Liệu Tôi Có Thể Quay Lại Không?

Chương 25: Thật là ngại mà!




Khắc Khuê đang tải dữ liệu về bộ não của mình rồi lọ mọ xuống bếp nấu gì đó hương thơm từ bếp ngào ngạt khiến người nào đã làm một con sóc tham ăn lại ngửi thấy mùi này đến mức đứng lặng lẽ sau lưng anh mà nói:

- Anh đang nấu gì vậy?!

Khắc Khuê giật mình quay lại:

- Aaa! Đừng qua đây!

- Tôi nè!

- Ủa cậu chủ! Cậu làm gì trong đêm khuya vậy?!

- Tôi phải nói với anh câu đó mới đúng đấy!

khắc Khuê kể lại câu chuyện cho cậu vừa kịp thức ăn đã chín anh bỏ vào hộp rồi mang đi.

- Nhớ bảo người ta bồi thường đấy nhé!

khắc Khuê vẫy tay rồi lái xe đi trong đêm khuya rồi, Hàn Châu đã đứng đằng sau Trình Tử Diệp từ lúc nào cậu quay lại rồi đụng trúng vào anh.

- Ui da! Hàn Châu! Anh xuống đây từ lúc nào thế?!

- Vừa nãy!

- Anh ăn không nó rất ngon đó!

- Cái gì vậy?!

- Là đậu hũ thối đó!

Hàn Châu bịt miệng mà nói:

- Em… em vất ngay nói đi nhanh!!!

- Không đâu nè anh thử đi nó rất ngon đó mà!!

- Em tránh xa anh ra mau thúi quắc à!

- Anh không ăn! Thì em ăn nó vậy!

Hàn Châu nhìn thấy tử Diệp ăn ngon lành anh lại hỏi:

- Diệp Diệp à! Em không thấy nó thúi à!

- Không nó ngon hơn anh tưởng tượng nhiều! Hồi nhỏ em vẫn hay ăn nó đó!

- Em ăn xong rồi nhớ đánh răng và súc miệng thật sạch không là anh sẽ không cho em vào phòng ngủ đâu đấy!!

- Biết òi!!

Trình Tử Diệp vui vẻ ăn đậu hũ còn ở phía bên nào đó đang đợi kiệt tác của mình.

- Ha ha thử xem người lạ đó còn có chịu được món này của mình không?!

Anh bước ra một tòa nhà sang trọng ở trước mặt anh anh run rẩy cầm điện thoại mà gọi cho người nào đó

- Tôi đến đưa đồ ăn cho anh đây!!

||Cảm ơn!! ||

- Vậy anh ít nhất gọi người ra lấy đi chứ! Tôi có phải là người phục vụ tận nơi đâu!!!

||Được rồi! Anh vào nhà đi sẽ có người dẫn anh đến chỗ tôi! ||

- À! Ừm!



Giọng nói bên kia vẫn còn lên tiếng trêu chọc anh.

||Khuê ngốc!! ||

Rồi cuộc điện thoại tắt ngang lời nói đó khắc Khuê ngỡ ngàng rồi nghĩ:

- "Anh ta vừa gọi tên mình à! " Chắc nhầm đấy mình cũng nên giao nhanh rồi phải về đánh một giấc mới được!

Anh bước vào nhà xuất hiện một cung điện nguy nga, một người đàn ông đi đến anh lễ phép chào hỏi rồi người đó dẫn anh lên tầng người quản gia nói:

- Cậu chủ chúng tôi chắc có lẽ đang tắm! Anh cứ đợi nhé!

- À thôi! Tôi đặt đồ ăn ở đây tôi xin về__

- Ở lại!!

Một giọng nói phát ra từ nhà tắm cộng thêm tiếng xả nước dồn dập.

- Cậu chủ nhà tôi có lệnh cậu nên ở lại đây sau khi ngày ấy cho cậu về!

- À! Ừm

khắc Khuê bối rối ngồi lên giường rồi bỗng chốc anh lại đi đến gần tủ sách gần đó.

- Người này đọc nhiều sách thật! Toàn sách quân đội không vậy?!

- Anh thích à!!

- À! Không tôi chỉ thấy tò mò chút thôi!!

- Vậy thì anh cứ lấy ra đọc trong lúc tôi tắm!

- Vậy xin phép!

Một lát sau sau khi khắc Khuê đang tập trung đọc những cuốn sách quân đội đó rồi một tiếng phòng tắm vang lên anh gặp lại quyển sách quay lại nói:

- Anh xong rồi thì tôi về đây!!

- Tôi đã cho anh về đâu!!

Lệ Thành đứng ở cửa phòng tắm dựa vào đó rồi nói, Khắc Khuê đứng khựng lại một hồi rồi ngỡ ngàng mà nói:

- Anh… anh sao… sao chỉ mặc mỗi khăn tắm vậy?!

Anh đỏ mặt mà quay đi Lệ Thành bật cười mà nói:

- Tôi mặc vậy để cho anh ngắm đấy!!

- Cái gì chứ?! Có ai giống anh không vậy?!

- Anh ngại thì lấy quần áo cho tôi đi!

khắc khuê đứng sững lại một hồi rồi anh nói tiếp:

- Để tôi lấy vậy!!

Lệ Thành vừa bước ra khỏi cửa vì sàn nhà trơn trượt nên mới bị ngã

RẦM

- Lệ Thành anh có sao không vậy?!!

- Shh! Hình như bị trẹo chân thật rồi thì phải!!



Anh đứng dậy đi khập khểnh đến giường Khắc Khuê nhìn vậy thở dài rồi đi đến bế anh về giường.

- Sao anh có thể ngốc đến như vậy chứ! Đồ bất cẩn mà!

Lệ Thành chỉ cúi mặt mà e nhè, tai anh đỏ ửng lên, đi đến giường anh đặt người ấy xuống rồi nói:

- Quần áo anh để đâu vậy?!

- Trong tủ ý!

- Vậy thì anh mặc bộ này nhé!!

- Không lấy bộ khác đi mặc bộ đấy cứ thấy kỳ lắm!

khắc Khuê vừa mặc cho anh một cách nhanh chóng rồi nói:

- Mặc bộ này mát mà! Mặc đi!

- Ông ao ờ! Ưm ưm__

Anh giãy giụa mà nói nhưng khắc Khuê đã nhanh chóng mặc xong cho nó qua chuyện

- Anh dám trái lo__ ưm!!

khắc Khuê đút một thìa đậu hũ thúi bỏ vào mồm anh tưởng rằng anh không chịu được mùi của nó thì sẽ nôn ra nhưng không, anh lại ăn một cách ngon lành.

- Miếng nữa! Miếng nữa đi! Aaaaa! Ằm__

Khuôn mặt anh tươi cười mà thưởng thức nó khiến khắc Khuê không chịu được mà nói:

- Này cầm đi!!

- Tôi ra lệnh! Anh__ đút!!

khắc Khuê bật cười mà hôn anh rồi nói:

- Anh không còn phải là trẻ con đâu đấy!

Rồi ngồi xuống xoa bóp chân cho anh.

- Hộp thuốc cá nhân nhà anh ở đâu vậy?!

- Ở trong ngăn kéo ấy!

Anh vừa ăn vừa ngại ngùng khắc Khuê lấy thuốc bôi cho anh nhìn hai người giống như là một đôi tình nhân vậy.

- Shh!!

- Anh đau a__

Lệ Thành nhanh tay đút miếng mình đang chuẩn bị ăn cho vào miệng của người đang ân cần bôi thuốc đó.

- Tôi thấy nó ngon mới cho anh đấy! Chứ còn lâu nha!

khắc Khuê chỉ khẽ cười rồi cẩn thận cuốn vết thương đó.

- Anh ăn xong rồi chứ?!

- Ừm!!

- Hazz! Được rồi đi thôi!

Khắc Khuê bế anh lên dựa vào lòng mà đi ra ngoài Lệ Thành ngại ngùng mà nói:

- Anh… anh đang làm gì thế!