Chương 3: Thức Tỉnh (2)
“Làm sao vậy? trông ông có vẻ đang hơi quá lo lắng rồi?”. Dọc đường đi Trần Ân Thấy gương mặt vốn đã khổ sở của Đông Lâm thỉnh thoảng lại nhăn nhó một chút.
Thầm cảm thấy kỳ lạ, mặc dù nói thức tỉnh thiên phú có tỷ lệ thất bại nhưng lấy tình hình tài sản nhà Đông Lâm vẫn có thể thử lại thức tỉnh lần hai hoặc ba.
Bọn họ hiện đang tham gia nghi thức là thuộc về Bắc Ninh thành đưa cho mỗi thế hệ thanh thiếu niên phúc lợi.
Hoàn toàn miễn phí.
Chỉ cần đạt đủ điều kiện đã tham gia qua hoàn tất đào tạo cấp một,cấp hai không có thành tích bất lương đủ 16 tuổi là có thể tham gia thức tỉnh thiên phú mỗi năm một lần.
Nếu thất bại không thể thức tỉnh thiên phú mà muốn thức tỉnh thêm lần nữa chỉ có thể tự mình chi trả, cụ thể tiêu tốn bao nhiêu hắn không biết, nhưng nghe nói là cần đại lượng tiền tài cùng quan hệ trải đường mới có thể.
Đông Lâm cha lại là cấp bốn nguyên tạp sư, ở Bắc Ninh thành cũng được xem như một phương nhân vật, hẳn là không thiếu tiền cùng quan hệ mới đúng.
Tiện đây, nói luôn thế giới này là không có cấp ba cách nói, sau khi tốt nghiệp cấp 2 học sinh sẽ tham gia thức tỉnh nghi thức. Cũng tại nửa năm chuẩn bị sau thi tuyển vào mong muốn nguyện vọng cao học.
“Cũng không có gì, là ta nhà bên mẹ có chút chuyện thôi.”
Đông Lâm sầu mi khổ kiểm trả lời, thần sắc lại có chút kỳ quái.
“không tiện nói thì thôi ha, tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Trần Ân thấy hắn không phải vì sợ thức tỉnh thất bại mà do chuyện gia đình lo lắng nên cũng không tiếp tục hỏi lại.
“Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là sáng nay nghe cha ta nói bên nhà mẹ đến cái họ hàng, là loại ta không thích gặp ấy.”
“À, phải rồi, tối hôm qua ông có xem tranh tài của đại sư Long Kỳ Minh không?” Đông Lâm đại khái trả lời sau đó lại kéo sang chủ đề khác.
“Có nha, kỹ thuật khắc văn của Long đại sư thật sự là khiến người mở rộng tầm mắt, tôi nghiên cứu khắc văn kỹ thuật lâu như vậy, còn là lần đầu tiên biết có loại này con đường.”Trần Ân đương nhiên là sẽ không bỏ lỡ cơ hội quan sát đại sư cấp tay nghề, mặc dù chỉ biết lý thuyết không biết huyền cơ trong đó nhưng cũng không trở ngại hắn tăng trưởng kiến thức.
Nói đến thần tượng hai người càng là hưng phấn. Vừa đi vừa tán nhảm, đã đi đến một hội trường rộng lớn, Trần Ân cùng Đông Lâm hai người tại cửa hội trường xếp hàng làm qua báo danh tham dự, nhận lấy số thứ tự.
“Số 333,334 sao, xem ra chúng ta còn phải đợi một chút!”. Đông Lâm nhìn hai người trong tay số thứ tự thầm nói một cái, hắn là 333, Trần Ân là 334.
Tại trong lúc chờ đợi bị kêu đến số khi, được hướng dẫn tiến vào đại sảnh mái vòm rộng lớn, dường như là nhà thể thao lâm thời trưng dụng mà thành, đại sảnh bên trong xắp xếp chỉnh tề hơn ngàn cái ghế.
Hội trường yên tĩnh lạ thường, không thấy ai châu đầu ghé tai, cũng không ai tụm năm tụm ba nói chuyện, mọi người đều riêng phần mình tìm một ghế trống yên lặng mà điều chỉnh bản thân tâm lý, chờ đợi thời khắc quan trọng trong đời.
“150”. Âm thanh qua loa âm thanh phóng đại vang vọng trong hội trường.
Nhìn xem số 150 đứng lên đi vào căn phòng phía sau hội trường.
Trần Ân suy nghĩ một chút lại âm thầm thở dài. Tiểu thuyết hại c·hết người nha, hắn còn tưởng thức tỉnh nghi thức sẽ ở trước mặt một đám người, tại ánh mắt hâm mộ ghen tỵ hận của quần chúng, cái nào đó thiên tài thức tỉnh siêu cấp thiên phú, thiên dẫn dị tượng chúng người kinh hô, xuất hiện đại lão đi ra tranh giành nhân tài tiết mục đâu.
Nhìn tình hình này xem ra nghi thức là tại trong phòng kín thực hiện, suy nghĩ một chút lại cảm thấy đây mới là hợp lý an bài, đây là thời đại vạn tộc cùng tồn, các loại quái dị năng lực tầng tầng lớp lớp. Ai lại muốn bên mình thiên tài lộ ra ánh sáng, nói không chừng tại trong đám người quần chúng không chớp mắt kia, lại ẩn giấu một cái gian tế đâu.
Nếu xuất hiện thiên tài hoặc đỉnh cấp thiên phú lại bị kẻ thù tộc khác cho á·m s·át thì được không bằng mất.
Lại quan sát một chút, mỗi cách năm phút lại vang lên một lần loa phóng thanh, hiệu xuất không thấp, nhưng đến lượt mình thì vẫn cần chút thời gian mà lại người đã đi vào cũng không có đường cũ trở lại xem ra là có cửa sau, lại nhìn sang kế bên Đông Lâm đã nhắm mắt không biết là đi ngủ hay tĩnh tâm. Nghĩ đến đây Trần Ân thu lại tinh thần, tại trong đầu làm lên quan tưởng lấy bảo trì tinh thần ổn định.
Không biết qua bao lâu, tại trong hội trường vang lên âm thanh.
“334”.
Tại không tình cảm máy móc âm thanh bên trong nghe thấy Trần Ân mở bừng mắt, đứng lên từng bước đi hướng phía sau phòng hội trường.
“Cạch”. Mở ra cửa.
Trần Ân nhanh chóng quan sát một chút gian phòng.
Bên trong là căn phòng hình vuông rộng khoảng 6 mét vuông, bốn phía vách tường màu trắng, bắt mắt nhất là giữa phòng bày biện một bình đài đủ cho một người đứng, từng vòng cung kim loại màu xanh lục trôi nổi xoay quanh bình đài, tổng cộng có 6 căn tựa như những căn xương sườn, mấy căn kim loại này bên trên khắc lấy tràn ngập phù văn cùng đường truyền nguyên lực, toàn bộ máy móc tỏa ra một loại thần bí tà dị khiến người tinh thần cảm thấy không gian quanh nó như đang vặn vẹo.
Góc phòng bên phải đứng ba người hai nam một nữ, nam đứng giữa có vẻ là nhân vật quản lý trận này nghi thức.
Tại sao Trần Ân lại nghĩ người nam đứng giữa là nhân vật chủ đạo sao? vì đối phương trên cổ tay trái lòi ra chuyên dụng bao cổ tay chứng tỏ đối phương khả năng là tạp sư, mà hai người kia cũng không có. Vì vậy hắn suy đoán bình đài nghi thức này là cần thông qua chuyên dụng bao cổ tay để phát động đấy, mà theo Trần Ân tìm hiểu được muốn phát động nghi thức cần có ít nhất cấp bốn thực lực, mà vị này cao thủ Trần Ân là không biết mặt, đối với sống đến mười năm ở Bắc Ninh thành thì Trần Ân đã từng cố ý tìm hiểu qua nơi mình sống có bao nhiêu cao thủ, cấp bậc nào, thậm chí hắn còn lập cả một danh sách riêng nữa.
Trong khi Trần Ân đang quan sát cũng làm ra suy đoán thì ba người ở góc phòng cũng nhìn về phía hắn.
Trong đó người phụ nữ đứng bên phải cầm trong tay một máy móc phát ra tia lazer màu đỏ, tia lazer tại Trần Ân gương mặt quét qua, lướt xuống toàn thân.
“Không phát hiện phóng xạ vật, quét hình nhận diện gương mặt đúng như trong hồ sơ.” Sau khi người phụ nữ kiểm tra hoàn tất, quay sang người nam đứng giữa ra hiệu có thể bắt đầu.
“Trần Ân đúng không, vậy tranh thủ bắt đầu đi!”
“Cậu đứng vào trên bình đài, thả lỏng linh thần.”
Người nam mang bao cổ tay hướng về Trần Ân nói liền hai câu.
Trần Ân cũng không khác người, tự nhiên đi đến đứng trên bình đài nhìn mấy cây kim loại vòng cung trôi nổi xung quanh, hắn đang nghĩ xem liệu chúng có đột nhiên đâm mình một nhát không.
“Hô, bắt đầu đi” mang bao cổ tay người hít vào một hơi, tập trung tinh thần dẫn đường nguyên lực trong cơ thể hướng về bao cổ tay. Hắn bao cổ tay phát ra vô hình ba động tựa như đang cùng đài máy móc giữa phòng phát ra liên kết, từ từ thì sáu căn kim loại toát ra một chút lẫn nhau hô ứng, bắt đầu xoay vòng càng ngày càng nhanh.