Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Linh Tạp Hành Trình

Chương 13: Sơn Động




Chương 13: Sơn Động

Tê tê tê …Âm thanh lưỡi rắn quanh quẩn tại trong hầm mỏ, con này Cương Xà lạnh lẽo ánh mắt đảo qua hang động như cũ không phát hiện Trần Ân thân ảnh.

Cương Xà xoay lấy thân hình to lớn chuyển động về sau, nó chuẩn bị rời đi rồi, không có miệt mài tìm kiếm con mồi.

Tại hầm mỏ bên trong chậm rãi di chuyển trong bóng tối, Trần Ân lúc này đi theo Cương Xà sát bên người, hư vô trạng thái tựa như không tồn tại u linh, lấy cấp ba Cương Xà đều không phát giác mảy may.

Một lát sau.

Đi tới lại đi tới, không biết qua bao nhiêu ngã rẽ Cương Xà như cũ không có dấu hiệu dừng lại, đi theo nó bên cạnh Trần Ân lại càng lúc càng có chút lo lắng rồi, nếu Cương Xà lại đi lâu thêm nửa tiếng mà còn chưa đến hang ổ, vậy Trần Ân buộc phải đường cũ trở về, vì thời gian [hư vô hóa] hạn chế hắn chỉ có thể dùng tối đa hai tiếng, vượt qua thời gian này thì sau khi gỡ bỏ [ hư vô hóa] đem đến đại giới sẽ rất phiền toái, từ [bóng đè] tác dụng phụ sẽ biến thành [ ác mộng] tác dụng phụ.

[bóng đè ] cùng [ ác mộng] tác dụng phụ là Trần Ân lấy chính mình trải qua thử ngiệm [hư vô hóa] mà lấy tên đấy, có được thiên phú nghịch thiên như vậy đã mười năm, Trần Ân làm sao có thể chưa từng thử chính mình thiên phú [hư vô hóa] cực hạn ở đâu. Kết quả lần thử vượt qua cực hạn thời gian của [hư vô hóa] khiến Trần Ân đến nay đều không dám lại vượt quá rồi, một lần và mãi mãi đều không nghĩ lại trải nghiệm cảm giác bị [ ác mộng] tác dụng phụ bán hành rồi, mỗi khi nghĩ lại Trần Ân đều cảm thấy sợ hãi cùng bất an.

Xoạt xoạt Cương Xà đầu rắn bỗng nhiên hướng về một bên tối tăm vách đá trườn xuống, một bên nhìn lấy nó cử động Trần Ân mở ra bản đồ, trên bản đồ nơi này không có bất kỳ con đường rẽ nào, xem lấy toàn bộ thân rắn chui vào chỉ bằng trẻ em ba tuổi khe hở, Trần Ân do dự một chút, hắn đoán phía sau hẳn là thông qua sau núi đi, con này Cương Xà là từ núi mặt khác một bên đi vào.

Phía sau đường không biết thông hướng nơi nào, là xa hay gần, có không mạch nước ngầm, Trần Ân nghĩ nghĩ vẫn là đi theo đi, nếu nó theo đường này thoát ra ngoài sau núi, vậy lúc đó càng khó kiếm nó hang ổ rồi, ra ngoài núi tìm một con rắn có trí tuệ biết tránh hung tìm an, không khác gì mò kim đáy bể.

Kẽ hở rất thấp, chỉ có nửa người cao, phải cúi xuống bò mới qua được, Trần Ân đôi khi rất là không hiểu tại sao [ hư vô hóa] lại không thể xuyên tường chứ.



Bò theo Cương Xà phía sau lại đi tiếp vài trăm mét, lúc này đã thấy phía trước có ánh sáng lấp lóe.

Thân hình Cương Xà đã đi ra khỏi đường hầm rồi, Trần Ân theo phía sau một chút nheo mắt lại, ánh sáng khá sáng chiếu thẳng vào mặt làm mắt hắn nhất thời không thích ứng, trong lòng thầm kỳ lạ nơi nào lại có ánh sáng như vậy, đã ra khỏi hầm mỏ hay sao?.

“Này … đây là!”

Trần Ân kinh ngạc nhìn xem trước mặt cảnh tượng, trong này là một hang động tương đối lớn, trên vách lấm tấm thủy tinh phản xạ lấy đủ mọi màu sắc ánh sáng, trên nóc động cũng có một chút trạng thái nhũ thủy tinh rũ xuống.

Đây là tự nhiên thủy tinh sơn động.

Cương Xà̀ lúc này trườn về một góc bên sơn động, cuộn lại thân mình dường như là muốn nghỉ ngơi rồi.

Trần Ân nhìn quanh nơi này, trong lòng có chút thất vọng, không có kỳ hoa dị thảo cũng không có quý giá cấp cao nguyên thạch, chỉ là thủy tinh sơn động bình thường.

Nhìn lấy ở một bên góc sơn động cuộn mình nghỉ ngơi Cương Xà, Trần Ân đi ra cách xa nó một chút khoảng hai mươi mét, núp sau một căn trụ thủy tinh thô to đủ che một người.

Giải trừ [hư vô hóa] trạng thái, lấy ra [thợ săn tạp] chuẩn bị chức năng chụp hình ghi lại ảnh Cương Xà, Trần Ân tiếp nhiệm vụ là tìm ra hang ổ cùng chủng loại dị thú mà không phải săn g·iết.



Tại sao nhiệm vụ ủy thác phải chia ra làm hai phần rắc rối như vậy? đó là do người ủy thác cẩn thận chứ sao, nếu biết rõ đẳng cấp cùng loại hình dị thú có thể tinh chuẩn mời phù hợp đoàn đội thợ săn, tránh tình huống tình báo sai lầm, dẫn đến phát sinh ngoài ý muốn bồi thường. Tỷ như dị thú quá mạnh so với tình báo thợ săn biết làm đoàn đội tổn thất thảm trọng hoặc c·hết người, là sẽ bị kiện lên phân bộ thợ săn đòi bồi thường vì tình báo sai lầm. Đương nhiên nếu có cái đại tài chủ mời được mạnh mẽ đoàn đội thợ săn vậy chỉ cần một lần ủy thác là đủ.

Trần Ân trong trạng thái hư vô không thể sử dụng kỹ năng hoặc đạo cụ, vì sẽ làm nguyên lực bao quanh thân thể bị mất ổn định xuất hiện khe hở khiến bản thân bị cưỡng chế đẩy ra hư vô không gian.

Hoàn tất chụp hình ghi vào hồ sơ vị trí nơi này đang định trở lại đường cũ Trần Ân lại nghe thấy tiếng động sột xoạt, dường như có thứ gì đó cũng đang từ phía đường hầm chui vào.

“Phốc” một tiếng, chui ra khỏi đường hầm là một sinh vật bốn chân, nó lúc này cuộn tròn thân thể rơi xuống mặt đất, sinh vật này toàn thân vảy màu đen, cái đầu nhỏ dài có chút tương tự như con Tê Tê, nhưng trên thân đầy vảy lại hiện lên một chút thiên nhiên vặn vẹo phù văn.

Cương Xà nghe thấy tiếng động ngóc đầu lên nhìn lấy dị thú này lại không có động tĩnh gì, tiếp tục cúi đầu xuống nghỉ ngơi, ngay cả phát ra tiếng đe dọa cũng không có.

Trần Ân nhìn thấy tình huống này trong lòng khó hiểu, hai con dị thú này vậy mà tụ tập lại cùng một nơi, hắn núp sau trụ thủy tinh đợi một chút vẫn không thấy chúng nó lẫn nhau công kích.

“Có chút quái a, chuyện gì đang xảy ra rồi.” Thầm nói một tiếng, trong lòng khó hiểu tình hình hiện tại, Trần Ân tay lại không có rảnh, lại lấy ra [thợ săn tạp] ghi hình sinh vật giống con Tê Tê này.

“Đây hẳn là dị thú các công nhân miêu tả có thể phun chất nhờn ăn mòn đi.” Lẩm bẩm trong miệng, Trần Ân có chút tò mò hai con dị thú này quan hệ gì, làm sao lại ở chung hòa thuận như vậy? thật có bảo vật gì sao, nên chúng mới đợi cùng một chỗ.

Tính một chút thời gian, hiện tại đã hơn 17 giờ chiều, trở lại đường cũ ra ngoài hầm mỏ khoảng hai tiếng.



Lại lần nữa mở ra [hư vô hóa] Trần Ân muốn đi xem kỹ nơi này một chút.

Trong trạng thái hư vô hóa Trần Ân tự nhiên như ở nhà đi qua trước mặt hai con dị thú, vòng một vòng trong sơn động, tìm kiếm xem mình có bỏ sót cái gì không.

Bỗng nhiên một mơ hồ bóng người xuất hiện ở Trần Ân trong mắt, làm hắn giật mình đến suýt nữa là tâm thần thất thủ, tại chỗ giải trừ hư vô hóa. Nhưng chỉ trong giây lát Trần Ân đã lấy lại tinh thần nhìn tới bóng người này.

Đây là một t·hi t·hể.

Thi thể c·hết trong tư thế ngồi, lưng dựa vào vách tường thủy tinh,trên thân mang một chiếc áo khoác che từ đầu tới chân.

Trần Ân muốn đến gần t·hi t·hể xem đó là ai, nhìn thấy n·gười c·hết ở đây cùng hai con dị thú Trần Ân trong lòng có chút suy đoán rồi.

Hẳn là nào đó ngự thú sư, nếu không n·gười c·hết đã là bộ xương khô rồi mà không phải còn nguyên t·hi t·hể như thế này, chỉ là tại sao lại c·hết ở đây, bị người t·ruy s·át sao.

Cúi xuống để nhìn rõ xem đối phương là ai, vừa thấy mặt n·gười c·hết Trần Ân lại lần nữa có chút kinh hãi lên, là “kinh hãi’’ mà không phải kinh ngạc.

Người c·hết là một tên dị tộc, chính xác mà nói là một tên Xích Văn tộc.

Nhân tộc kẻ địch một trong : Xích Văn tộc.

Xích Văn tộc là phân mạch tại Lam tinh mà thôi, bọn họ chủ mạch ở KaZaRi đại lục gọi Xích Thần tộc. Người tộc này nam có làn da màu đỏ nữ có làn da màu hồng, sinh ra đã có phù văn trên thân, bọn họ chủ tu hồn lực, lấy hồn pháp mạnh mẽ đánh ra danh tiếng. Trừ làn da và phù văn bẩm sinh thì họ thân thể không khác nhân loại là bao.

Trần Ân nghiêm trọng mà nhìn tên Xích Văn tộc đ·ã c·hết này, đây là một nam tính, hắn không xác định đối phương đ·ã c·hết bao lâu, vì cường giả thân thể sau khi c·hết bởi vì có siêu phàm nguyên tố còn lưu lại khiến cho xác c·hết không thể lấy bình thường quan sát phương pháp kết luận, hai là Trần Ân mình lại không biết tri thức nghiệm thi.