Liệu Ta Có Thể Gặp Lại Nhau Sau Một Ngàn Năm

Chương 35: Âm mưu của kẻ chiến thắng




Trong không gian tối đen, chỉ có ánh sáng phát ra từ ngọn đuốc đang cháy trên tay của Kim Ngọc, cô ấy cố tình đưa đến trước mặt Trần Thanh. Do bị giam lâu ngày trong bóng tối, chút ánh sáng đó khiến Trần Thanh cảm thấy khó chịu, vô thức nheo mắt lại.

Kim Ngọc nhìn thấy, mỉm cười buông lời chọc ghẹo:

- Thật may quá, cậu còn sống sao? Ta cứ nghĩ đến đây để mang xác cậu về rồi đấy chứ!

- Là bà cô à?

- Cậu gọi ai là ‘bà cô’ đấy?! Phải gọi ta một tiếng đại tỷ tỷ đấy!!!

- Bà cô nằm mơ à?

Nhân lúc Trần Thanh bị trói, Kim Ngọc bồi thêm một cú lên chân cậu ta, Trần Thanh bị đau lập tức nhăn mặt trách móc:

- Bà cô già có thật là đến giúp không vậy? Ta thấy bà cô là muốn đến ám sát ta!

- Là do cậu trước, ế là đúng rồi đấy! Mau đứng yên, ta sẽ cởi trói cho!

Những ổ xích sắt trói chặt người Trần Thanh lần lượt bị tháo ra, cậu ấy không còn chút sức lực, mềm nhũn người ngã vật xuống, may là Kim Ngọc thân thủ nhanh nhẹn, đỡ kịp lấy người Trần Thanh.

- Xem ai ban nãy còn mạnh miệng này! Vất vả cho cậu rồi, mau chóng rời khỏi đây thôi!

- Cảm…tạ cô…

Kim Ngọc dìu một bên vai của Trần Thanh, gấp rút rời khỏi mật thất. Khi vừa trở lại thư phòng bên ngoài, Kim Ngọc đã nhận ra có điều khác thường, lập tức đẩy Trần Thanh qua một bên, cô ấy cũng nghiêng người tránh khỏi một vật gì đó.

Một cây trâm độc bay vút ngang Kim Ngọc, chỉ cách người cô ấy nửa gang tay, cắm thẳng vào vách tường đằng sau. Kim Ngọc cũng nhanh chóng rút kim độc trong người, phóng thẳng đến hướng ngược lại.

Các kim độc bay giữa chừng thì bị một lực mạnh khiến chúng rơi xuống mặt đất, kẻ vừa ra tay là Phương Lệnh đại nhân, chỉ cần một chiêu vung kiếm cũng đã đẩy lùi tất cả kim độc, cũng đủ nhìn thấy võ công của hắn ta không tầm thường.

Hắn ta nhếch mép, khoé miệng cong lên, càng lộ rõ sự gian xảo trên khuôn mặt, nhìn hai người đang đứng trước mặt đầy vẻ khinh bỉ, như thể đang nhìn hai con kiến, lúc nào cũng có thể tuỳ hứng mà giẫm đạp.

- Một cô nương xinh đẹp sao lại đi lạc đến đây vậy? Lại còn ăn trộm món đồ của phủ ta nữa.



- Ai là món đồ của ngươi? Ta chỉ mang người của ta đi thôi!

- Cô đã đột nhập phủ ta, thì cô là trộm, ta có quyền giết chết cô đấy!

- Vậy thì phải xem thử bản lĩnh của tên thái giám ngươi có giết được ta không đã!

Kim Ngọc tiến đến trước người Trần Thanh, chắn cho cậu ta, hiện tại chỉ có cô ấy đối đầu với Phương Lệnh, xem ra đêm nay phải xảy ra một trận chiến rồi. Trần Thanh gắng gượng đứng dậy, dự định sẽ để mình đối đầu, nhưng lại bị Kim Ngọc cản lại, sau đó thì thầm với cậu ấy:

- Cậu đang bị thương nặng, nên ta sẽ đánh với hắn!

- Hắn là một tên xảo trá, cô không thể đánh thắng hắn đâu!

- Ta biết, vì thế ta mới đánh với hắn, cậu ở đây nghỉ lấy sức, sau đó lựa thời cơ mà giúp đỡ ta!

Đến đây Trần Thanh mới đồng ý mà lui người lại, trận chiến của Kim Ngọc và Phương Lệnh chuẩn bị bắt đầu.

Thế kiếm của Phương Lệnh thuộc dạng sát thủ, những lần vung kiếm rất dứt khoát, triệt tiêu mọi đường lui của đối thủ, còn về Kim Ngọc, mặc dù thể chất không bằng nhưng lại có lợi thế về sử dụng ám khí. Phương Lệnh không thể tập trung mỗi đòn kiếm của Kim Ngọc mà còn phải để ý xung quanh, đặc biệt là tuyệt kỹ của phái La Phong mà chỉ người đứng đầu mới có thể sử dụng được.

Hai bên đánh nhau ngang tài ngang sức, bỗng chốc mọi đồ vật bên trong thư phòng đều nát vụn, Kim Ngọc bản thân sức lực yếu hơn, cũng bắt đầu thấm mệt, cô quan sát rất lâu, cũng không thể hiểu được, mặc dù bản thân yếu hơn, nhưng ra chiêu vẫn rất chính xác.

Cho dù không đả thương được thì cũng phải làm giảm giảm bảy, tám phần sức lực của đối thủ, nhưng nhìn gã Phương Lệnh trước mắt này, hơi thở không hề nhiễu loạn, như thể đấu nhau nãy giờ cũng chỉ là gãi ngứa hắn ta mà thôi vậy.

Kim Ngọc cảm thấy không ổn, nếu cứ đà này, cô sẽ bị lộ sơ hở, nhưng nếu như muốn thắng hắn ta, cần phải biết tên đó đã ẩn giấu gì mới được. Ngay lúc này, Trần Thanh tiến đến kề bên Kim Ngọc, chuẩn bị hợp lực tấn công, Phương Lệnh thấy vậy, liền cười mỉa mai.

- Hai đánh một sao? Chủ tử các ngươi không biết dạy các ngươi về sự công bằng sao?

- Công bằng hay không, cũng phải giữ mạng sống cái đã, còn ngươi, hôm nay chết chắc rồi!

Trần Thanh nghiêng đầu, ánh mắt đầy chán ghét dành cho Phương Lệnh, lập tức cầm kiếm lên rồi ra đòn tấn công. Kim Ngọc sựng lại vài giây, cũng theo sau cậu ta, hỗ trợ lẫn nhau. Cứ nghĩ lợi thế sẽ thay đổi, nhưng khi đánh được hai hiệp, Trần Thanh và Kim Ngọc đều lần lượt bị tên thái giám Phương Lệnh chém trúng.

Tuy không trúng vào các yếu điểm, nhưng hai người cũng bị thương không ít, gã Phương Lệnh nhìn thấy máu trên kiếm, không giấu được nổi hưng phấn, nở một nụ cười đầy tà ác. Cố gắng khống chế cho vết thương ngừng chảy máu, cũng khiến bản thân mất đi khá nhiều sức lực, Kim Ngọc cắn răng, thầm nhủ trong đầu: “Chỉ một lúc nữa thôi, phải ráng cầm cự”.

Khi đã đạt được đỉnh điểm của sự hưng phấn, Phương Lệnh liền ra tuyệt chiêu, muốn lập tức lấy mạng hai người bọn họ, các vết chém liền tục đánh ra, cứ năm giây sẽ có tổng cộng hai mươi bốn phát kiếm xuất hiện, cho dù hai người kia có cố gắng chống đỡ đi chăng nữa, cũng không thể nào né hết tất cả các phát kiếm được.



Các vết chém hằn trên y phục của bọn họ chằng chịt, Kim Ngọc dùng kiếm chống xuống mặt sàn làm điểm tựa cho cơ thể, cố gắng vận khí, ổn định lại tinh thần, rồi đứng dậy tiếp tục chiến đấu. Lúc này đúng ra người phải tỏ ra vui vẻ nhưng hoàn toàn ngược lại, hắn ta lại cảm thấy hoang mang.

Hắn ta vô cùng khó hiểu, một kẻ bình thường, khi trúng tuyệt chiêu của mình thì chỉ cần mười giây là có thể kết liễu mạng sống, còn hai kẻ này, dù có võ công cao đi chăng nữa, nhưng đã bị thương từ trước, chắc chắn chỉ cần năm giây là đã có thể kết thúc bọn chúng rồi mới đúng.

Còn đằng này, hắn ta đã dùng tuyệt chiêu trong vòng mười lăm giây, có nghĩa đã xuất ra bảy mươi hai phát kiếm, hai cơ thể đầy vết thương trước mặt cho thấy đã trúng chiêu, vậy tại sao bọn chúng lại chưa chết, còn nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị đánh tiếp như thế.

Không đúng, Phương Lệnh nhận ra có gì đó không ổn, cơ bản thế kiếm của hắn vẫn như cũ, vậy có lẽ là lực đánh sao, hắn ta quan sát thật kỹ các vết thương của hai người họ, nhận định suy nghĩ là đúng, mặc dù đã bị trúng chiêu, nhưng các vết thương khá nông, chỉ vừa đủ cắt vào da, hoàn toàn không nguy hiểm đến tính mạng.

Phương Lệnh trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn vào thanh kiếm dính đầy máu, không thể hiểu được lý do khiến mình bị suy yếu đi. Hai người kia nhân lúc hắn ta bị phân tâm, lập tức áp sát, đồng loạt chém đến.

Bị tấn công bất ngờ, gã Phương Lệnh chỉ kịp dùng kiếm cản chiêu của Trần Thanh, còn thanh kiếm của Kim Ngọc đã chém thẳng đến lưng của hắn ta, dòng máu nóng hổi lập tức chảy xuống, gã ta ngã khuỵu xuống, nhận thấy cơ thể cũng đang bị yếu dần, cơ bản nhát kiếm này không thể làm bản thân gục được, nhưng tình hình hiện tại, có lẽ đã thay đổi.

Thì ra Trần Thanh và Kim Ngọc đã có kế hoạch từ trước, lợi dụng hắn ta không chú ý, Trần Thanh trước khi xuất chiêu đã nhét vào tay Kim Ngọc một mẩu giấy, trên đó có ghi: “ Ta biết tuyệt chiêu của hắn, là ‘Nhị tứ khúc’, chắn chắn hắn ta đang đợi hai người chúng ta yếu đi sẽ sử dụng, hiện tại tìm cách giảm sát thương bị đánh trúng.”

Kim Ngọc tìm kiếm thông tin trong đầu, ‘Nhị tứ khúc’ là bí kíp xuất phát từ phía Nam, thuộc về phái Thiên Thanh, chiêu thức này mỗi lần sử dụng trong năm giây sẽ xuất ra được hai mươi bốn nhát kiếm, tối đa có thể dùng hai mươi giây, nhưng những nhát kiếm này, là đánh đến hai mươi bốn điểm trên cơ thể, không thể tránh được tất cả, một chiêu thức sát thủ, nhưng vào năm năm trước phái Thiên Thanh đột nhiên bị thảm sát toàn bộ, bí kíp đó cũng biến mất theo, không ngờ lại rơi vào tay gã thái giám này.

Nhưng Kim Ngọc cũng đã nghĩ ra được kế sách đối phó, sau khi sững người vài giây liền giả vờ tiến đến hỗ trợ, nhưng thực chất là bày mưu cho Trần Thanh. Hai người bọn họ sẽ cố ý để cho Phương Lệnh chém trúng người, sau đó đợi thời cơ hành động.

Tuyệt kỹ phái La Phong chính là độc, sau khi vị trí đứng đầu được xác định, vị chủ nhân đó mỗi ngày sẽ phải uống độc cổ trùng, để có thể hoà quyện với máu của bản thân, nhiều vị chủ nhân chỉ vừa uống vài ngày đã không chịu được mà bỏ mạng, Kim Ngọc là một trong số chủ nhân có thể sống sót sau khi uống cổ độc trùng.

Vì đã uống độc mỗi ngày, máu bên trong cô ấy cũng được xem là độc, khi kẻ địch chỉ cần tiếp xúc gần với máu cổ độc này, hít phải mùi máu đó,cơ thể sẽ lập tức yếu đi, mơ mơ hồ hồ, cuối cùng là không còn sức phản kháng, rồi bị chém chết, còn đối với việc bị dính máu cổ độc trực tiếp vào trong cơ thể, nếu không nhanh chóng uống thuốc giải, cổ độc trong người sẽ len lỏi mọi bộ phận, hành hạ đau đớn cho đến chết.

Nên khi kiếm của Phương Lệnh chém trúng Kim Ngọc, máu từ thanh kiếm đã khiến cơ thể hắn yếu đi, hắn cũng không hề nhận ra, là do Trần Thanh cũng cố tình bị chém, máu của hai người lẫn vào nhau, mùi máu cũng bị giảm bớt, sau đó dẫn đến tuyệt chiêu của gã ta cũng không còn là chí mạng như trước.

Tiếp theo, khi nhận ra chiêu thức của gã Phương Lệnh bị yếu đi, hai người đồng loạt tấn công, Kim Ngọc đã bôi một ít máu của mình lên kiếm của mình, lập tức chém vào người hắn. May mắn thay, kế hoạch đã thành công.

Cho dù bây giờ hai người có tha mạng hắn ta đi chăng nữa, máu cổ độc trong người hắn ta cũng không tha. Gã thái giám không tin được mình đã bị trúng kế, liền lê lết bản thân ra khỏi phòng, dự định sẽ chạy trốn rồi mới tính tiếp.

Nhưng trước mắt hắn ta là cảnh toàn bộ thuộc hạ của mình đã bị hạ gục, nằm rải rác khắp phủ, Phương Lệnh vẫn còn niềm tin có thể trốn được, hơi thở ngắt quãng mà len lỏi vào bóng tối, thật không may cho hắn ta, toàn bộ cung thủ phái La Phong đã ngắm bắn từ trước.

Kể từ lúc tên thái giám Phương Lệnh bước ra khỏi phòng, mục tiêu của mũi tên đã chỉ thẳng vào hắn ta rồi. Một loạt mưa tên bay thẳng xuống, cắm vào người gã, chi chít như một con nhím. Khuôn mặt trước khi chết của hắn ta vô cùng nhăn nhó, tỏ rõ sự không cam lòng.

Cuộc chiến kết thúc, Trần Thanh và Kim Ngọc khoác vai nhau đi ra ngoài, nhìn nhau nở nụ cười chiến thắng.