Linh Chu

Chương 501: Hồng nhan, hồng bích




- Nghe nói trong tà tông có siêu cấp cường giả Cự Kình xuất quan, trong thời gian ngắn trong Thiên Hoa cổ thành sẽ sinh ra đại sự kinh thiên.



...



Trong phố lớn ngõ nhỏ, mỗi tu sĩ ở trong Thiên Hoa cổ thành đều bàn luận chuyện đêm qua, rất nhiều người đều đang suy đoán, người bố cực sau lưng làm chuyện này cũng không đơn giản như thế.



- Trong hồ lô Thiên Toán thư sinh bán thuốc gì?



Phong Phi Vân nhíu mày trầm tư.



Người ra tay đêm qua không phải là Phong Phi Vân, khẳng định chính là cường giả tuyệt đỉnh của Vạn Tượng Tháp, bọn họ làm như vậy, không có khả năng chỉ bắt thập đại mỹ nhân đơn giản như thế.



Tuy Phong Phi Vân tạm thời vẫn không đoán ra bố cục của Thiên Toán thư sinh, nhưng có thể kết luận liên quan tới đại chiến thánh hồ không lâu sau.



Tiếng đàn tranh vang lên cùng với tiếng ca u nhã, từ khu vực xa xôi lan tới.



XÍU...UU!!



Phong Phi Vân nao nao, thân thể hóa thành một đạo lưu vân bay về hướng đàn tranh, tốc độ quả thực nhanh đến cực điểm, những tu sĩ trên đường cổ chưa kịp nhìn thấy đã biến mất.



Sau một khắc, Phong Phi Vân đi tới một con sông thanh tịnh bên ngoài Thiên Hoa cổ thành, bờ sông có một nữ tử áo trắng đang đánh đàn tranh, bóng lưng yểu điệu động lòng người, khí chất xinh đẹp.



Thời điểm Phong Phi Vân đứng ở sau lưng nàng, tay nàng nâng nhẹ lên, âm thanh đàn tranh ngừng lại.



- Ngươi rốt cục đã đến, ta cho rằng sẽ không còn gặp lại ngươi nữa.



Nam Cung Hồng Nhan mang khăn che mặt, đôi mắt thanh tịnh dễ thương nhìn qua dòng sông xanh biếc, nước mắt không ngừng chảy xuống.



Phong Phi Vân nói:



- Tối hôm qua không phải đã gặp sao?



- Tối hôm qua? Ngươi đã gặp hắn?



Nam Cung Hồng Nhan xoay người lại, mái tóc bay lên, đôi mắt đầy lo lắng.



Phong Phi Vân nhìn thấy ánh mắt quen thuộc, đôi mắt xinh đẹp mê người, giờ phút này lại cảm thấy có một tia lạ lẫm.



- Hắn là anh ta, chúng ta là huynh muội song bào thai, hắn là Nam Cung Hồng Bích.



Nam Cung Hồng Nhan hai mắt đẫm lệ, bộ dáng đáng thương.



Phong Phi Vân cười nói:



- Thật sự là trùng hợp ah! Ngươi cũng có lão đại ca.



- Tại sao ta không thể có lão đại ca?



Nam Cung Hồng Nhan nói.



- Được rồi! Giả thiết, ngươi cũng có lão đại ca, hắn là Nam Cung Hồng Bích, nhưng mà ta thật không rõ ràng, một thân ca ca lại có thể biến muội muội của mình thành lễ vật, tặng cho người khác?



Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn vào đôi mắt kia.



- Nam Cung Hồng Bích vốn không phải là người, trong mắt hắn chỉ có lợi ích, người khác, trong mắt hắn chỉ là công cụ, mặc dù ta là muội muội của hắn, hắn cũng không có xem ta là người.



Nam Cung Hồng Nhan cắn môi, không cẩn thân ngã xuống, nằm rạp trên mặt đất, nàng bộ dáng nhu nhược, làm cho nàng không có khí lực đứng lên.



Hai tay Phong Phi Vân đã xiết chặt, xương cốt kêu vang "Khanh khách", muốn tiến lên vịn nàng, muốn lau khô nước mắt trên mặt nàng.




Nam nhân ưa thích nhìn nữ nhân yêu mình khóc, tuyệt đối không phải một nam nhân tốt.



Nhưng mà hắn cuối cùng vẫn không có bước lên, ngẩng đầu, nhìn qua trời cao, nói:



- Ý của ngươi là, Tô Quân gạt ta?



- Tô Quân? Hắn cũng là người bị Nam Cung Hồng Bích cướp lấy năm kiện thần y, nhưng hắn là một trong những thiên tài cấp sử thi lâu năm, loại người như hắn không cần thiết nói dối.



Nam Cung Hồng Nhan u oán nhìn qua Phong Phi Vân, ánh mắt thật sự quá thống khổ, nàng cho dù là người có ý chí sắt đá, đều không thể kìm nén bi thương



Nàng chính là nữ nhân, trong lúc vô hình đã nhiễm tư tình nữ nhân.



- Hắn không có nói sai, chẳng lẽ ngươi đang nói láo?



Phong Phi Vân giờ phút này lại như là so ý chí sắt đá người rất vô tình, như trước đạm mạc nói ra.



- Hắn nói với ngươi cái gì?



Nam Cung Hồng Nhan hỏi.



- Hắn nói ngươi chính là chủ nhân thần bí?



Phong Phi Vân không hề giữ lại nói rõ.



- Hắn tự nhiên sẽ không nói dối, nhưng mà hắn nhìn lầm người.



Nam Cung Hồng Nhan nói.




- Hắn xem Nam Cung Hồng Bích, xem thành Nam Cung Hồng Nhan?



Phong Phi Vân nói.



- Đúng vậy. Nhất định là như vậy, ngươi phải biết rằng Tô Quân chính là thiên hạ đệ nhất lãng tử, trong mắt hắn chỉ có mỹ nhân, căn bản không có nam nhân, người như hắn xem nam nhân thành nữ nhân, đó cũng là thập phần bình thường.



Nam Cung Hồng Nhan nói.



Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng!



Nam Cung Hồng Nhan lại nói:



- Chúng ta là tri kỷ tốt nhất đúng không?



- Đương nhiên!



Phong Phi Vân nói.



Nam Cung Hồng Nhan lại nói:



- Ngươi có phải nhìn Nam Cung Hồng Bích nhận thức thành ta?



Phong Phi Vân gật gật đầu.



- Vậy đúng rồi, ngay cả tri kỷ tốt nhất như ngươi cũng không nhận ra, huống chi là hắn?



Nam Cung Hồng Nhan u oán nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.



Phong Phi Vân có cảm giác trước mặt Nam Cung Hồng Nhan, cho dù mình là phương chiếm lý, kiểu gì cũng biến thành không chiếm lý.




Phong Phi Vân cười cười:



- Chiếu theo ngươi nói, thật sự là Tô Quân nhận lầm người?



- Ta không hận hắn nhận lầm người, ta chỉ hận ngươi oan uổng ta.



Nước mắt Nam Cung Hồng Nhan giống như vô cùng vô tận, quả thực ai nhìn cũng cảm thấy cõi lòng chua xót.



Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng rơi lệ, nam nhân trong thiên hạ không cảm thấy tim đau?



Phong Phi Vân vẫn đứng nơi đó, cũng không trả lời nàng, phân rõ phải trá với nữ nhân, độ khó thật sự quá lớn, huống chi nữ nhân này còn có chuẩn bị.



Phong Phi Vân thở ra, nói:



- Vậy ngươi dùng tiếng ca dẫn ta đến, chính là nói cho ta biết chuyện này?



Nam Cung Hồng Nhan lắc đầu, nói:



- Kỳ thật ta cũng không muốn gặp ngươi, ngày đó tại Thiên Mai trang viên, ta cũng đã nhận ra Phong Đại Ngưu, kỳ thật chính là ngươi. Ngươi đã lừa gạt tất cả mọi người, ngay cả La Phù công chúa cũng bị ngươi lừa gạt, nhưng mà ngươi lại không thể lừa được ta. Thế nhưng mà ta không dám gặp ngươi, ta chỉ có thể trốn.



Phong Phi Vân nói:



- Vì sao không dám gặp ta?



- Bởi vì ta có thể cảm giác được tâm của ngươi, trong lòng ngươi còn chứa một nữ nhân khác, ta không biết nàng là ai, nhưng mà ta chỉ là nữ tử phong trần, làm sao so được với nàng? Cho nên ta sợ, ta sợ hãm vào quá sâu, đến cuối cùng chỉ còn bản thân mình đau khổ.



Nam Cung Hồng Nhan nói.



Phong Phi Vân nói:



- Vậy vì sao hôm nay ngươi dẫn ta tới đây?



- Bởi vì ta sợ ca của ta sẽ giết ngươi, chỉ cần ngươi còn sống, ta cũng không sợ cái gì, mặc dù người trong tương lai bị tổn thương là ta, ta cũng cam tâm tình nguyện.



Nam Cung Hồng Nhan nói.



Phong Phi Vân cười nói:



- Cũng bởi vì như thế sao?



- Còn cần quan tâm nguyên nhân sao?



Nam Cung Hồng Nhan nói.



Phong Phi Vân lắc đầu, không cần, có đôi khi một lần làm đồ ngốc còn tốt hơn biết được sự thật tàn khốc.



Nước sông từ từ chảy, trời đông giá rét, nhưng không cách nào khiến nó đông lại.



Phong Phi Vân đi về phía trước, ngồi xổm xuống, ôn nhu duỗi tay vịn nàng, để nàng rúc vào ngực của hắn, cảm giác rất ấm áp.



Hai người an vị bên bờ sông nhỏ, nhìn qua mặt sông, nhìn qua tuyết trắng đầy trời.



- Ngươi muốn biết nàng là ai chăng?



Phong Phi Vân vuốt vai Nam Cung Hồng Nhan, ôm nàng thật chặt.