Chương 25: Tinh Võng
Trong căn phòng sách rộng lớn mà tĩnh lặng bị một tiếng kêu kinh ngạc phá vỡ.
Trần Ân nhìn trước mắt mình màn hình màu trắng, bàn tay không tự chủ được chạm vào bên trên màn hình, bấm vào một cái biểu tượng liền bật ra một khung cửa sổ nhỏ, Trần Ân thói quen thao tác lên trên màn hình tực như từ lâu quen thuộc.
Một lúc sau mới hồi thần quay lại hướng Đông Lâm đang ngồi đọc sách đi đến, Trần Ân đã đoán được màn hình màu trắng này là gì, nhưng vẫn muốn hỏi Đông Lâm rõ ràng.
“Lâm cái này màn hình gọi là gì à?”
Đông Lâm buông xuống cốc nước trong tay, hắn nãy giờ vẫn luôn quan sát Trần Ân thao tác trước mặt màn sáng, tấm tắc kỳ lạ tên này làm sao ngón tay nhanh nhẹn chỉ chỏ như sớm đã quen bình thường.
“Này màn sáng hình chiếu gọi “tinh võng” nghe nói là có thể khoảng cách xa cùng nhều người giao tiếp phát minh đang trong giai đoạn thử nghiệm, chiếc tạp này mới chỉ có số ít người trong thành biết tới, hình như đang chuẩn bị đại quy mô ứng dụng trong dân gian.”
Ngồi một bên uống nước Trần Ân, trong lòng bình tĩnh, cảm thán thứ này chính là internet mà, hơn nữa còn là hình thức ban đầu.
Lúc này mới chăm chú đánh giá inter… khụ tinh võng, màn sáng có thể nhanh chóng tiếp thu người dùng tay chỉ lệnh thay đổi cửa sổ, tác dụng hiện tại còn rất sơ sài chỉ có bộ khung cơ bản.
“Nghe cha tôi nói là dùng một bộ có trí năng cực cao nhân tạo ma đạo máy làm trung tâm, lại dùng tạp bài bắt tín hiệu cùng chiếu ảnh làm mô giới, cụ thể chức năng thì tôi không biết. Thế nào, cảm thấy làm sao?”
“Tôi thì cảm thấy này tinh võng rất có tiềm lực nha, nhưng một mạng lưới muốn phát triển cần có đại lượng người dùng, cần thời gian dài phát triển không có mười năm trở lên thật sự là không thấy quy mô, hơn nữa…” Trần Ân đang nói lại hơi trù trừ.
“Hơn nữa làm sao?”
“Thì nếu như quá nhiều người dùng sẽ không tốt kiểm soát, đây là con dao hai lưỡi nha.”
“Ồ, nhanh như vậy nghĩ đến tinh võng tương lai tệ nạn rồi, cha tôi cũng từng nói như ông.” Đông Lâm cười híp mắt.
“Không có cách, ông cũng biết tôi thói quen gặp tình huống trước nghĩ xấu khả năng mà.” Trần Ân nhún nhún vai tỏ ra mình vô lực.
Nhìn tinh võng màn sáng Trần Ân trong lòng hưng phấn, nếu tinh võng thuận lợi phát triển thì qua vài năm mình có thể trải nghiệm lại kiếp trước lên mạng niềm vui rồi.
“Thật là cách mạng phát minh a.” Trần Ân bùi ngùi than thở, rốt cuộc sau 100 năm trễ nãi nhân loại vẫn đi đến con đường phát triển internet này.
“Thật sao, tôi thấy nó chỉ có tác dụng cùng nhiều người giao tiếp thôi, không có gọi trực tiếp như [truyền tin tạp] lại không có lưu trữ hình ảnh như [ghi hình tạp] còn bị giới hạn khoảng cách tín hiệu, nửa nạc nửa mỡ không có ưu điểm vượt trội.” Đông Lâm lắc lắc đầu không cho là đúng.
Đông Lâm như vậy đánh giá thấp tinh võng quả thật có lý do, bởi vì nguyên khí toán loạn trong thiên địa cùng không gian bên trong các loại thứ nguyên trọng điệp khiến cho bình thường tín hiệu đường truyền nghiêm trọng bị ảnh hưởng, làm cho thông thường công nghệ hiện đại đã không có tác dụng, mà phải ma sửa cho phù hợp với quy tắc thiên địa mới. Một phần là Đông Lâm tầm mắt không đủ, dù trưởng thành sớm nhưng bị thời đại giới hạn nên mới không coi trọng tinh võng tương lai.
Trần Ân lắc lắc đầu nhưng không cố giải thích, một số thứ hắn thật không tiện nói, miễn cho bày ra qua mức tầm nhìn làm người nghi ngờ.
“Không nói chuyện này, tháng 5 này ông đến nhà tôi cùng rèn luyện chuẩn bị cho kỳ thi đi.” Đông Lâm gương mặt nặn ra mỉm cười khiến cho gương mặt như một trái khổ qua.
“Không phải tôi trước kia đã đồng ý rồi sao, không cần nhắc lại nha, để tôi chuẩn bị chút tạp trống mang qua.”
“Hà hà, không cần chuẩn bị quá nhiều, chỉ là chút tạp trống tôi bỏ được, ông mang tay không qua là được.” Đông Lâm “thiện ý” nhắc nhở.
Trần Ân lắc đầu “không được, việc nào ra việc đó.”
-----------------------
Phía tây thành Bắc Ninh.
Học viện Bắc Phong.
Nơi này được coi là một khu thành trong thành, lấy học viện cùng đô thị kết hợp mô hình.
Các kiến trúc ngay ngắn mà quy mô không chút nào vẻ lộn xộn, từng tòa nhà đan xen như một vòng tròn bao lấy trung tâm kiến trúc.
Kiến trúc trung tâm là một tòa tháp cao, đứng từ dưới nhìn lên sẽ cảm thấy đỉnh tháp như muốn phá trời mà lên, cho người ta cảm giác này kiến trúc như lúc nào cũng có thể bay lên trời.
Trong tầng cao nhất tòa tháp là phòng hiệu trưởng học viện Bắc Phong.
Hiện giờ trong phòng đang có khoảng năm người, hoặc ngồi hoặc đứng như đang chờ ai đó.
Lúc này cửa phòng bên ngoài mở ra, một người đẹp trai phong độ trung niên tiến vào, cả người mang theo một loại uy nghiêm khí tràng làm trong phòng chờ đợi năm người không tự chủ mà thần sắc nghiêm chỉnh.
Đẹp trai trung niên tự nhiên tiến về giữa phòng ngồi xuống bàn làm việc, theo sau năm người cũng tụ lại phía trước bàn.
Anh tuấn trung niên phái dưới có chóm râu dê, làm hắn gương mặt thêm vài phần phong trần lãng tử.
Người này là Hồng Thi Đình, viện trưởng học viện Bắc Phong, không ai biết số tuổi thật cũng không ai biết hắn gốc gác như thế nào, tại trong ấn tượng của các giáo sư giảng viên từ khi học viện thành lập thì Hồng Thi Đình đã luôn đảm nhận chức hiệu trưởng, ngày thường ít xuất hiện trước mặt mọi người nhưng công tác lại không có bất luận sai lầm gì lớn, còn rất có tiếng nói ở thành chủ bên này. Trong quá khứ học viện từng ra vài cái coi trời bằng vung giáo sư hoặc học sinh phạm qua đại án nhưng nhờ có Hồng Thi Đình viện trưởng cùng thành chủ an bài mà không bị quảng làm người biết cũng thu nhỏ ảnh hưởng, tại các giáo sư trong mắt thì Hồng Thi Đình thực lực sâu không lường được lại thủ đoạn thông thiên khiến người e ngại.
“Đều đã đến đông đủ sao, vậy ta bắt đầu thôi.” Hồng Thi Đình nghiêm mặt nói chuyện, móc ra năm bản giữ bí mật hợp đồng, này là phù văn khế ước có rất mạnh lực ước thúc.
Năm người nhìn thấy viện trưởng vậy mà lấy ra năm bản khế ước sắc mặt liền càng nghiêm nghị.
“Không cần lo, này khế ước chỉ là bảo mật nội dung mà ta sắp nói với các vị, sau khi nghe xong nếu là đồng ý tham gia ta kế hoạch, còn cần ký một bản khác khế ước.” Nói xong bàn tay một phẩy, năm tờ khế ước lăng không phi đến năm người trước mặt.
Sau một hồi Hồng Thi Đình cùng bọn họ lộ ra chút kế hoạch thì năm người đều đồng ý tham gia, cảm thấy này kế hoạch không có gì nguy hiểm lại có thể kiếm chút thu vào riêng, ngốc mới không nhận.
Lúc này bốn vị giáo sư đều đã xong việc rời đi phòng hiệu trưởng, còn một người ở lại, hướng phía Hồng Thi Đình đi qua.
“Viện trưởng ui, ngài có rảnh không nha, người ta có học thuật nghi hoặc muốn hướng ngài hỏi hỏi.” Giọng nói nũng nịu khiến nam nhân nghe thấy đều sinh lòng yêu mến.
Nói chuyện người là mỹ phụ xinh đẹp Du Hân, nàng là trong học viện Bắc Phong giáo sư, nàng thực lực không mạnh nhưng kiến thức rất cao nên mới bị mời vào kế hoạch này.
“Du Hân, có chuyện gì nói thẳng, còn nếu học thuật vấn đề có thể trở về hướng phó hiệu trưởng học hỏi, hắn so ta càng giỏi chỉ dạy người khác.” dứt lời liền trực tiếp từ cửa sổ bay ra ngoài, trong học viện là có cấm chế phi hành mà bay là viện trưởng độc quyền, Hồng Thi Đình hiện không có tâm tình chơi bời, vì không hiểu thấu xuất hiện bức thư khiến hắn mấy ngày này sứt đầu mẻ trán bù đắp kế hoạch, ngủ đều không đủ. Hôm nay thấy mình dưới mắt thế mà có quầng thâm làm hắn phiền muộn một hồi, bây giờ chỉ muốn về nhà ngủ ngủ bù lại dưỡng nhan.
Để lại Du Hân một chỗ ngây người nghiến răng nghiến lợi, lấy nàng sắc đẹp chưa từng như vậy mời chào qua người khác, lần đầu túm lấy da mặt đi câu dẫn nam nhân liền bị người không nhìn, chỉ có thể mặt đen đi ra phòng hiệu trưởng, không có tại chỗ phát tác mắng người vì bên ngoài còn có viện trưởng thư ký đâu.