Liệu Ta Có Thể Gặp Lại Nhau Sau Một Ngàn Năm

Chương 36: Cuộc chiến kết thúc




Sau khi nhận được tin Phương Lệnh đã chết, Sở Quốc Doanh đen mặt lại, tức giận đập lên bàn một cái, Sắc Tề ngồi bên cạnh, cũng tỏ thái độ bất ngờ. Chẳng phải hắn có võ công cao cường lắm sao? Sao lại bị bọn chúng giết chết thế này?

- Giọng điệu của gã Sắc Tề lại thờ ơ, giống như người chết là một kẻ xa lạ không quen không biết, đáp lời:

- Là ta đã sơ suất, xem ra kế hoạch không thể kéo dài thêm nữa!

Như vậy, có nghĩa dự báo rằng qua đêm nay, một cuộc chiến đẫm máu sẽ xảy ra.

Bên phía Sở Minh Quân và tôi cũng vui mừng khi nhận được tin tức của Trần Thanh, cũng chuản bị cho việc Sở Quốc Doanh sẽ tấn công.

Mặt trời vẫn chưa ló dạng, đội quân của Đại hoàng tử đã xuất hiện trước chính điện, sẵn sàng đánh trực diện. Sở Quốc Doanh bước lên phía trên, vừa như thông báo vừa như ra lệnh, đối mặt là Sở Minh Quân đang nhìn hắn.

- Thân là Đại hoàng tử, ta mong rằng ngươi hãy ngoan ngoãn quỳ xuống xin hàng, để phụ hoàng được truyền ý chỉ, nếu không, ta thay mặt các hạ thần trong triều, xử tử ngươi vì tội âm mưu tạo phản!

Sở Minh Quân bật cười thành tiếng, đưa mắt nhìn Đại hoàng tử một thân giáp y vàng chói, khe khẽ đáp lại vài lời:

- Đệ là đang chăm sóc phụ hoàng đang bị bệnh, nhỡ đâu có ai đó nóng lòng không chờ được, mà ra tay với phụ hoàng, người đời sẽ bàn tán, lại nói chúng ta vô dụng, không thể bảo vệ được phụ thân của mình.

- Câu này là ta phải nói với đệ mới đúng! Đừng giả vờ giả vịt nữa, không phải đệ suy tính sẽ cầu cạnh bên phụ hoàng, thúc ép phụ hoàng truyền ngôi cho đệ hay sao?

- Huynh à, huynh nghĩ nhiều rồi, đệ không hề muốn cái ngôi vị này, hơn thế, phụ hoàng đã có thánh chỉ truyền ngôi Thái tử cho người khác rồi, chỉ là thái giám chưa phụng lệnh mà thông báo thôi!

- Cái gì!!! Là ai???

Sở Quốc Doanh nghe xong câu nói của Sở Minh Quân, không tin được mà hỏi lại, vốn dĩ nghe cung nữ hầu hạ đã bị mình mua chuộc bẩm báo rằng, Hoàng đế luôn nằm trên giường, thần trí mơ hồ, không thể tỉnh dậy, thì làm sao ra được thánh chỉ, và quan trọng hơn hết, vị trí Thái tử đó là cho ai chứ? Chẳng lẽ giết đi một Sở Minh Quân, lại phải giết thêm kẻ khác nữa hay sao?

Thật ra, Hoàng đế vẫn chưa ra ý chỉ muốn truyền ngôi lại cho ai, Sở Minh Quân nói vậy là muốn kích thích tinh thần của Sở Quốc Doanh mà thôi, việc thái giám thân cận, kẻ đứng sau xúi giục hắn ta bị giết đã khiến hắn lo sợ, cộng thêm việc lập vị trí Thái tử cho người khác, hoàn toàn khiến hắn ta bị đả kích tinh thần.

Lúc này, từ trong đội ngũ quân lính, Sắc Tề từ từ bước ra, đứng cạnh Sở Quốc Doanh. Đây là lần chạm mặt trực tiếp thứ hai của Sở Minh Quân và Sắc Tề kể từ trận chiến ở thành Tây Bắc năm năm trước. Gã Sắc Tề mỉm cười, một nụ cười không hề thân thiện hơn, nói với Sở Minh Quân:

- Chà, đã lâu không gặp, Tứ hoàng tử Sở Minh Quân! Vết thương từ mũi tên ghim lên lưng ta đến bây giờ vẫn còn đau âm ỉ đây này!

- Vẫn còn đau là tốt! Có thể nhắc nhở ngươi đã từng bại trận như thế nào!

- Quân tử trả thù mười năm chưa muộn! Xem ra hôm nay nợ cũ thù mới tính cả một lượt đi nhé!

- Ngươi đột nhập trái phép, lại đem người của tộc Đế Quan vào đây, có nghĩa rằng, ta có thể thoải mái giết ngươi, hoàng đế của ngươi cũng sẽ không dám ý kiến gì đâu!

- Nói nhiều làm gì, đến đây mà thử xem!!!



Người khơi mào cuộc chiến là Sắc Tề, ngược lại với trận chiến của thành Tây Bắc năm ấy, liệu rằng, kết quả có ngược lại hay không.

Bên trong tẩm điện, một bóng người lướt qua, đang từ từ tiến lại nơi Hoàng đế đang nằm, trong ống tay áo được giấu một thanh đao nhỏ. Bàn tay nắm chặt lấy thanh đao ấy, sẵn sàng đâm thẳng xuống vị trí trái tim của Hoàng đế.

Nhưng trước khi mũi dao được ghim vào người đã bị dừng lại, trên cổ người đó là đầu mũi trâm cài tóc. Sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên thẳng cổ họng.

- Mau dừng tay lại!

Người lên tiếng là tôi, Sở Minh Quân đã dặn dò tôi ở lại trong phòng, canh chừng Hoàng đế, ban nãy nghe được tiếng có người tiến vào, tôi đã kịp trốn đằng sau vách ngăn, quan sát hành động của người đó, cũng kịp thời ngăn được việc Hoàng đế bị sát hại.

Người đó nhận ra giọng của tôi, cũng thu lại hành động dang dở, cất lời:

- Thì ra là con sao? Dương Đặng Vi, con hà tất gì phải làm như vậy!

- Nếu không, thì phải làm như thế nào? Người nói thử xem, thưa Hoàng hậu?

Tôi cẩn thận di chuyển Hoàng hậu ra khỏi vị trí chiếc giường, chiếc trâm vẫn cố định trên cổ bà ta, Hoàng hậu cũng đã biết chuyện mình phái Minh Ca làm gián điệp đã bị lộ, đành hạ giọng bắt đầu dụ dỗ tôi.

- Ta biết con đã được gả cho Tứ hoàng tử, nhưng nếu con thả ta ra, sau khi Đại hoàng tử thành công trấn áp cuộc chiến này, nó sẽ được lên làm Hoàng đế, tới đó ta sẽ đưa con lên vị trí Hoàng hậu, đứng ngang với nó, có được không?

- Bà nghĩ tôi ngu ngốc đến nỗi sẽ tin những gì bà vừa nói sao? Sau tất cả mọi việc bà đã làm với Minh Ca và tôi?

- Ta cũng là nghĩ cho đại cuộc, nhưng ta hứa, sau khi mọi thứ hoàn thành theo kế hoạch, ta sẽ đưa con lên vị trí Hoàng hậu.

- Tôi không thèm cái vị trí đó như là bà, tôi đã được gả cho Sở vương gia, thì suốt đời tôi cũng sẽ đi theo chàng ấy.

- Vậy sao, vậy thì cùng chết với nó đi!

Hoàng hậu dựa vào lợi thế quen thuộc địa hình trong tẩm điện, chớp lấy khoảng khắc sơ hở của tôi, vung một nhát dao được giấu ban nãy ra phía sau. Lập tức tránh được đòn tấn công, tôi cũng bị lùi lại phía sau, khiến cho Hoàng hậu thoát khỏi vòng tay, tôi nhìn bà ta, dáng vẻ uy nghi đó, không biết bà ta còn che giấu bao nhiêu là âm mưu nữa.

- Ngươi biết không, để đứng vững ở vị trí này bao năm nay, ta phải đánh đổi lại những thứ quan trọng, hằng đêm phải uống thuốc an thần mới có thể ngủ yên được.

- Bà đã lợi dụng những người mang ơn bà, để họ giúp cho bà làm những điều bẩn thỉu, từ Minh Ca cho đến đứa con vô tội chưa chào đời của tôi, nó khiến tôi không bao giờ tha thứ cho bà!

Ánh mắt khinh thường, cao ngạo của bà ta dành cho kẻ bề dưới là tôi, phất ống tay áo ra, chuẩn bị dồn lực để đâm về phía tôi, nhưng chưa kịp hành động, một cây kim bạc đã cắm vào cổ của Hoàng hậu. Vì bà ta đã quá xem thường kẻ bề dưới này rồi.

Bà ta sững người, không hề biết rằng nó đã nằm ở đó từ lúc nào, nhìn lại trước mắt, cánh tay tôi đang chĩa thẳng về phía bà ta, trên tay là vũ khí tự chế mà lúc trước tôi đã làm. Thật ra sau nhát chém ban nãy của Hoàng hậu, tôi đã nhận ra bà ta hoàn toàn không có võ công, nhưng bà ta là Hoàng hậu, không thể tự tiện ra tay được, do đó, tôi mới sử dụng đến bước này.

Loại độc từ những cây tôi điều chế sẽ không làm bà ta chết đi, chỉ khiến cho cơ thể bị tê liệt, công thêm chút ảo giác, làm cho thần trí mơ hồ, mất khả năng nhận thức thực tế.

Hoàng hậu ngã nhào xuống đất, ánh mắt bắt đầu rối loạn, khuôn miệng lắp bắp, như thể đã nhìn thấy được điều gì đó, sau cùng chỉ còn là tiếng khóc nấc của bà ta. Tôi không biết Hoàng hậu đã bị ảo giác nhìn ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là rất đau khổ, xem ra bà ta cũng đã làm quá nhiều điều ác, khiến cho lòng luôn bị vằn vặt như vậy.



Tôi chỉ có thể trói bà ta lại vào một góc, rồi nhanh chóng rời đi quan sát tình hình của Sở Minh Quân. Hoàng hậu lúc này vẫn còn trong ảo mộng, không hề nhận ra tôi đã rời đi, trong mắt chỉ còn hình bóng của chàng thiếu lang năm xưa, đứng dưới góc cây liễu tương tư về một người thiếu nữ.

Từ khoảng khắc đó đến hiện tại, trải qua bao nhiêu là âm mưu xâu xé trong cung, lại chẳng thể cùng nhau nắm tay trao nhau ly rượu thành hôn, cho đến khi âm dương cách biệt, cũng không thể gặp lại nhau lần cuối, mọi thứ đều diễn ra trong đầu Hoàng hậu, từng chuyện, từng chuyện, ánh mắt hối hận cùng với cảm xúc bị giằng xé giờ đây cũng đã muộn màng.

Khi tôi chạy đến tường thành, đã là lúc bên Sở Minh Quân đã hoàn toàn thắng trận. Đại hoàng tử với năng lực yếu kém đã nhanh chóng bị Đông Sở Thanh, con trai của tể tướng đương triều đánh cho bất tỉnh, phía bên kia, là nơi gã Sắc Tề vẫn đang gắng gượng mà dùng chút sức lực còn lại đấu với Sở Minh Quân.

Vết thương loang lỗ trên người của hắn ta đỏ thẫm, nhưng lại vẫn cố chấp mà đánh tiếp, khuôn mặt nổi lên gân máu, tức giận hét với Sở Minh Quân:

- Ta thật sự không hiểu, tại sao ngươi đã bị thương do lần đánh năm đó, trở thành phế vật, bây giờ lại có thể cầm kiếm chiến đấu, còn mạnh hơn xưa nữa!

Sở Minh Quân mỉm cười, nụ cười của sự tự hào pha chút đắc chí, tự tin khoe với hắn ta:

- Mọi thứ đều là công lao của phu nhân ta đó! Nàng ấy là người hoàn hảo, mà ông trời phái xuống để giúp ta, để ta có thể khoẻ mạnh như hiện tại! Ha ha ha.

- Bớt nói điên lại đi tên khốn kiếp nhà ngươi!

Lời của Sở Minh Quân càng khiến hắn ta nổi điên thêm, cầm đao vung tới tấp, còn Sở Minh Quân thì cực kì thoải mái, vừa né đòn vừa ra sức khuyên bảo.

- Ngươi sẽ chẳng bao giờ biết được, vì ngươi đã quá tham vọng mà cuống vào danh quyền, cho dù có người thật lòng đến với ngươi, chính ngươi cũng dùng tay mà gạt bỏ. Nghe ta bảo, ngươi hãy đầu hàng đi, ít ra ta sẽ cho ngươi một mạng sống, làm lại từ đầu.

Sắc Tề nghe được câu nói ấy, xoáy sâu vào trong thâm tâm, là bóng dáng người con gái đang hái thuốc trên núi, mỉm cười nhìn hắn. Cánh tay cầm đao cũng từ từ chậm lại, rồi dừng hẳn, Sắc Tề cúi gầm mặt, từ phía của Sở Minh Quân cũng không nhìn ra thái độ trên khuôn mặt hắn ta.

Hắn ta buông vũ khí, quỳ xuống đất trước mặt Sở Minh Quân, khuôn mặt vẫn đang cuối thấp, chỉ nghe lí nhí vài tiếng:

- Đúng vậy, là ta… đã phụ nàng ấy…!

Tôi và Đông Sở Thanh cảm thấy mọi chuyện đã kết thúc, liền nhanh chóng chạy đến bên Sở Minh Quân, còn không quên xách theo gã Đại hoàng tử, sợ rằng hắn ta sẽ trốn mất. Tôi cầm lấy tay chàng ấy, mỉm cười đầy hạnh phúc.

Nhưng chúng tôi đã lầm, gã Sắc Tề đột ngột ngẩn mặt, đứng bật dậy, trên tay là một mũi tên được giấu từ trước, sau lưng là Đại hoàng tử từ đầu đến giờ cũng đang giả bộ ngất xỉu, bỗng nhiên mở mắt mà lao lên, trên tay cũng cầm một mũi tên y hệt. Sắc Tề cười lớn, ánh mắt khoái chí, mà nói với Sở Minh Quân:

- Ngươi nghĩ ta sẽ đầu hàng chỉ vì câu nói nhảm nhí của ngươi sao? Không bao giờ! Sắc Tề ta chưa bao giờ biết đến hai chữ “bỏ cuộc”! Còn ngươi chuẩn bị chết đi!!!

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, trước và sau đều nhắm thẳng đến Sở Minh Quân.

“Cạch”, mũi tên trên tay Sắc Tề gẫy làm đôi, đầu mũi rơi xuống đất rồi phát ra âm thanh. Hắn ta dừng giữ không trung, nụ cười vẫn vậy, nhưng ánh mắt đã trở nên vô hồn.

Máu từ trên cổ họng phụt ra, văng tung toé khắp nền đất, Sắc Tề chết không kịp trăn trối. Sở Minh Quân đã kịp cản lại động tác ám sát ban nãy, cũng chém một nhát kết thúc cuộc đời hắn ta. Nhưng nụ cười trên mặt của Sắc Tề, thậm chí khi đã chết vẫn vậy, khiến cho không khí cảm giác ghê rợn.

Còn về Đại hoàng tử, ra tay cùng một lúc với Sắc Tề, lại trong khoảng cách gần, cuối cùng Sở Minh Quân lại bình an vô sự. Nhưng không ai cảm thấy vui mừng, vì người bị Đại Hoàng tử đâm trúng là tôi, Dương Đặng Vi.