Liệu Tôi Có Thể Quay Lại Không?

Chương 24: Yêu rồi!




Bí mật cho mọi người một điều về Pheremons của Khắc Khuê nhé tức tố của anh ấy thuộc một loại hoa có làm mùi của hoa sữa ó các bạn bình thường nếu dùng nó thì sẽ lôi cuốn các Omega ở bên ngoài (trong đó có cả Lệ Thành nha) nếu dùng để khiêu khích thì loài hoa này càng có mùi nồng và khiến họ sợ hãi đến mức buồn nôn giống như chúng ta uống quá nhiều sữa trong một ngày chẳng hạn. Sau khi nghe thấy Leo nói Khắc Khuê bỗng dưng cười lớn.

- Ha ha! Anh ấy sẽ không bị làm sao đâu yên tâm đi!

Mọi người nhìn thấy anh phấn khích mà nhìn nhau bàn tán

"Là sao?! "

"Không lẽ là thấy vui khi anh ta không làm phiền sao!! "

- Uầy má! Leo anh ấy toả mùi hương hoa sữa nhè nhẹ kìa?!

- Không lẽ___

"Hai người họ đã có chuyện gì sao?! "

- Rõ ràng luôn!!

Trình Tử Diệp lắc đầu mà nói:

- Hazz! Thuộc hạ của tôi hắn ta biết yêu rồi

Ba người ngơ ngác, Hàn Châu nói:

- Không lẽ là do Lệ Thành?!

- Em nghĩ vậy đấy!!

- Thảo nào nhìn thấy hắn ta vui hẳn lên!

Đào Mễ càng phấn khích hơn.

- Thì ra là em mai mối đúng rồi đó! Ha ha!!

Còn ai đó đang thất vọng về một nụ hôn của mình.

- "Lần sau mình phải hôn em ấy đến mức trở thành người mà mình chiếm hữu và là người em bị đánh dấu đầu tiên đó! Lệ Thành!! "

khắc Khuê nhìn lên tấm gương phản chiếu trên xe mà không ngừng suy nghĩ gì đó, bên phía khác người nào liên tục cảm thấy khó chịu và thỉnh thoảng hắt xì.

- Ai lại nhắc đến mi__ hắt xì mình vậy!? Ha

Lệ Thành ngồi trên xe nhìn ra ngoài cửa sổ bên cạnh không ngớt những lời nói:

- Giấy đây ạ anh lau đi!

- Cảm ơn!



- Anh có muốn ăn không?!

- Anh có muốn xoa bóp không?!

- Tí nữa tôi bế anh xuống nhé!

Lệ Thành bối rối không biết xử lý ra sao đành ngồi Tĩnh Tâm nhìn ra bên ngoài anh nhắm mắt tựa đầu vào cánh cửa không biết anh đã ngủ thiếp đi bao lâu chỉ biết lúc tỉnh dậy anh đã được nằm trên giường. Lệ Thành bước xuống vô thức mà gọi tên của Khắc Khuê vừa mở cửa ra ngoài.

- khắc Khuê mang bữa tối cho tôi chưa vậy?! Sao anh lâu thế?!

Lệ Thành dụi mắt rồi khựng lại mà hét lớn:

- ĐÂY LÀ ĐÂU VẬY THẾ NÀY! AAAA!!

Một người hầu đi đến bên cạnh anh rồi nói:

- Cậu chủ bữa tối của cậu, tôi đã chuẩn bị ở bên dưới rồi ạ! Mời cậu xuống dùng bữa tối ạ!

Lệ Thành đứng sững người một hồi lâu rồi chạy khắp nhà từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài rồi đến cả sân thượng phía bên trên rồi vòng ra đằng sau. Người hầu trong căn nhà đều chạy toáng loạn rồi kêu lên:

- Cậu chủ! Cậu làm gì vậy?!

Bác quản gia thấy vậy cũng đi theo rồi nói:

- Cậu chạy nhanh quá chúng tôi không đuổi kịp được?!

Rồi anh kiểm soát tất cả căn nhà, anh ngồi quỵ xuống đất mà nói:

- Đây là nhà tôi mà! Yaaa! Tôi__

không__ muốn__ vềeeee!!

Cô hầu đi đến rồi thở dài nói với anh:

- Cậu… cậu chủ! Cậu nên dùng bữa tối rồi ạ!!

Lệ Thành lặng lẽ đi đến bàn ăn tay cầm dĩa đâm phầm phập và thức ăn như kiểu chúng là kẻ thù của anh vậy rồi anh bỏ vào miệng và nhai chúng

- Ba mẹ của tôi đâu?!

- Thưa cậu tầm 9:00 họ sẽ về ạ!!

- Ừ___ ọe!!

Quản gia thấy anh nôn ra ngoài liền chạy tới kêu mấy người giúp anh, miệng của ông không ngừng nói:

- Cậu chủ! Cậu bị làm sao vậy?!



- Mấy người nói nhiều quá đi!!

Rồi anh lấy giấy lau mồm nhìn thấy thức ăn vừa rồi là một miếng cá anh nhìn vậy mà lại tiếp tục nôn, họ lại phải giúp anh dọn đi Lệ Thành lấy lại được bình tĩnh rồi nói:

- Mấy người biết tôi không thích cá vì dị ứng với nó mà!!!

Lệ Thành cau có mà nói, quản gia đành phải bảo người đổ đi nhưng anh lại bảo để vậy rồi rút điện thoại gọi cho người nào đó

Tút tút

- Ai lại gọi mình vào giờ này vậy?!

khắc Khuê nhấc máy lên rồi nghe phía bên kia một giọng nói vang lên

- ||Mau mang thức ăn qua đây đi! Tôi muốn ăn đồ của anh làm đấy!! ||

Khắc Khuê giật mình mà nói tiếp:

- Xin lỗi có phải anh nhầm máy không vậy?!

Người bên đường dây kia không phục mà quát lớn:

- ||NHANH LÊN ANH LỀ MỀ QUÁ ĐẤY!!! ||

Khắc Khuê giật mình nhưng cũng phải làm theo thôi

- Vậy… vậy Anh muốn ăn gì?!

Anh nhỏ nhẹ mà nói người bên đường dây kia nói giọng điệu nhẹ nhàng.

- ||Gì cũng được nhưng đừng có cho__ ọe?! ||

Đường dây bên kia vang vọng chữ ‘Cậu chủ’ làm anh cũng phải ngơ ngác một hồi có khi nào anh ta gọi nhầm người nào đó không rồi anh nói tiếp:

- Anh có sao không vậy?!

- ||À! Không tôi không sao anh nhớ kỹ là đừng có cho cá đấy___ oẹ! ||

- Anh bị nghén à!!

- ||Anh… anh nói gì vậy?! Vậy thôi nhé nhớ mang sớm cho tôi đấy!! ||

- À mà anh nhờ tôi ít nhất cũng phải cho tôi cái địa chỉ chứ!!

- ||Nhắn tin! Tôi sẽ gửi cho anh!! ||

Đường dây bên kia đã tắt máy Khắc Khuê đang tải dữ liệu về bộ não của mình rồi lọ mọ xuống bếp nấu gì đó hương thơm từ bếp ngào ngạt khiến người nào đã làm một con sóc tham ăn lại ngửi thấy mùi này đến mức đứng lặng lẽ sau lưng anh mà nói