng băng mỏng, thoắt cái một mùa xuân vạn vật hồi sinh, sau đó được một trận gió ấm dào dạt ngày hè nhẹ nhàng dịu dàng thổi tới, khiến trong lòng gợn sóng…
Sự việc đột nhiên phát sinh làm cho Mi không kịp phản kháng, tâm trí nháy mắt trở nên lờ mờ. Cô thấy cả người mình như được nâng lên khỏi mặt đất, sợ ngã đến nỗi phải ghì lấy vạt áo Tùng. Cả người cô mềm nhũn, trí não sa vào giữa mê muội và hoang mang, đôi lông mi dài không tự chủ chậm rãi hạ xuống. Hồi lâu đầu óc dấy lên một tia lý trí quấy phá, hai tay nắm chặt, chống đẩy thân thể Tùng nhưng người nọ vẫn gắt gao ôm, một chút cũng không chịu buông tay. Dưới tình thế cấp bách, bỗng nhiên Mi hung hăng cắn xuống miệng Tùng, sau đó dùng sức lực toàn thân đẩy mạnh.
Tùng buông ra, ánh mắt luyến tiếc đôi môi đỏ lựng lấp lánh, đáng yêu vô cùng đáng yêu. Nụ hôn ngắn ngủi nhưng cũng đủ để anh biết hương vị của bé con như thế nào. Những người xung quanh há hốc miệng ngạc nhiên Tùng cũng không quan tâm, điều anh quan tâm nhất bây giờ là vẻ mặt xấu hổ không dám nhìn lên của Mi. Anh rất vui, thoả mãn, rất tuyệt diệu.
– Tùng, không bao giờ. Tao cấm!
Bà Xuyến đã tức giận đến mất kiểm soát, mặc khách khứa ngoài sân hét lên, Tùng kéo Mi đứng khuất sau lưng mình. Cô bé không đáng phải chịu đựng cơn thịnh nộ của gia đình anh.
– Mẹ, khách đang ngoài kia. Mẹ muốn con ra tuyên bố con yêu Mi với họ thì cứ ép con đi!
Bà Xuyến mặt đỏ phừng phừng, không thể nào nói nổi thằng con trai. Bà ôm ngực thở dốc. Yến đứng bên cạnh không thèm đỡ bà, khuôn mặt cố gắng điềm tĩnh không nổi, trắng bệch như chết.
Mi đứng đằng sau Tùng cũng tức giận không kém, cô bé tức tối nhằm lưng của anh mà véo mạnh. Tùng đau teo thịt vội vàng nắm tay Mi kéo đi.
– Con ra ngoài với bạn bè. Bà và mẹ nói chuyện đi. Con chúc bà sinh nhật vui vẻ, sống lâu ngàn tuổi, đầu óc tinh thông.
Bà nội mặt vẫn lạnh tanh không biểu lộ thái độ gì, bây giờ mới lên tiếng.
– Cháu Mi đẩy bà vào phòng, bà muốn gặp riêng cháu!
– Vâng, để con đưa Mi vào gặp bà ạ!.
– Không, mình con bé thôi.
Tùng đưa mắt trấn an, ghé tai nói nhỏ “cứ vào đi, nghỉ có lương mà, trả lời càng ngắn càng tốt”. Nghe vậy lo lắng biến mất, Mi hào hứng chạy đến sau bà nội, nhanh nhẹn vui vẻ.
– Dạ bà, để cháu đẩy bà ạ!
Tùng lo lắng nhìn con bé hớn hở đẩy bà đi theo hành lang. Bà Xuyến hả hê lườm con trai, để xem nó có qua cửa được mẹ chồng không. Mẹ chồng bà nổi tiếng nghiêm khắc ho một cái đã đái ra quần, còn có thái độ hớn hở như vậy thật là không biết tốt xấu.
Dọc đường đi bà nội không nói câu nào, Mi cũng không để tâm lắm, mải nhìn ngắm khu vườn ánh sáng lấp lánh. Thật sự đẹp đẽ như trong truyện cổ tích, vườn tược ở homestay chẳng là gì so với căn nhà này. Cô như lạc vào xứ sở thần tiên của Alice, không thể kìm nén được cái sự ngạc nhiên sung sướng của mình, cứ xuýt xoa mãi.
– Ôi rộng quá đi bà ơi, đẹp thật đấy như biểu diễn ánh sáng trên tivi luôn. Cháu mà có cái vườn thế này là cháu chơi cả ngày không thiết học hành nữa.
Bà nội im lặng nghe con bé thao thao bất tuyệt. Thi thoảng, trên khuôn mặt lạnh tanh của bà thay đổi một chút sắc thái nhỏ rồi lại bình thường như nghe một câu chuyện ngoài tai của thiên hạ.
– Cô học hành thế nào? Nghe nói trên dân tộc chỉ muốn lấy chồng sớm thôi chứ học gì.
Mi hơi ngạc nhiên, bà cụ từ lúc nãy đến giờ không nói câu nào, mặc cho cô độc thoại một mình. Cô cứ ngỡ bà cụ ngủ quên rồi, cái suy nghĩ của bà đúng là cổ hủ như tuổi.
– Học chứ ạ, lấy chồng sớm làm gì để lời ru thêm buồn. Cháu còn định xin học bổng du học đây ạ.
– Ồ thật vậy sao?
– Vâng ạ, cháu dối bà làm gì!
Cửa đóng lại, chỉ còn Mi và bà nội trong phòng. Mi nhìn căn phòng, cũng thật phô trương quá đi mà, ngủ thôi đâu cần phải rộng vậy. Đúng chất nhà buôn gỗ, cái sập gụ to như kia có lăn mấy chục vòng cũng không rớt được.
Bà nội chống gậy đứng dậy chuyển sang chiếc ghế bập bênh.
– Biết bóp lưng không, bóp đi!
– Bà bị đau lưng ạ?
– Bệnh người già!
Mẹ Mi cũng bị bệnh xương khớp, yếu đến mức phải chống gậy đi lại do đó cô bé biết được một chút mẹo xoa bóp. Bàn tay nhỏ nhắn bóp vai cho bà nội, bà nội cảm thấy có chút thoải mái. Con bé này mặt non choẹt mà cũng biết đến xoa bóp, bấm huyệt thế này. Bà cụ thư thái nâng chén thuốc.
– Thằng Tùng cho bao nhiêu tiền để đóng giả người yêu?
Mi giật mình, tại sao bà ấy biết được. Cô vội trấn tĩnh, tươi cười.
– Bà nói gì cháu không hiểu.
– Trứng đòi khôn hơn vịt.
– Không ạ, không giả. Lúc nãy… lúc nãy… bà thấy mà!
– Nếu như tôi bảo cháu hãy làm cho nó yêu thật thì sao? Cháu có thể làm cho nó yêu cháu, cầm cương điều khiển nó quay về nhà tiếp quản công ty thì cháu muốn gì cũng được.
Mi vô cùng ngạc nhiên, theo cô cảm nhận thì bà nội Tùng không phải là người dễ tính. Bà nội quyền lực thật sự, dường như bà nắm quyền quyết định tất cả mọi thứ trong nhà. Tại sao bà ấy nhận ra cô và Tùng chỉ đóng giả nhưng lại muốn cô yêu cháu bà ấy?
– Bà, cháu không hiểu ạ. Tại sao…?
– Sẽ hiểu sớm thôi, suy nghĩ cho kỹ rồi cho tôi câu trả lời. Đây là số điện thoại của tôi. Hãy nhớ, nhà họ Tô chỉ có một đứa cháu đích tôn là thằng Tùng, toàn bộ tài sản của nhà này đều sẽ thuộc về nó. Cháu thừa biết nó chơi bời thế nào, lấy nó thì của nả cũng nhiều đấy nhưng tiền rồi cũng hết tình yêu với nó lại như món lạ chóng tàn. Đổi lại một chút quyền lợi vĩnh viễn cho cuộc đời mình cháu thấy sao?
Mi không phải không nhận ra ông chú kia quan tâm mình hơn những người khác. Trước đây cô không để tâm bởi vì mục tiêu của Mi trong cuộc sống không phải là tình yêu mà là sự nghiệp. Chợt nghe bà lão nói ra những lời này, trong đầu Mi lại nảy ra một phương án.
Tùng đứng bên ngoài, sốt ruột liên tục nhìn đồng hồ, đã 45 phút chưa mở cửa, không biết bà nội làm khó gì Mi không. Không thể nhịn được nữa, anh gõ cửa. Chỉ ba tiếng gõ nhưng dồn dập và vội vàng, bà nội mắt lim dim.
Mi chào bà rồi đi ra mở cửa. Tùng vọt vào trong, thấy bà nội đang nằm ghế bập bênh đung đưa, dường như đã ngủ. Nhìn Mi không thấy có nét gì là căng thẳng anh vô cùng ngạc nhiên.
– Đưa con bé về cho cẩn thận. Mai nó còn phải đi học đấy.
– Ôi bà nội, làm cháu giật cả mình. Người yêu cháu mong manh lắm đấy, bà đừng làm gì cô bé.
Bà nội lườm Tùng sắc bén. Mi nhìn gương mặt căng thẳng của Tùng phì cười nắm cánh tay anh kéo ra ngoài.
– Chú làm gì mặt mày như đánh trận vậy?
– Bà có làm gì không?
– Làm gì là làm gì. Bà hiền nhất quả đất.
– Cái gì? Ngủ mơ à, 1000 người gặp bà tôi chưa ai khen bà dễ tính.
– Tuỳ người thôi. Chú đưa tôi về đi, xong nhiệm vụ rồi đấy.
Mi đi một mạch ra vườn, Tùng đuổi theo.
– Này, nói cho tôi. Bà có tin chúng ta yêu nhau không?
– Chú phải tin tưởng vào trình độ của tôi chứ!
Tùng không thể nào tin nổi, làm gì có chuyện bà nội dễ dàng như vậy. Gia đình anh chọn dâu, anh và bố mẹ hầu như không được chọn. Profile của các cô gái đều phải được bà kiểm duyệt. Ngay cả Yến, quen thuộc với gia đình và hay sang nhà chơi từ nhỏ bà có vẻ cũng không ưa nhưng vì mẹ anh quá quyết liệt và gia thế bên đó xứng tầm nên bà đành nhượng bộ cho qua. Còn Mi, chẳng có gì cả mà bà lại có cảm tình dễ dàng như vậy. Chẳng lẽ bà cũng đổi gu như anh rồi.
– Mi, bà nội đưa tiền bắt bé phải xa tôi đúng không?
– Khiếp, chú làm gì như phim truyền hình vậy.
– Các cô gái trước đây đều như thế.
Nghe cái câu “các cô gái” thì thật sự cửa ải của bà chẳng phải dễ dàng. Mi liếc xéo muốn cháy mặt người bên cạnh.
– Vậy… trước đây chú đưa bao nhiêu chị gái về ra mắt gia đình rồi?
– Chưa có ai.
– Xuỳ… điêu!
– Thật, toàn bố mẹ đưa về. Tôi chưa muốn cưới.
Đột ngột xe chạy thật chậm, Tùng quay sang Mi hỏi.
– Mi, nếu như… có người đưa tiền nói rời xa người mình yêu, bé chọn tiền hay tình yêu?
– Tôi chọn tương lai.
– Tương lai là tiền hay…?
– Điều kiện sống của tôi khác chú. Cái nào tốt cho tương lai thì tôi sẽ chọn.
Tùng nghĩ mãi không hiểu tương lai của cô bé là gì. Suy nghĩ của Gen Z bây giờ chẳng phải tương lai là một mối tình mộng mơ với một anh soái ca lo cuộc sống cho mình hay sao.
– Nhà chú điều kiện như vậy… Tại sao chú không về tiếp quản?
Tùng ghì chặt tay lái, trầm giọng xuống.
– Tôi không biết làm ăn.
– Thì học, khó gì đâu.
– Không muốn học.
– Trời, chú chỉ muốn chơi bời thôi phải không. Mỗi tháng đổi một cô, ý chú là vậy hả?
Tùng lái xe chầm chậm, quay sang nhìn Mi nghiêm túc.
– Này bé, tai là để nghe điều tốt không phải nghe mấy cái đứa mồm mép buôn chuyện linh tinh. Tôi yêu nhiều hồi nào, còn chưa có mối tình đầu.
Mi cười muốn nội thương, tờ giấy đen như mực có đổ một tấn omo cũng không tẩy trắng được.
– Đừng có cười như thế. Cắn tôi đau gần chết không thèm một câu xin lỗi.
– Tại… chú. Chạm vào tôi tôi sẽ cắn đấy!
Tùng phì cười, sờ cái môi đang sưng vù của mình. Đời chưa có cô gái nào dám cắn anh như thế này. Nói ra cái câu đó có biết quyến rũ chết người không.
– Chỉ được nói như vậy với tôi, cấm nói với thằng khác, nghe chưa?
Mi lảng tránh.
– Chú cho tôi về ký túc đi.
– 9h30 rồi bé!
– Ôi, chết rồi. Ngủ đâu, giờ ngủ đâu hả? Sao không ở nhà bà nội chú ngủ luôn đi. Giờ tôi ngủ ngoài đường chắc?
– Thật là mặt dày, chưa thấy ai mới ra mắt gia đình người yêu đòi ngủ lại luôn như bé đâu.
– Chú với tôi đóng giả thôi mà. Có cho vào nhà chú tôi cũng vái cả nón. Cho tôi về chỗ chị Mai chị Thảo đi. Tôi không phải đi làm 10 ngày qua bế cu Đậu cho chị Mai chị Thảo đi làm luôn.
– Cái gì. Sao lại nghỉ 10 ngày?
– Điều kiện để cả nhà chú soi từng lỗ chân lông thì 10 ngày là quá ít đấy.
Tùng nhăn mặt, tự dưng điên rồ cho nghỉ tận 10 ngày giờ rút lại không được nữa.
Mi nghỉ tận 10 ngày, cô bé tranh thủ lên Hà Nội phỏng vấn. Phỏng vấn xong đi học mấy món nghề mi móng để sang bên kia có thể làm thêm kiếm tiền. 10 ngày không nhìn thấy con bé, Tùng bồn chồn đứng ngồi không yên, ngày dài như nhân lên gấp đôi, chân tay thừa thãi không biết làm gì. Anh đứng dậy vất mấy lọ nước hoa rồi thay một cái áo khác để không còn mùi nước hoa nữa. Anh phải gặp Mi, nhất định phải gặp con bé. Anh nhớ đến chết mất rồi.
Xe qua một tiệm thuốc, Tùng dừng lại. Căn bệnh đại tràng của anh dường như lại tái phát.
Mi dắt cu Đậu tung tăng ra khỏi ngõ chợ huyện, thấy Tùng cầm một bao thuốc đi ra nheo mắt lại. Cô lo lắng đi theo.
– Chú Tùng, chú bị làm sao?
Tùng thấy Mi mừng phát điên, vội lao đến ôm chầm cả hai dì cháu.
– Bé, sao nghỉ lâu vậy hả?
Mùi hương bồ kết thoang thoảng ở mái tóc cô bé khiến anh cảm thấy vô cùng dễ chịu. Mi vội vàng đẩy ra, ở đây là đường lớn sợ ai đó nhìn thấy.
– Chú, làm gì thế? Bỏ ra, tôi đánh chết bây giờ.
– Mi, tôi mệt lắm. Mùi xe đau đầu!
Mi bất lực, không dám kêu to sợ gây sự chú ý.
– Chú bị làm sao, sao phải mua thuốc vậy? Tôi dìu chú vào quán nước kia ngồi cho đỡ nhé. Bỏ tay ra đi!
– Không muốn!
– Chú Tùng, Đậu bị ngạt bây giờ!
Tùng chưa kịp thả ra thì thấy một lực kéo Mi ra khỏi lòng mình. Anh chưa kịp phản ứng mũi đã hứng một quyền khá mạnh.
– Biến thái, bỏ Mi ra!
Tùng lảo đảo dựa vào thành xe, mắt hoa lên nhìn xem ai vừa đánh mình, là một thằng nhóc.
– A thằng cu trẻ ranh kia, mày dám đánh anh hả?
Tùng lao đến đấm một phát vào mặt. Thằng cu kia cũng không vừa đánh trả quyết liệt. Mi hốt hoảng hét lên.
– Lâm, cậu làm gì ở đây. Hai người dừng lại!
Tùng nghe loáng thoáng tên Lâm vội đứng yên, để cho thằng nhóc thích đánh thì đánh. Lâm vừa đánh vừa chửi rủa om sòm.
– Dám ôm Mi, chết đi, chết đi này!
Mi há hốc mồm không thể nào tin nổi, vội lao vào kéo Lâm ra, hét lên lạc giọng.
– Cậu làm sao thế hả, chú ấy đang ốm. Cậu điên rồi sao?
Lâm không thể nào tin nổi tai mình, nhìn cô bạn đang nổi điên. Cậu ấy cứ vậy một mực đứng về phía anh ta sao.
Mi nhìn những vết bầm tím trên mặt Tùng, khoé miệng máu rỉ ra chợt mềm lòng, mắt ươn ướt gắt gỏng.
– Chú ấy đang ốm, vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ!
Tùng khép hờ mắt, rên hừ hừ.
– Tôi đau quá Mi ơi, chắc sắp chết rồi!
– Chú bị điên à, để tôi gọi xe cứu thương!
– Từ lúc nãy chảy một lít máu rồi. Tôi mệt quá Mi ơi! Tôi sợ không sống được nữa!
– Chú đừng có nói gở.
Đầu Tùng gục sang một bên. Mi quỳ bệt dưới đất, sức nặng từ cái đầu anh đè lên vai cô bé mỏi rã rời. Cô nắm lấy cánh tay Tùng lay.
– Chú, đầu chú làm sao, không thẳng được à?
– Bị đánh vào ót, hình như không thẳng được nữa rồi.
Mi nghe vậy sợ hết hồn hét lên với Lâm.
– Cậu còn đứng đực ra đó hả, có gọi cứu thương đi không hả. Cậu muốn chú ấy chết phải không?
– Chết làm sao được, lực lưỡng như thế mới bị đánh một cái mà đã… hèn!
– Cậu im đi, chú ấy già rồi không phải khoẻ như cậu!
Tùng đang nhắm mắt suýt trợn trừng lên chết ngất ngay tại chỗ. Con bé nói anh già là ý gì. Nếu không vì tương kế tựu kế thì chỉ cần một quyền thằng bé trắng như cục bột kia đã đăng xuất khỏi trái đất rồi. Gặp phải con bé này thật là nỗi khổ của đời anh, phải lòng nó lại là một sự bất hạnh lớn mà không tài nào cưỡng nổi. Sau này không kéo được nó về dạy dỗ anh thề anh làm chó.
Mi cuống quýt gọi điện thoại cho Thảo. Chỉ 3 phút sau Thảo và Mai hốt hoảng chạy ra. Thảo đứng nhìn thằng bạn hâm dở cổ nghẻo như gà cắt tiết tỉnh bơ nói.
– Chảy máu mồm như này dễ chết lắm. Có khi phải đưa lên bệnh viện Việt Đức để nẹp cổ thôi, bệnh viện huyện không có tay nghề.
Tùng lườm Thảo muốn chảy máu mắt, vội vòng tay qua vai Mi đứng dậy.
– Giờ đỡ rồi về homestay đi, tôi sợ mùi bệnh viện!
Mặt Mi cắt không còn giọt máu. Cô bé không ý thức được mình đang cuống quýt cả lên.
– Không được, phải đi viện, nhỡ chú có mệnh hệ gì…
Thảo nén cười đỡ một bên cánh tay Tùng.
– Không vấn đề gì đâu, Vỹ đang ở homestay, qua đó nó bẻ cổ lại cho. Tay nghề của thằng Vỹ không bác sĩ nào qua được đâu.
– Thảo, liệu có được không? – Mai cũng lo lắng không kém.
– Được, mình hiểu nó mà. Nặng là bệnh dạ dày thôi, uống thuốc là đỡ. Mi đỡ chú của em vào ghế sau, để chị lái xe. Mai về với Đậu đi, lát mình về sau.
Chiếc xe vút đi còn Lâm đứng lại, nhìn Mi cứ loay hoay bên người kia lòng dạ như xát muối. Tình yêu đầu tiên của Mi dường như không đặt vào cậu nữa. Mi gắt gỏng với cậu, không nhìn đến cậu, Mi quan tâm đến người đàn ông kia chẳng thèm nhìn cậu một cái.