Linh Chu

Chương 502: Vị hôn thê của Tất Trữ Suất (1)




Ngươi sẽ nói cho ta biết sao?



Nam Cung Hồng Nhan rúc vào trong lòng của hắn, giọng nói thấp như muỗi kêu.



Phong Phi Vân trầm tư một lát, sau đó nói về câu chuyện Thủy Nguyệt Đình, nhưng mà "Phượng Phi Vân" bị đổi thành Phong Phi Vân, Thủy Nguyệt Đình cũng bị Đông Phương Kính Nguyệt thay thế, cuối cùng Phong Phi Vân không chết trong tay Thủy Nguyệt Đình, mà là bị Đông Phương Kính Nguyệt trọng thương.



Phong Phi Vân tự nhiên không có khả năng nói cho nàng biết, chính mình chính là tộc trưởng phượng hoàng yêu tộc, dung hợp linh hồn với thiếu gia Phong gia, cho dù nói thì nàng cũng chưa chắc sẽ tin tưởng. Cho nên chỉ có thể uyển chuyển nói khác đi.



Tuy tên người đã biến hóa, nhưng cũng câu chuyện, cũng không tính là đang dối gạt Nam Cung Hồng Nhan.



Nhưng mà không ngờ Đông Phương cô nương không nghĩ tới, vô duyên vô cớ nhiều ra một kẻ thù, chôn xuống rất nhiều mầm tai vạ trong tương lai.



Gần một tháng lại xảy ra vài đại sự, đệ nhất mỹ nhân của Sâm La Điện trước sau bị tập kích, sau đó mất tích thần bí, tất cả mọi người đều cho rằng chính là Thần Vũ quân Thiên phu trưởng Phong Đại Ngưu gây nên.



Phong Đại Ngưu lá gan đúng là lớn tới cực điểm, mười đại mỹ nhân của Sâm La Điện, có chín người rơi vào ma chưởng của hắn, chỉ có nhị điện hạ điện thứ hai của Sâm La Điện "Tà Hồng Liên" là ngoại lệ.



Tà Hồng Liên là nhân vật bậc nào, đây chính là một trong bát đại thiên tài cấp sử thi lâu năm, cũng là nữ tử duy nhất trong bát đại thiên tài cấp sử thi.



Cho dù là nửa bước Cự Kình ra tay cũng chưa chắc bắt được nàng, Phong Đại Ngưu ra tay với nàng chẳng khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa.



Trong một tháng này Phong Phi Vân không có ở Thiên Hoa cổ thành, mà là ở cạnh Nam Cung Hồng Nhan, đoạn thời gian này yên tĩnh mà mỹ hảo, giống như quên đi tất cả tranh đấu.



Mượn nhờ thời gian một tháng này, Phong Phi Vân đã luyện hóa năm gốc linh thảo, mở ra năm mươi mệnh huyệt trong người, cộng lại chính là một trăm năm mươi sáu mệnh huyệt, tu vị tăng lên một mảng lớn.



Nhưng mà ngày hôm nay, yên lặng rốt cục bị đánh phá.



- Phong Phi Vân, cứu mạng ah! Lần này cho dù thế nào ngươi cũng phải cứu ta, ta chết chắc!



Tất Trữ Suất chạy như điên tới động phủ Phong Phi Vân ở lại, nho y trên người bị đánh rách mướp, làn da bị cháy đen, vô cùng chật vật.



Tóc của hắn dựng đứng, giày của hắn cũng bị mòn, cũng không biết trốn bao nhiêu dặm đường, mới chạy tới nơi này.



Phong Phi Vân cảm giác kinh ngạc, cười nói:



- Ngươi không đi cầu Thiên Toán thư sinh cùng Yến Tử Vũ, tại sao lại cầu cứu ta?



- Thiên Toán thư sinh nói, lần này hắn không cứu ta được, chỉ có tìm được ngươi, ta mới có thể còn sống. Hắn nói ngươi ở chỗ này, cho nên ta tới đây.



Tất Trữ Suất ôm chặt lấy ống quần Phong Phi Vân, nước mắt nước mũi trào ra.



Phong Phi Vân nhíu mày, phiền toái mà Thiên Toán thư sinh không thể giải quyết, xem ra người Tất Trữ Suất chọc không phải chuyện đùa.



- Ngươi rốt cuộc chọc người nào? Không phải là dương giới chi vương tìm ngươi yêu cầu huyết nhân thần bình đấy chứ? Nếu là như thế, ngươi nên tránh xa ta ra một chút, ngàn vạn chớ liên lụy ta.



Phong Phi Vân trêu chọc.




Nếu thật là dương giới chi vương, chỉ sợ Tất Trữ Suất ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có, điểm này Phong Phi Vân tự nhiên cũng biết rõ.



- Tuy không phải dương giới chi vương, nhưng lại còn đáng sợ hơn cả dương giới chi vương.



Tất Trữ Suất nói.



Phong Phi Vân cười không nổi, nói:



- Rốt cuộc là ai?



- Vị hôn thê của ta!



Tất Trữ Suất khóc tang.



Phong Phi Vân nghe xong lập tức một cước đá bay Tất Trữ Suất, nói:



- Lại muốn gạt ta?



- Lần này là thật!



Tất Trữ Suất ánh mắt nhìn lên cao, chỉ thấy trên bầu trời phía nam có một đám mây đen bay tới, một đạo mây đen pha lẫn màu đỏ đáp xuống đỉnh núi đối diện, đứng trên vách núi nhìn qua nơi này.




Nàng mặc thần bào đỏ tươi như mặt trời, tay vuốt ve một gốc Địa Ngục Hồng Liên, như u linh phiêu phù trước mặt của nàng.



Tất Trữ Suất nhìn thấy Tà Hồng Liên, lập tức trốn ra sau lưng Phong Phi Vân.



Nam Cung Hồng Nhan vốn múc nước bên bờ sông, trong tay cầm một hũ nước, muốn nấu trà cho Phong Phi Vân, nhìn thấy nữ tử áo đỏ ngang trời xuất thế, trong mắt hiện ra một tia tinh mang, sau đó không nhanh không chậm đi về động phủ.



- Vị hôn thê của ngươi là nhị điện hạ của Sâm La Điện sao?



Phong Phi Vân kinh ngạc không hiểu.



Lúc ở bên bờ thánh hồ Phong Phi Vân đã nhìn thấy cô gái này từ xa, tự nhiên biết rõ thân phận nàng.



- Ai! Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ!



Tất Trữ Suất thở dài không ngớt.



Tà Hồng Liên vừa đến, bầu trời đã bị mây đen dày đặc bao trùm, ngay cả thiên đạo quy tắc cũng lấy nàng làm trung tâm, quay vòng quanh nàng, nàng giống như bá chủ của thế giới.



Hai mắt nàng băng lãnh giống như hai thanh kiếm sắc bén, nói:



- Tất Trữ Suất, sao ngươi không trốn đi?




- Hồng Liên, chuyện này là không thể nào, cảm tình là không thể miễn cưỡng.



Tất Trữ Suất núp sau lưng Phong Phi Vân, giọng nói mang theo vài phần phiền muộn.



Phong Phi Vân ngây người, dường như tình huống còn khác biệt lớn hơn suy nghĩ của hắn.



Tà Hồng Liên cười lạnh một tiếng:



- Ngươi trốn bốn năm lẻ ba tháng, chẳng lẽ cũng chỉ nói được một câu với ta sao?



- Vậy ngươi cho rằng thế nào? Tất Trữ Suất ta đường đường nam nhi bảy thuớc, sao có thể khuất phục dưới dâm uy của ngươi, cho dù ngươi giết ta, ta cũng là sẽ không kết hôn với ngươi.



Tất Trữ Suất thái độ kiên quyết.



Phong Phi Vân lúc này càng khó hiểu, rốt cuộc tình huống thế nào?



Nữ vương? Khổ dâm? Phản áp chế?



Tà Hồng Liên dù nói thế nào cũng là nữ nhân xinh đẹp, dùng tính cách lòng tham không đáy của Tất Trữ Suất, không có khả năng không muốn tiểu mỹ nhân nũng nịu, trong đó tất có nguyên nhân.



Chẳng lẽ bởi vì Tà Hồng Liên quá mạnh mẽ cho nên hắn cảm thấy áp lực?



Phong Phi Vân gật gật đầu, một nữ nhân nếu như quá mạnh mẽ, thực sự khiến nhiều nam nhân sinh ra suy nghĩ trốn chết. Ví dụ như, nếu là nữ ma muốn bức Phong Phi Vân kết hôn với nàng, Phong Phi Vân nhất định liều chết không theo.



Nhưng mà Phong Phi Vân nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ này.



- Nếu ngươi nguyện ý ở cùng ta, ta có thể không làm nhị điện hạ của Sâm La Điện, thậm chí có thể tán tu vị, chỉ nguyện ở bên cạnh ngươi.



Tà Hồng Liên nói.



Nghe lời này, Phong Phi Vân càng nghi hoặc.



Khốn kiếp, đây rốt cuộc là tình huống thế nào?



Chẳng lẽ mị lực Tất Trữ Suất lớn như thế, có thể để nữ nhân tán tu vị vì hắn? Vì hắn mà hi sinh lớn thế?



Nếu việc này sinh ra trên người Vô Hà công tử, Phong Phi Vân có lẽ còn có thể tiếp nhận, dù sao Vô Hà công tử đúng là nam nhân mị lực mười phần, có thể làm cho nữ nhân si mê, đó cũng là chuyện bình thường.



Nhưng mà chuyện sinh ra trên người Tất Trữ Suất, Phong Phi Vân có cảm giác kỳ lạ.



- Hồng Liên, đây không phải tu vị cao thấp hay không, cũng không phải ngươi quá mạnh mẽ, mà là ta thật sự không có một chút cảm giác với ngươi, ngươi không nên tiếp tục quấn quít lấy ta được không?



Tất Trữ Suất nói.