Tùng lười biếng thả duỗi cánh tay, uống thuốc rồi thoải mái dựa đầu vào vai Mi mỉm cười khoái chí. Chiêu này có vẻ hiệu nghiệm, đúng là con gái ai cũng mềm lòng.
Còn Mi, mỗi lúc Tùng thở thều thào một cái là cô giật thót mình lo lắng. Mi chợt nhớ lần đầu tiên gặp nhau, ông chú này cũng kêu đau gì đó, không lẽ nghiêm trọng đến thế sao.
Vỹ cầm hộp thuốc đi sang phòng Tùng, đóng sập cửa lại 5 phút sau đã đi ra nhìn Mi đứng ngoài cửa, gương mặt vẫn chưa hết lo lắng.
– Anh bẻ cổ lại cho nó rồi. Đêm nay chắc bệnh nhân hơi khó ngủ, anh đã bảo nhân viên nấu cho nó bát cháo dê, em xuống bếp lấy cho nó ăn nhé. Anh về với Mai, cô ấy ở nhà một mình.
Mi đi xuống bếp, bê một bát cháo lên phòng vẫn chưa thấy người kia ra. Có tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, hẳn là đang tắm. Cô bỗng thấy lo lắng, đang ốm mà đi tắm sao. Rồi cái cổ có vấn đề gì không. Đợi lâu quá, cô mở ba lô lấy sách ôn luyện IELTS ra xem.
Tùng tắm xong đi ra đứng ở cửa phòng tắm nhìn ngắm cô bé, còn có thể tranh thủ học hành được, đúng là con mọt sách chính hiệu. Cái dáng vẻ học hành này cũng thật là quá đáng yêu. Tùng chợt nhận ra Mi làm gì anh cũng đều thấy thích, cô bé cười, cô bé mè nheo, khóc rối. Anh tiến đến gần rút cuốn sách trên tay cô bé. Anh vừa tắm qua, tóc mai trên trán còn hơi ướt, da dẻ trên người tản ra mùi hương thơm ngát dễ chịu, Mi thấy tim mình muốn vọt ra ngoài, vội đứng dậy.
– Chú đưa sách đây cho tôi.
Theo phản xạ, cô rướn người muốn đoạt lấy cuốn sách nhưng bị Tùng trêu chọc, anh đưa tay lên cao. Mi không thể với được, chới với bàn chân, không những không cướp được đồ, lại còn bị Tùng ôm lấy eo, cả người ngã trên ghế sa lon, tay chân đều bị ông chú kiềm chế.
– Chú đang bày trò gì đấy hả? Tôi hét lên bây giờ!
Tùng cười, cố gắng không ôm cô bé vào lòng. Anh lướt gần bên má đã đỏ lên của Mi, môi vùi nhẹ vào làn tóc.
– Tóc thơm quá, đằng nào cũng có tiếng ngủ thăm với nhau rồi, lại hôn nữa. Tôi thương nhân viên trong homestay này lắm, ngày nào cũng phải đoán mò mối quan hệ của chúng ta. Mi, hôn tôi là nụ hôn đầu đúng không?
Mi bối rối đạp mạnh một cái vào thắt lưng Tùng. Người này không biết trời cao đất dày, xấu hổ là gì sao.
– Ui za! Bé muốn anh phế luôn hả? Môi anh vẫn còn sưng đây này.
Nhìn người kia ngồi tựa vào sofa, mặt còn hơi đỏ Mi bỗng thấy mình ra đòn hơi mạnh. Mi luống cuống bật dậy, bê bát cháo lại giường.
– Chú ăn cháo đi, ăn rồi uống thuốc.
– Không ăn, nhạt nhẽo.
– Ăn mới uống thuốc được chứ. Ăn nửa bát, thơm cực kỳ luôn.
Mi cảm thấy mình đang dỗ dành một đứa trẻ con chứ không phải ông chú già nữa. Cô hạ giọng, cố gắng nhẫn nhịn.
– Chú lúc nãy kêu ốm mà. Ăn cháo mới khoẻ được, nửa bát thôi nhé!
Tùng nghe cái giọng nịnh nọt nhẹ nhàng dễ thương của con bé cứ như ngào đường, tự nhiên thấy mùi thơm của cháo thấm vào tận tim.
– Đau ê ẩm hết cả người cả ngợm, không nhấc tay lên được. Môi bị cắn… rát quá.
Mi trộm liếc môi Tùng rồi đỏ mặt lên. Cái hôn đó đã bị tường lửa cường đại của cô chặn lại, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc bị phá vỡ, vậy nên, gương mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại của Tùng trước mặt, hơi thở ấm áp, xâm nhập qua lại trước mắt cô, chết người nhất, là xúc cảm mềm mại trên môi. Cô ngượng ngùng chúi mũi vào thổi cháo. Tùng thoải mái dựa vào thành giường, chưa bao giờ thấy cháo ngọt thế này.
– Ngon quá, cháo gì đây?
– Cháo dê hầm đông trùng hạ thảo!
Tùng giật thót mình muốn nhổ hết ra ngoài. Tự nhiên thấy cả người bừng bừng lên sức sống.
– Ai nấu?
– Anh Vỹ sai bếp làm.
Tùng sa sầm mặt, nhất định đẩy bát cháo ra.
– No rồi không ăn nữa.
– Chưa được nửa bát mà.
– Không. Về đi, đừng ở đây nữa.
– Nhưng mà chú… một mình có chết không?
– Chết cái đầu bé, về đi nhanh. Nam nữ cùng phòng không sợ người ta đàm tiếu à?
Mi nghe nói giật mình, lo lắng nhìn ra cửa. Bây giờ cũng 11 giờ đêm, nếu ở lại đây bà Huệ hoặc mấy chị gái của chú già thấy thì chết. Mi vội cầm ba lô đi ra khỏi phòng, ngoái lại nhìn người ngồi trên giường, gương mặt đỏ bừng thế kia, lại có vẻ căng thẳng không biết có ổn không.
Mi vừa đi khỏi, Tùng đã đóng sập cửa lại khoá trái rồi hạ máy lạnh hết mức. Anh gào thét trong phòng, thằng Vỹ con Thảo nhớ mặt bạn bè. Cho ăn gì không cho lại tống dê với đông trùng hạ thảo một thân trai cô đơn làm thế nào vượt qua đêm tối đây!
(Truyện thuộc bản quyền tác giả #mienlam #lamtran)
***
Sáng sớm thứ 7, Mi tranh thủ lên rừng hái rau rồi nhập cho sạp hàng của chị Mai, vừa bán hàng lại tranh thủ học thuộc lời dẫn tour buổi chiều. Nhờ được đi dẫn tour cuối tuần, Mi có thêm được tiền boa từ du khách và vốn tiếng Anh cũng được cải thiện. Mi đã nhận được kết quả thi IELTS, cô được 5.0. Đối với người khác đó là một kết quả quá bình thường nhưng với Mi lại là sự thành công vượt ngoài sức tưởng tượng, thừa điểm điều kiện apply cho học bổng.
Học bổng là cái gì đó vô cùng hấp dẫn, được đi ra nước ngoài là mơ ước lớn nhất của đời cô nhưng nếu không làm theo lời bà nội thì mơ ước đó khó mà trở thành hiện thực. Cô thừa hiểu tính cách của ông chú kia, hoa tươi cỏ lạ chỉ như một món ăn không có khả năng chung tình và yêu suốt đời với một người. Chẳng thế mà cả cái đất này chẳng đếm hết người tình. Một người đàn ông như vậy ai có thể sai khiến được. Nếu thật sự chú ấy yêu cô là thật, liệu khi biết được giao ước giữa cô và bà nội sẽ cảm thấy thế nào?
Tiếng đỗ xe và giọng nói quen thuộc ngoài cổng cắt ngang suy nghĩ, Mi giật thót mình.
– Chú… vào đây làm gì vậy?
– Vào thăm cu Đậu không được à!
– Nó đang ngủ. Chú chơi nhé, hôm nay tôi có tour.
– Huỷ tour cho bé rồi.
– Ôi, sao lại huỷ.
– Người ta không đi nữa thì huỷ chứ sao.
Mi thở dài, đang cần tiền thế này tự dưng tour huỷ lại mất một đống. Tùng khoanh tay nhìn cái mặt mất sổ gạo của con bé thấy buồn cười.
– Đi chỗ này đi, có tiền.
– Có tiền ạ?
Mi cất vội giấy tờ rồi đi theo. Tùng liếc sang, ánh mắt Tùng vô tình lướt đến dưới cổ Mi. Bình thường đều là bộ quần áo học sinh rộng thùng thình, đồng phục của homestay cũng kín như bưng nên chưa bao giờ anh nghĩ Mi có dáng dấp thế này. Bộ áo dài hôm nay bó sát lộ rõ eo thon nhỏ nhắn, trên eo trùng trùng điệp điệp. Tùng hận cái đứa điên nào ở homestay nghĩ ra trò mặc áo dài đi dẫn tour, sau hôm nay sẽ dẹp hết. Anh không dám nhìn thêm nữa nhưng những đường cong đang thì phát triển của Mi cứ hiện lên trong đầu. Cả người anh dần nóng bừng lên, mùa xuân sao trời lại có vẻ hầm hập như mùa hạ thế này. Điều hòa được hạ xuống mấy độ, hơi lạnh phả vào da thịt nhưng vẫn không xua tan được cảm giác nóng bức ấy.
Mi vô tư ngồi ăn kem, mát lạnh tê ở đầu lưỡi truyền đến khắp cơ thể thật là sảng khoái. Thảo nào người ta nói ăn kem trời lạnh là cảm giác vô cùng vi diệu.
Tùng nhìn sang, thấy dáng vẻ vừa ăn vừa suy tư của Mi. Chân mày rậm nhíu chặt, mày cau cau, đôi mắt to tròn kia không biết tâm hồn đang ở phương nào.
– Kem lem ra cả môi rồi, con gái con đứa ăn cũng vụng!
Mi giật mình đưa lưỡi ra liếm vết kem bên khoé miệng mình. Hành động đó lọt vào mắt Tùng khiến anh đứng hình. Cô bé này quá vô tư, không hiểu đó là động tác dẫn dụ đàn ông sao. Anh nhìn đi chỗ khác, đưa tay lau vết kem bên miệng Mi làu bàu.
– Tôi chết mất bé ạ, từ nay đừng có ăn kem nơi công cộng nữa.
– Sao thế, chú mua cho tôi mà.
Độ ấm mềm mềm vương trên ngón tay Tùng khiến anh không thể giữ được bình tĩnh. Anh quay lại nhìn vào đôi môi Mi, yết hầu chuyển động lên xuống khô khát, hơi thở đã bắt đầu mất trật tự.
– Ngon thế cơ à, thử xem nhỉ!
Mi nhanh nhẹn tống cái kem vào miệng Tùng, xe bất ngờ phanh lại cái két. Tùng rút khăn giấy lau miệng định mắng cho một câu thì Mi đã mở cửa xe chạy xuống. Chỗ này là ở đâu mà đẹp quá, giống như một khu vườn, có căn nhà mái bằng nhỏ nhắn xinh xắn. Đèn được treo khắp khu vườn lấp lánh. Giữa vườn một chiếc bàn nhỏ được thấp ánh nến long lanh.
– Chú Tùng, đến chỗ này á, ôi đẹp quá!
– Sau này sẽ mở rộng homestay sang đây, bên kia quả đồi là Ó homestay. Sắp tới xin giấy phép thành resort rồi xây một đường mòn chạy vòng quanh quả đồi dẫn từ bên này sang bên kia.
Mi ngạc nhiên, chỉ cách một quả đồi sao, kỳ diệu thật. Cô bé cứ chạy đến chỗ cột đèn này đến cột đèn kia, thích thú ngước nhìn dây văng đèn.
Tùng khoanh tay dựa vào cây cột nhìn con bé vô cùng hồn nhiên, thấy đêm rừng núi thật bình yên và lãng mạn.
Trong không khí có chút se lạnh. Cây cọ hai bên rung động rào rạt trong gió nhẹ, ngoài hương hoa còn có mùi ngọt ngọt mang đến cho nơi đây hình ảnh thật kì ảo. Mi quay lại, định hỏi có mùi hương gì thơm phức thì chợt một bó hoa hồng đỏ lớn xuất hiện trước mắt cô. Theo phản xạ Mi hơi giật mình, sau đó là ngơ ngác nhìn thấy một chiếc bánh sinh nhật trên bàn.
– Cô bé, chúc em sinh nhật vui vẻ. Tuổi 18 hạnh phúc!
Mi ngạc nhiên đến độ không thể nói được gì cũng không nghe được gì bên tai. Mười mấy năm cô chưa từng biết đến thổi nến, cũng chưa từng được tổ chức sinh nhật riêng. Mi cũng chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc bánh sinh nhật đẹp thế này. Nó màu socola, có cả hình Mi trên đó.
– Chú… cái này… này làm sao lại có?
– Thích không?
– Có, thích lắm.
– Thổi nến đi, sắp cháy hết rồi!
Mi vui vẻ nhắm mắt lại chắp tay và ước. Cô ước thật lâu, ước mình sẽ lấy được học bổng, ước được đi nước ngoài, đến những vùng đất hấp dẫn chỉ thấy trong sách báo.
Tùng mê muội ngắm cô bé đang chắp tay ước nguyện, ước gì mà lâu thế nhỉ, liệu có mình trong đó không. Gương mặt trong trẻo và nụ cười đẹp mê ly của Mi như hút hồn anh. Nó tỏa sáng như một ngôi sao, chiếm chọn hết cả một bầu trời, là ngôi sao sáng nhất trong lòng anh đêm nay.
Mi mở mắt ra thổi phù một cái, nến vừa tắt đi thì khu vườn lại sáng bừng lên những ánh đèn. Cô ôm bó hoa hồng đưa lên mũi ngửi, hoa thơm quá. Cô cảm thấy hôm nay đúng là một ngày tuyệt diệu.
– Chú Tùng, cảm ơn chú. Cảm ơn chú rất nhiều!
– Mi, hôm nay tròn 18 tuổi rồi, đã là người lớn rồi “chú” từ nay không được xuất hiện nữa.
– Chú đi đâu à?
– Tôi chỉ hơn nhóc 10 tuổi thôi chú gì mà chú.
Mi ngẫm nghĩ, cũng không hiểu vì sao mình gọi người kia là chú. Rồi chợt cái đêm ngủ thăm xuất hiện trong đầu.
– Tại lần đầu gặp… chú để râu như ông cụ!
– Hôm đó đi rừng chưa kịp cạo, còn bây giờ nhìn kỹ xem… không thấy tôi giống 20 à?
– Xuỳ, tự tin quá đáng!
– Mi, không được gọi anh là chú, phải gọi anh!
Tùng hướng người về trước, sát gương mặt nhỏ nhắn dưới cằm mình. Bị Tùng nhìn chằm chằm, hai tai Mi đỏ bừng như tai thỏ, chân tay cô bé luống cuống, lồng ngực như muốn rớt ra ngoài. Cô bé bối rối cúi xuống xúc bánh kem.
Nhưng Tùng không chịu tha, anh biết mình không thể bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này. Ngay lập tức nâng cằm cô bé cúi xuống rất nhanh, một tay vén tóc cô bé, một tay vòng qua eo thon nhỏ quấn lấy và hôn. Môi anh nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng rõ ràng cưỡng ép, nuốt toàn bộ hơi thở của Mi. Mi sững người như bị đông đá, cảm giác kỳ lạ của nụ hôn lần trước lại đến, khiến nhịp tim đập hỗn loạn. Mi cảm thấy cả cơ thể không còn là của mình nữa, các tế bào run rẩy kích động nhưng như bị chìm sâu trong đó không thể thoát, Mi còn cảm thấy rất ngọt ngào rất thích. Một lát sau mới tự chủ được và ra sức chống cự. Tùng buông cô ra, nhìn gương mặt đỏ ửng nụ cười trên môi anh nồng đậm mùi hạnh phúc. Chưa bao giờ anh hôn phải một người vụng về, non nớt thế này… lần 1 còn non nớt, lần 2 lại càng non nớt hơn, nhưng lại cho anh cảm giác vô cùng mãnh liệt, muốn chiếm lấy bằng được. Hơi thở anh nồng đập nóng bỏng rót vào tai cô.
– Mi, anh yêu em. Từ nay gọi là anh nghe chưa.
Mi dần ổn định cảm xúc, mắt trừng tức giận.
– Không, không được. Tôi… chưa học xong!
– Tôi đã đợi 2 năm, đợi em lớn đủ 18 tuổi sẽ nói ra. Không cần học nữa, về tôi nuôi!
Mi vẫn chưa quen nghe tiếng “em” và ánh mắt khác lạ của Tùng, cô bé luống cuống né tránh. Trong đầu bây giờ chỉ có một ý nghĩ, về nhà phải đi về nhà. Cô cảm thấy nếu đứng mãi ở đây thì sẽ không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Mi đột ngột ngẩng đầu, lấy hết can đảm nhìn vào mắt Tùng.
– Chú, nếu yêu thì… chú cho tôi được những gì?
– Bé muốn những gì?
Mi cười, bên miệng khẽ nâng lên.
– Tôi muốn cả gia tài nhà chú thì sao? Chú… về nhà nhận tài sản đi được không? Tôi muốn ở nhà to, đi xe đẹp cả đời không phải làm gì cả.
Tùng cũng bất ngờ, tay buông lỏng, nâng cằm cô bé lên.
– Bé thấy hiện giờ tôi nghèo nàn lắm à? Không lo đủ cuộc sống cho bé sao?
– Không nghèo, nhưng không ăn được cả đời. Tính tôi rất tham vọng, sẽ chỉ yêu những người có sự nghiệp và tài sản vững vàng. Chú quay về nhà tiếp quản đi, tôi muốn là phu nhân chủ tịch hơn là vợ chủ homestay bé xíu. Chú thấy Lâm không, cậu ấy sau này sẽ là người thừa kế.
Tùng nhếch miệng cười khinh miệt, chẳng lẽ cô bé cũng bắt đầu thay đổi như những cô gái khác.
Mặt Mi đỏ bừng đẩy Tùng ra, cô bé đưa tay đè ngực mình đang đập hỗn loạn, lo lắng đến nỗi không dám nhìn. Ánh mắt của chú ấy khiến cô không thể nhúc nhích, cái cảm giác ấy cô chưa trải qua bao giờ, nó kích thích đến tận từng lỗ chân lông khiến toàn thân cô run rẩy không đứng vững. Mi hạ cửa kính xe xuống, hơi ngửa đầu một góc 45 độ nhìn hoa rừng đua nở, ánh sáng xuyên qua khe hở giữa mấy nhánh cây chiếu xuống, vươn tay ra, lòng bàn tay có những đốm sáng, rực rỡ mà trong suốt. Một vài tia chiếu vào đáy mắt Tùng, tại nơi sâu nhất ấy dường như có thể chứa cả toàn bộ thế giới bên cạnh. Giọng Tùng trầm xuống.
– Mi, trước đây tôi chơi bời nhiều, coi tiền bạc như cỏ rác nhưng rồi sau đó tôi không còn quan trọng việc có quá nhiều tiền nữa, vì vậy tôi cùng với Vỹ và Thảo về vùng đất này mở homestay. Cuộc sống ở chốn rừng núi này rất yên bình, đủ thú vui đủ sống đủ hít thở không khí trong lành. Nếu có một tình yêu nữa… chưa đủ hoàn thiện sao?!
Tùng chưa bao giờ nói với ai những điều này, Mi cũng chưa bao giờ nghe anh nói chuyện nghiêm túc thế này. Lý trí của cô đang giằng xé lẫn nhau, giữa việc ở lại homestay hay đi du học. Kết quả đã qua 2 vòng chỉ còn 1 vòng nữa và rất khả quan. Những ngày trước đây Mi không hề đắn đo suy nghĩ, chỉ có một ý niệm trong đầu du học để thay đổi cuộc sống. Tại sao những ngày gần đây cô lại thấy luyến tiếc mảnh đất này đến vậy. Mi cảm thấy sợ hãi chính mình, tham vọng của cô có thể sẽ khiến chú ấy khinh bỉ suốt đời. Liệu cô có đang bước đi một con đường đúng đắn?!
– Chú… chú có thể nói với tôi… đó là chuyện gì quan trọng đến nỗi chú thay đổi được cả suy nghĩ.
– Bé đồng ý yêu anh thì sẽ nói. Chuyện này không phải ai cũng nói được, chỉ có thể nói với vợ tương lai.
– Chú… sắp tới… tôi đi học xa mà.
– Hà Nội chứ đâu mà xa. Tôi có một căn nhà trên đó, khá rộng bé không phải lo lắng về chuyện ăn ở.
– Chú Tùng. Tôi không phải là gái bao. Tôi không muốn dựa vào đàn ông.
Suốt quãng đường hai người không nói gì, không khí trong xe bỗng ngột ngạt, thời gian trôi như hàng thế kỷ. Ánh mắt Mi dõi ngoài cửa kính, một cái cây lướt qua là mỗi lần trái tim cô rơi lộp bộp. Cuối cùng đã đến cổng ký túc, Mi mừng rỡ vội vàng đẩy cửa xe. Nhưng cửa vẫn đóng chặt.
– Ch… chú mở cửa xe cho tôi!
Sự im lặng kéo dài, Mi đếm trong đầu phải đến 1000 đàn cừu thì mới có tiếng động. Bó hồng nhung đến trước mặt cô.
– Hoa của bé, cầm đi. Quà nữa… chưa kịp tặng.
Mi mím môi quay mặt đi chỗ khác.
– Chú Tùng… tôi… không thích hoa hồng.
– Thích hoa gì?
– Cúc!
Tùng nhét ba cái túi lớn vào người Mi. Mi vội vàng mở cửa, chạy trối chết vào ký túc xá. Cô bé thay đồ, lên giường nằm rồi vẫn thấy nóng bừng khuôn mặt. Cái hôn lúc nãy vẫn như in trong đầu khiến cô khó chịu, trống ngực đập không ngừng.
Tùng ở ngoài xe thừ người suy nghĩ về những điều Mi nói “muốn cả gia tài”. Chẳng lẽ anh đã nhìn nhầm người, cô bé thực sự chẳng khác gì những cô gái ngoài kia. Anh đặt tay lên bụng, vết sẹo vẫn còn nguyên vẹn ở đây, dù qua bàn tay của bác sĩ hàng đầu tháng năm vẫn không thay đổi. Tiếc rằng điều cô bé muốn anh lại chẳng hề muốn mang lại cho cô bé.