Chương 2: Thức Tỉnh (1)
Buổi sáng, 7 giờ 30 phút.
“Chào ông, con đi đây!”
Vừa mới chào ông nội, đang đóng lại cửa nhà, thì bỗng nhiên Trần Ân thấy bên cạnh cũng mở cửa.
"Chào bà cháu đi ạ." Một bóng người từ cửa chung cư đi ra cùng lúc.
Không cần nhìn hắn cũng biết đó là ai, cùng đi vào giờ này chắc chỉ có cô bé hàng xóm.
Nói đến cũng thú vị, Trần Ân cảm thấy mình rất có nhân vật chính mô bản, lại là xuyên qua lại là hàng xóm có ngay thanh mai trúc mã cùng tuổi, làm đời trước là một ông chú 40 tuổi, Trần Ân thật sự không có sở thích bất lương nhưng hắn lại yêu thích đọc truyện mạng, nên khi vừa xuyên qua biết mình hàng xóm là một cô bé khi các loại âm mưu luận tại trong đầu hắn bay qua, cũng từng có thời gian Trần Ân từng hoài nghi mình xuyên qua phải chăng là cái nào kinh thiên âm mưu, thần ma tính kế các kiểu con đà điểu.
Dĩ nhiên, hiện tại Trần ân cũng không phủ định khả năng này, chỉ là mười năm trôi qua thật sự rất bình thường làm hắn bớt chút hoài nghi.
“Ồ, nhóc Ân!”.
“Hôm nay mặc đồ nhìn rất nghiêm chỉnh nha!” Mở lời là một bà lão khoảng 70 tuổi, tóc hoa râm.
“Bà này nói kỳ ghê, giống như Trần Ân bình thường rất lôi thôi vậy!”. Chưa đợi Trần Ân trả lời, một giọng nói thiếu nữ đã trả lại lời bà lão, lúc nói chữ lôi thôi lại cố ý nhấn mạnh môt chút.
Người bà nghe vậy cũng kha khả cười lên, “còn không phải sao, lúc nào nhóc Ân cũng trầm mặc lại thích ôm sách đọc, rất giống con mọt sách mà”.
Trần Ân đối với chuyện thế này sớm đã thói quen, hắn không để ý người khác đánh giá mình ra sao, chỉ cười cười chào bà lão.
Trêu chọc một chút Trần Ân thấy hắn không có phản ứng gì, bà lão lại nói " Nhóc Ân bữa nào có rảnh qua giúp bà sửa một chút cái bếp lửa đi, hình như bộ phận năng lượng bị hư rồi."
"Dạ được ạ, khi nào rảnh cháu ghé qua sửa cho ạ."
Hai bà cháu này là hàng xóm của Trần Ân, nhà hắn tại chung cư gọi số 41 khu, chung cư có 4 tầng, hắn sống ở tầng hai số phòng 202, nhà bà lão bên trái số phòng 203, còn có một phòng bên phải 201 ở một vị trung niên.
Người bà tên Lý Bình Nhan trong khu thường gọi là bà Nhan.
Còn thiếu nữ tên Trịnh Tuyết, bởi vì cha mẹ của Trịnh Tuyết tham gia q·uân đ·ội phòng thủ ở yếu địa nên thường xuyên không ở nhà, từ nhỏ nàng đã sống cùng bà ngoại.
Trịnh Tuyết người như tên, làn da trắng nõn như da em bé, thiếu nữ 16 tuổi đã có chút nẩy nở dáng người một mét sáu lăm. Khuôn mặt trái xoan cũng rất xinh xắn. Mái tóc đen dài phủ ngang eo. Tại trong mắt người từng duyệt quá vô số người đẹp trên mạng như Trần Ân thì Trịnh Tuyết thật sự là cô gái có vẻ đẹp tự nhiên hiếm thấy.
Một chút xã giao thường ngày trôi qua, Trần Ân cùng Trịnh Tuyết hai người cùng đi xuống thang lầu.
“Nhìn ông có vẻ không có chút nào hồi hộp nhỉ?”. Trịnh Tuyết quan sát một chút đi ngang bên người mình Trần Ân, nói ra.
“Há, vậy sao!”.
“Tôi cũng có chút hồi hộp đấy, chỉ là không thể hiện ra thôi.”
Đây là sự thật, hắn mặc dù đã có một thiên phú gọi [hư vô hóa] nhưng vẫn còn thiên phú thứ hai chưa thức tỉnh, mà Trần Ân lo lắng không phải là không thể thức tỉnh thiên phú thứ hai, mà là thiên phú thứ hai thuộc về loại gân gà hoặc loại chiến đấu, cũng có thể là phòng thủ vậy thì hắn phải tốn nhiều công sức chỉnh lại kế hoạch của mình.
Tại Trần Ân cảm thấy lý tưởng nhất thuộc về loại phụ trợ hoặc bị động, vì từ rất lâu phía trước, khi biết rõ về hệ thống tu hành của Lam tinh sau, Trần Ân đã lập chí trở thành chế tạp sư, mà không phải là cái gì chiến sĩ, pháp sư.
Trần Ân cảm thấy đánh đánh g·iết g·iết thật sự không phải là chuyện thú vị, đã sống lại một cuộc đời mới, vậy thì đặt cho mình mục tiêu nhỏ tốt rồi.
Trước tiên trở thành tạp sư đi.
Mà khi Trần Ân trả lời qua loa Trịnh Tuyết về sau, không khí giữa hai người tự nhiên thì trầm mặc xuống.
Là thật sự không còn chuyện gì để nói.
Nếu là nguyên bản Trần Ân có lẽ sẽ thật sự trở thành thanh mai trúc mã với Trịnh Tuyết, nhưng linh hồn Chu Hà xuyên qua thay đổi tất cả.
Vốn là một ông chú 40 tuổi hắn thật sự không thể giả nai để chơi cùng cô bé năm tuổi, hắn cũng không có ham muốn chơi trò con dâu nuôi từ bé, đào tạo loli thành vợ trong mộng.
Cho nên hắn lựa chọn càng ít tiếp xúc với Trịnh Tuyết càng tốt, mà chuyện này dẫn đến hai người quan hệ cũng chỉ dừng lại ở bạn từ bé. Mà do nam nữ khác biệt nên càng là lớn lên quan hệ càng lạnh nhạt, Cho đến hiện tại bọn họ ngày càng xa cách rồi.
Tại trầm mặc không khí bên trong, hai người cùng tiến về khu vực tổ chức thức tỉnh nghi thức.
-------------------------
Bắc Ninh thành khu vực trung tâm.
Nhà ga số 10.
Một đoàn tàu cao tốc huyền phù trên không cách mặt đất nửa mét nhanh chóng lao đến, phát ra tiếng gió viu viu thanh âm.
Đây là kiểu mới nhất tàu cao tốc, kết hợp giữa khoa học cùng siêu phàm sức mạnh,tốc độ cao nhất có thể đạt đến 200 km/giờ, gồm tám toa xe, thân xe bao phủ bởi một lớp kim loại màu trắng xám, bên trên bao phủ lấy từng đường kẻ nhỏ tràn ngập khoa học hiện đại mỹ cảm, kèm theo từng viên phù văn hình dáng uốn éo kỳ lạ lúc sáng lúc tối kéo dài từ đầu đến cuối đoàn tàu làm nó thêm phần thần bí.
“Ting” một tiếng.
Cửa toa xe tốc hành huyền phù trên không mở ra, theo lấy tiếng ồn ào náo nhiệt, đoàn người từ trong toa xe ùa ra.
Đại đa số là thanh thiếu niên cùng thiếu nữ 15-16 tuổi, đám người không hẹn mà cùng nhau đi cùng một phương hướng, xen lẫn trong đám đông mà đi còn có Trần Ân cùng Trịnh Tuyết.
Bắc Ninh thành thật sự rất lớn, hai người bọn họ phải ngồi xe tận một tiếng rưỡi mới đến được khu trung tâm.
Hiện tại chỉ còn một mình Trần Ân, Trịnh Tuyết khi xuống xe đã tụ hợp cùng các bạn của nàng.
Trần Ân thi thoảng còn quay đầu lại nhìn tàu tốc hành kiểu mới này, trong lòng thật sự cảm khái không thôi, dù không biết nó cấu tạo ra làm sao để có thể trôi nổi trong không khí, nhưng hắn có thể thông qua tạo vật như vậy nhìn thấy một góc băng sơn của thế giới siêu phàm, cùng tiềm lực của nó khi kết hợp với khoa học.
Đi về phía trước một chút, Trần Ân bỗng thấy một bóng người quen thuộc trong đám đông, không phải hắn tinh mắt mà là do đối phương thật sự quá dễ thấy. Mặc Đồ học sinh nhưng dáng người cao gần một mét tám, tại giữa dòng người toàn thiếu niên 16 tuổi mới cao mét sáu mét bảy thì thật sư trông như hạc giữa bầy gà, làm người đi qua phải quay đầu nhìn lại xem hắn có thật là học sinh không.
Người này gọi Đông Lâm, cùng Trần Ân làm bạn khi cùng học cấp hai lớp bảy.
Khi đó hai người đã khá cao, nên bị đuổi xuống tận cuối lớp học, tính cách cũng có chút giống nhau nên hai tên này nhanh chóng trở thành bạn bè.
“Này, Lâm, ở đây!”
Nghe thấy có người gọi mình Đông Lâm quay đầu nhìn lại, hắn gương mặt có chút ốm lại dài, để đầu đinh, đôi mắt hõm sâu, đôi môi mỏng làm khuôn mặt lộ ra có chút khắc khổ tựa như một tên hòa thượng khổ tu mà không phải là một thiếu niên, nói tóm lại là già trước tuổi.
Đông Lâm cũng vẫy tay lại ra hiệu mình nghe rồi, thuận thế đứng lại một chỗ đợi Trần Ân đến gần.