Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Linh Hồn Dưới Ánh Trăng

Chương 93




Anders và Leon sững người. Leon không kìm được mà òa khóc như một đứa trẻ. Anders ôm lấy vai người bạn kế bên, không kìm được mà xúc động: “Nào, đi thôi. Phải cho tên đó một trận vì dám làm chúng ta lo lắng”.

Bên này, Yue cũng đang tiến hành tẩm thảo dược vào khăn bịt mắt cho Meine. Xem ra cô đã học được cách điều chế thảo dược thành công dù mới chỉ nhìn qua cách làm một lần. Elric mỉm cười, nhẹ nhõm bảo: “Em giỏi lắm, Yue”.

Yue thở phào: “Đội trưởng, em…”

Emilia và Tom lao tới phòng điều trị của Meine như tên bắn. Cả 2 đạp cửa xông vào, thở không ra hơi. Yue và Elric ngạc nhiên quay lại. Meine nghe tiếng động lớn cũng ngồi dậy:

“Chuyện gì vậy?”

Emilia nước mắt lưng tròng, lắp ba lắp bắp: “Yue…Yue…Đội trưởng Elric, đội trưởng Meine…Roy tỉnh lại rồi…”

“Choang!” – Yue đánh rơi chiếc thìa xuống sàn, bàng hoàng, không tin vào tai mình: “Sao…sao cơ?”



Phòng điều trị của Tổng bộ…

Bella đang kiểm tra ý thức của Roy: “Roy, con có nhận ra mẹ không?”

Roy nằm yên vị trên giường, đầu vẫn còn hơi đau, như thể vừa trải qua một cơn ác mộng dài ngày vậy…: “Mẹ à, con ổn. Con…đang ở Fressia sao?”

“Đúng vậy, đây là lâu đài, Roy. Em có nhận ra cô không?” – Audrey lo lắng không kém, tay vẫn còn đang kiểm tra dòng chảy ma lực trong cơ thể anh. Roy mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

“Nữ hoàng đệ thất, em thấy khá hơn rồi mà…”

Audrey thở phào nhẹ nhõm, gục người ra sau ghế. Cũng may là cô và Bella đã cùng nhau tìm ra được các thành phần còn lại của chất độc, rồi nhanh chóng lấy thảo dược từ nhà kính để điều chế phương thuốc…Đây cũng là lần đầu thử nghiệm loại thuốc này, nên ai nấy cũng đều lo lắng đến chết đi được. Bella cảm thấy có chút may mắn, vì cô đã không còn thị lực, nên không thể nhìn được trạng thái của con trai lúc này. Nếu nhìn được gương mặt của thằng bé lúc hấp hối, có lẽ bà ấy sẽ không thể bình tĩnh nổi mất…

“Mẹ…mẹ khóc sao?” – Roy cảm thấy rất đau lòng. Anh lại một lần nữa khiến bà lo lắng rồi.

“Tất nhiên rồi, thằng ngốc này. Có biết là mẹ sợ lắm không?” - Bella cốc nhẹ lên đầu con trai, rồi trách anh.

“Con…” – Roy không nói nên lời. Đúng lúc này, cả nhóm bạn tụ tập trước cửa phòng điều trị, đồng loạt la hét: “Roy!!!”

Các cảnh vệ canh gác bên ngoài lúng túng: “Này, các em không được…”

Audrey đứng dậy: “Cho các em ấy vào đi, ổn thỏa cả rồi”.

Được cho vào, cả bọn mừng quýnh lên, ùa vào giường bệnh của Roy. Ai nấy nước mắt lưng tròng vì lo lắng.

“Đồ…đồ ngốc, có biết người ta lo lắm không?” – Tom và Leon dụi mắt, mọi người đều định nhào vào ôm lấy Roy, nhưng lại sợ lỡ anh bị đau thêm thì chết. Roy nhìn biểu cảm buồn cười của hai người họ, rồi bảo: “Còn sống mà”.

“Còn nói nữa à? Ai cũng lo lắng lắm đấy” – Anders cốc đầu anh một cái. Cả bọn hoảng hốt quay sang Anders: “Cậu làm gì thế hả? Lỡ cậu ấy lại ngất nữa thì sao!?”

Audrey nhìn các học trò của mình xúc động đến thế, bản thân cô cũng cảm thấy động lòng thay…Elric dẫn theo Meine bước vào: “Nữ hoàng, phu nhân Bella…”

“À, Elric, Meine, hai người ổn chứ?” - Bella quay mặt về hướng phát ra giọng nói.

Meine gật đầu: “Vâng, tôi không sao đâu. Vả lại, nhìn Roy tỉnh lại như thế, là yên tâm rồi”.

Elric còn bảo: “Sau khi bình phục, tôi sẽ phạt cậu vì làm mọi người lo lắng đấy, Roy, chuẩn bị tinh thần đi”.

Roy phì cười: “Mọi người…”. Chợt Rina quay sang: “Tớ xin lỗi vì ngắt lời mọi người. Nhưng mà, Yue đâu…” - Anh đảo mắt tìm Yue, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của cô đâu.

Emilia và Tom đứng người. Cả hai quay sang: “Ừ nhỉ, hồi nãy chúng ta có gọi cậu ấy rồi mà”.

Roy im lặng không nói gì. Xem ra anh cũng hiểu, cô ấy đang giận anh đến mức nào rồi. Bella hiểu được con trai mình định làm gì, nhưng bà lại bảo:

“Mẹ phải đảm bảo con bình phục hoàn toàn, Roy. Lát nữa cha con sẽ tới. Về phần Yue, mẹ sẽ nói giúp, nên cứ yên tâm”.

Roy nghe vậy thì an tâm: “Vâng, con hiểu ạ”.

“Xoạch!!” – Cánh cửa lại một lần nữa mở toang. Mọi người đồng loạt quay lại. Rina ngạc nhiên:

“Ondo?”

Phải, là Ondo Prym, người vừa mới làm nhiệm vụ về. Theo sau còn có cả Mira và Jeck, hai đồng đội của anh. Dù gì cũng là bạn cùng lớp, nghe tin Roy như vậy, ai nấy cũng đều hoảng hốt. Nhất là Ondo, dù gì anh cũng rất thân với nhóm của Roy…

Roy đơ người: “O…Ondo?”

Ondo nước mắt lăn dài, chỉ tay trách móc: “Này tên ngốc kia, đã bảo đi làm nhiệm vụ về sẽ bao tôi và mọi người đi ăn kem mà? Cậu định chết đi để bùm kèo sao!?”

“H…hể?” – Roy ngỡ ngàng. Ondo vẫn cứ như vậy, vẫn luôn con nít và tưng tưng như thế. Giây sau, Ondo liền bảo: “Chào mừng trở về trần thế, người anh em”.

Cả bọn thấy có hơi rợn rợn, liền cười xòa: “Có nên coi đây là một lời hỏi thăm không nhỉ?”

Mira bước tới: “Roy…cậu không sao chứ?”

Roy quay sang: “À, Mira, tớ không sao đâu. Nhiệm vụ của các cậu như thế nào?”

Tom quay sang nhìn Mira. Quả thật, cô ấy vẫn luôn lo lắng cho Roy đến thế…Anh khẽ cúi mặt, cảm xúc buồn vui đan xen lẫn lộn…



“Như vậy là, bọn Nora đã tấn công vào đế quốc đồng minh Kerma sao?”

“Phải, đó cũng là quốc gia đầu tiên chịu sự ảnh hưởng trực tiếp từ bọn chúng”. – Audrey một lần nữa khẳng định. Sau khi Roy bình phục, một cuộc họp khẩn đã được triệu tập, để bàn về thế sự trong thời điểm hiện tại. Những nhân vật cốt lõi vẫn là những pháp sư trong hội đồng, gồm gia chủ của tam đại gia tộc Lucas Prym, Ferenc Marsilio và Gadfield Lowry. Alice, Kai, Elric và Ondo cũng có mặt.

“Phía chúng ta tổn thất khá nhiều. Nên tôi đề nghị chúng ta cần nâng cấp pháp trận phòng thủ của Fressia” – Một người khác nói.

“Theo tôi thì phía chúng ta nên hợp sức với Kerma để giải cứu hoàng đế Conroy. Nhị tiểu thư của tộc Lowry, Rina đã góp công giúp cho bọn Nora phải bàn thế rút lui, nên chúng ta phải tận dụng cơ hội" - Ferenc điềm đạm nói.

Một người khác phản đối: “Ngài mất trí rồi sao, công tước Ferenc? Con trai của ngài vì đối đầu với chúng nên suýt mất mạng đấy! Hơn nữa, nếu bọn Nora tấn công vào Ovis, thì chúng ta phải làm sao đây? Còn nữa, có trời mới biết bọn chúng đang ẩn náu ở đâu”.

“Phải đấy. Hơn nữa, lúc hoàng đế đệ tứ bị bọn Nora tập kích, phía Kerma cũng im hơi lặng tiếng còn gì…”

“Rầm!!!” – Audrey tức giận, đập mạnh tay xuống bàn. Sát khí của cô nổi lên, bao trùm gian phòng. Cô trừng mắt: “Chuyện của hoàng đế đệ tứ và chuyện này là hai chuyện khác nhau, mong các vị hãy sáng suốt trong lời nói của mình”.

Kai đưa mắt nhìn qua Audrey: “Nữ hoàng, xin người hãy bình tĩnh”.

Audrey thu cái sát khí kia lại, rồi lạnh lùng nói: “Vậy tôi hỏi các vị, nếu như Kerma bị thất thủ, chúng đoạt được rồng băng viêm từ công chúa thứ Helen Harper, thì kết giới của chúng ta sẽ chống đỡ được một mình với cái sức mạnh băng hệ khủng khiếp đó sao?”

“Cái này…” – Mọi người không biết nên nói gì. Kai tiếp lời của Audrey:

“Các vị nên nhớ rằng, chúng ta cũng đang giữ trong tay mục tiêu của bọn chúng, Anders Paulie.

Đô đốc Rainer nhướn mày: “Đội trưởng Elric, cậu chính là người chỉ huy chiến dịch vừa rồi. Theo thông tin ta nhận được, thì nhóm của các cậu đã trở về ngày hôm qua, trong khi từ Kerma trở về đây cũng phải mất 5 ngày nếu thời tiết xấu. Cho hỏi, mọi người đã làm cách nào vậy?”

Kai và Alice nhìn qua Elric. Anh vẫn mặt không đổi sắc, khoanh tay nhìn Rainer. Việc Meine sở hữu nhãn lực Verka danh bất hư truyền cũng chỉ có những người thân cận biết. Dĩ nhiên, Elric có nguyên nhân nên mới không để chuyện này lộ ra quá nhiều. Audrey liền lo lắng, thầm trong bụng:

“Lão già đó, xem ra đã biết được gì rồi”.

Các pháp sư khác trong hội đồng bắt đầu hoài nghi: “Đúng rồi nhỉ, sao làm được vậy chứ? Trừ khi có pháp trận thời không, còn không thì vô nghĩa…”

Elric tặc lưỡi, lườm sang Rainer, ánh mắt như muốn thiêu đốt lão ta: “Lão già phiền phức này, ông định nghênh chiến với ta sao?”

“Để ta xem, cậu có thể bảo vệ được con ranh đó tới mức nào, Elric Weber. Sức mạnh đó, nhất định sẽ là của ta” - Rainer nở nụ cười ranh mãnh, suy tính trong lòng.