Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Linh Tạp Hành Trình

Chương 14: Phỏng Đoán




Chương 14: Phỏng Đoán

Trong sơn động thủy tinh thiên nhiên.

Cương xà cùng dị thú như con Tê Tê kia hai không làm phiền lẫn nhau, tự mình chọn một khối khu vực nằm xuống rồi.

Trần Ân ngồi tại phía trước tên này nam tính Xích Văn tộc đưa tay lên thái dương xoa xoa hai bên huyệt thái dương, Trần Ân cảm thấy có chút đau đầu rồi, hắn biết chính mình gặp phiền phức rồi.

Cứ như vậy yên lặng một hồi tựa như đang suy tính cái gì, ánh mắt ngày càng nhíu lại.

Một hồi lâu sau, “Xoát” một cái, Trần Ân đứng lên, không đi động tên này Xích Văn tộc t·hi t·hể, mà hướng về phía đường hầm khi nãy chui vào làm dự định đường cũ trở về.

Một đường chui qua đường hầm trở về khu mỏ, thoát l·y d·ị thú dự cảm phạm vi lúc này mới giải trừ hư vô trạng thái, thân hình từ hư ảo biến thành chân thật bộ dáng, chưa kịp thở dài một hơi đã thấy một cơn mệt mỏi đánh úp vào, toàn thân lảo đảo đầu choáng mắt hoa. [bóng đè] tác dụng phụ đến rồi, hắn chỉ cảm thấy trên đầu như có khối cự thạch đang đè lên chính mình tinh thần, giác quan đối với xung quanh trở nên thác loạn.

“Hô hô hô…khá tốt, không có đến [ ác mộng] cấp.” Thở gấp bên trong Trần Ân ngồi dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt như ma bệnh thiếu thuốc, mồ hôi chảy ra như mưa thấm ướt cả lưng.

Hắn lúc này nhìn đâu cũng thấy hình ảnh vặn vẹo đường cong không rõ, trạng thái như người tại chỗ xoay mấy trăm vòng bị r·ối l·oạn thị giác ấy.

“[bóng đè] hẳn là còn kéo dài hai đến ba tiếng đi.”

Ước chừng tại chỗ nghỉ ngơi mười phút phải tiếp tục trở về rồi, Trần Ân đã ở mười năm tại Lam tinh, ngoại trừ học tập để thích ứng với thế giới này thì thứ mà hắn thử nhiều nhất chính là làm quen hiệu ứng [ bóng đè] rồi. Cho nên dù trạng thái tinh thần bất ổn như hiện tại Trần Ân chỉ tốn vài phút quen thuộc đã lâu cảm giác mà thôi.

Hít sâu một hơi tiếp tục đi về đường cũ, Trần Ân chẳng mấy chốc đã đi đến khu vực ban đầu gặp phải Cương Xà.



Nhìn tại trên mặt đất cắm ba cây thương đá, Trần Ân do dự một chút, rút ra dao găm gắt ở bên hông.

Sau đó tại trên tay trái mình cắt ra một đường máu khoảng mười cemtimét, vết cắt không sâu chỉ đủ chảy ra một chút máu.

Hướng về phía dưới một cây thương đá nhỏ xuống chính mình máu, lại lấy ra mang theo băng gạc bó sơ qua vết cắt.

Lại tại mặt đất lấy chân làm ra vật lộn vết tích.

Hoàn tất những việc này Trần Ân mới không nhanh không chậm hướng hầm mỏ phía ngoài đi ra.

Ngoài hầm mỏ lúc này đã là 19 giờ tối, bóng tối bắt đầu bao trùm chân núi, thời gian này các công nhân đã về hết, chỉ có vài bảo vệ hầm mỏ còn ở lại, một người đang bị phân công đợi tại cửa hầm mỏ chờ Trần Ân trở ra.

Bảo vệ chán chường mà quan sát cửa ra vào, lòng thầm chửi tên thợ săn ngu ngốc, không phải đã bảo vào xem thôi sao, như thế nào vào đã nửa ngày còn không có ra, đối tượng đang bị rủa chính là Trần Ân rổi.

Bỗng nhiên một bóng người chậm chạp từ trong hầm mỏ đi ra.

Bảo vệ thấy vậy hứng thú đi đến dò hỏi kết quả thăm dò, vừa đến gần đã thấy Trần Ân một mặt tái nhợt như bị bệnh, tay trái còn quấn bang gạc thấm ra v·ết m·áu.

“Cậu làm sao rồi, chẳng lẽ bên trong gặp phải hầm mỏ sinh vật rồi? làm sao b·ị t·hương như vậy?.” Bảo vệ này chỉ là hỏi khách sáo một phen thôi, hắn cũng không phải quan tâm đối phương. Ánh mắt còn lộ ra chút khinh thường, tại hắn xem ra đây là điển hình tham lam tự tìm đường c·hết, một người lại dám vào hầm mỏ tìm sinh vật kia.

“Ài!” Trần Ân thở dài một hơi.



“Nói đến thật xui xẻo mà, tôi chỉ là đi vòng quanh bên ngoài xem xét, ai biết vậy mà gặp phải một con dị thú, bị nó t·ấn c·ông, may mà tôi thân thủ nhanh nhẹn mau chóng đem nó bỏ phía sau, nhưng vẫn bị nó làm b·ị t·hương bên tay trái này.” Nói xong còn giơ lên tay trái cho đối phương thấy.

“không có việc gì, giờ đã tối, cậu nên trước trở về trấn làm chữa trị đi.” Bảo vệ thuận thế an ủi Trần Ân nhưng trong mắt lại càng nhiều xem thường nha.

Trần Ân làm như không có thấy ánh mắt của bảo vệ, cùng y nói khách sáo chuyên khác một chút rồi mới về trong trấn.

Tại trở về phòng trọ còn cố ý trước mặt ông chủ quầy tiếp khách cường điệu lại việc mình b·ị t·hương, cố ý cho đối phương có ấn tượng mạnh về mình.

Thực ra v·ết t·hương không sâu, lấy Trần Ân nguyên lực lv.1, thể chất khỏe mạnh là một đêm đóng vảy rồi, chỉ để v·ết m·áu thấm qua băng vải nhìn qua có vẻ b·ị t·hương nặng.

Trở lại trong phòng trọ, Trần Ân mở ra hộp cơm tiện tay mua trên đường, xột xoạt ăn lên.

Nghỉ ngơi hoàn tất Trần Ân ngồi tại trước bàn, trầm tư suy nghĩ về việc ngày hôm nay gặp phải.

Tay phải ngón tay chấm nước trà tại mặt bàn phía trên viết xuống vài ký tự:

Xích Văn tộc …Cương Xà…ngự thú sư…Bắc Ninh…gián điệp…

Các loại suy đoán cùng não bổ nhanh chóng ở Trần Ân trong đầu xoẹt qua.

Tên kia Xích Văn tộc tại sao lại c·hết ở trong hầm mỏ? Thế lực nào đang t·ruy s·át hắn, có thể nuôi ra cấp ba Cương Xà vậy hắn đẳng cấp ít nhất là cấp bốn trở lên, như vậy cường giả tại sao lại độc thân tiến về nhân tộc lãnh địa?.



Thế lực nào hiên tại đang truy tìm tên Xích Văn tộc này? là quan phương hay phản đồ tổ chức?

Thi thể kia trên thân không mang nhiều hành lý cồng kềnh, đồ mặc là loại thích hợp cho trèo núi lội nước, là đến đưa tin hay giao dịch gì? Không ngoại trừ khả năng trên thân hắn có không gian túi có thể cất đồ.

C·hết tại trong sơn động, vết tích xung quanh có vẻ khá lâu, đã bị phủ bụi vài ngày, chứng tỏ kẻ truy tìm là bị cắt đuôi hay mất dấu, lại hoặc là bị dương đông kích tây…?

Đúng, ta nhớ được vài ngày trước có cái nhiệm vụ săn cấp bốn Cương Xà bị hoàn thành, là cái gì Thiên Mã đội làm, chỉ có một con Cương Xà.

Cấp ba cấp bốn Cương Xà hẳn là một cặp rồi…người ủy thác nhiệm vụ này liệu có liên quan?.

Hiện tại manh mối quá ít, chỉ có thể dùng lớn nhất ác ý đi phỏng đoán kẻ truy tung.

Nếu hiện tại mình từ bỏ nhiệm vụ này vậy sẽ có một nhóm khác lại tiếp nhiệm vụ mà tìm đến, Cương Xà ở đây là không thể tiếp tục che giấu, chỉ cần người có tâm tìm hiểu là có thể liên tưởng đến nơi này. Thời gian không nhiều, phải đem mình hoàn toàn dứt ra chuyên này mà không để lại tý nghi ngờ nào.

Biện pháp tốt nhất là hoàn toàn làm cho t·hi t·hể kia biến mất trên thế giới, như vậy kẻ tìm kiếm sẽ không đoán được tên này Xích Văn tộc là sống hay c·hết.

Phải hủy thi diệt tích.

Nghĩ là làm Trần Ân mở ra [thợ săn tạp] lại mở ra danh sách nhiệm vụ, nhấn hủy bỏ nhiệm vụ.

Nhìn thấy nhiệm vụ biến mất, Trần Ân trong lòng thở dài một hơi, ra cửa bất lợi a, làm cái nhiệm vụ đều vướng phải chuyện phức tạp này.

Lớn nhất ác ý mà Trần Ân đoán là kẻ truy tìm sẽ g·iết tất cả người đã có gặp qua tên Xích Văn tộc này.

Trong này mạch nước ngầm sâu và hung hiểm đến mức nào Trần Ân không biết, nhưng hắn không muốn bị cuốn vào chuyện rắc rối này nên chỉ có thể như vậy.

Nhìn ngoài trời mây che dày đặc không thấy sao trăng, đi ra rừng núi lạ lẫm vào ban đêm không phải chuyện sáng suốt, Trần Ân dự tính ngủ một giấc sáng mai sáng sớm lập tức trả phòng trở về. Đương nhiên đây là mặt ngoài hành động cho người khác xem, hắn dự định vòng ra sau núi đi vào sơn động mang t·hi t·hể đi chôn.