Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Liệu Sự Tồn Tại Của Tôi Là Sai Lầm ?

Chương 21: Ngày Gặp Alia 2




Chương 21: Ngày Gặp Alia 2

**Chương 21: Ngày Gặp Alia 2**

Kể từ khi mẹ mất tôi không còn ai có thể cùng chia sẻ những nỗi buồn mà bản thân cố gắng che dấu trước mặt người khác nữa, không còn người nấu cho tôi những món mà mình thích ăn, cũng chẳng còn có ai chịu lắng nghe những điều mà tôi muốn nói ra để giải bày áp lực của chính mình.

Khoảng thời gian đó tôi thực sự cần một người có thể hiểu mình, cần một người có thể cùng mình nói chuyện và lắng nghe những thứ mà tôi luôn phải chịu đựng mỗi ngày, ai đó có thể xoa đầu rồi ôm tôi thật chặc vào lòng và nói không sao đâu có họ đây rồi như cách mà mẹ luôn làm. Thật yếu đuối làm sao, đúng vậy những mong muốn đó thật là yếu đuối. Nên cũng chính vì lẽ đó tôi chưa từng bộc lộ nó ra với bất kì một ai, vì bản thân là con trai kia mà.

" Từ hôm nay trở đi họ sẽ chung sống với mình. "

Sau ngày hôm qua thì tôi biết được kể từ giờ thì dì Licya và Enma sẽ dọn đến đây sống chung với tôi. Nếu hỏi tôi có cảm thấy thoải mái với điều đó không thì điều đó nữa có nữa không, tôi cũng sợ họ sẽ không thoải mái nữa.

Thử nghĩ xem trước kia bạn sống chung với cha mẹ hoặc là một mình, bạn đang quen với nhịp sống đó thì đột nhiên phải dọn đến ở với người khác thì đa số ai có thể thoải mái liền kia chứ. Nếu dọn đến ở vài ngày thì tất nhiên không sao nhưng đây là dọn đến ở chung luôn một cách đột ngột đấy, chắc là còn khá lâu tôi và hai người đó mới quen được nhịp sống này.

" Chào Alma, giờ con đi học luôn sao ? "

" Vâng. "

Khi thấy tôi từ trên bước xuống dì Licya hỏi.

" Con không ăn sáng à ? "

" Dạ con sẽ vào trường ăn sau, dì với Enma cứ ăn trước đi ạ. "

Nói xong tôi mở cửa ra rồi lập tức đi ngay vì hôm nay tôi dậy hơi muộn hơn bình thường. Đi được một lúc tôi thấy có vài ánh mắt đang hướng thẳng vào mình, đó là ánh mắt của những người bạn thân của mẹ. Kể từ lúc đám tang kết thúc tôi luôn bị họ nhìn thẳng vào những lúc đi ngang qua đây, có lẽ họ vẫn còn căm ghét tôi vì đã gây ra c·ái c·hết cho bà ấy, cũng đúng thôi vì tôi xứng đáng bị như vậy.

* Reng Reng *

Khi tôi đến lớp cũng chính là lúc tiếng chuông thông báo vào tiết vang lên, các học sinh bắt đầu đi vào chổ ngồi của họ.

Mười phút, hai mươi phút, năm mươi phút.....thời gian cứ thế dần trôi từng chút một và thoáng chốc tiết học cuối cùng đã kết thúc, tôi bắt đầu soạn sách vào cặp và rời khỏi trước khi cái không gian tĩnh lặng này kết thúc, chẳng ai để ý hay biết đến sự tồn tại của kẻ vô hình như tôi khi rời đi cả. Một cảm giác thật cô đơn nhưng cũng nhẹ nhõm ập đến mỗi khi tôi vừa bước qua cánh cửa lớp thành công, cô đơn khi chẳng có ai để ý đến và nhẹ nhõm vì không ai phát hiện rồi bước đến làm phiền, hai cảm xúc ấy dần lẫn lộn đấu đá lẫn nhau trong trái tim và tâm trí tôi.

" Haaa, thật khó chịu với mớ cảm xúc này. "

Cuối cùng cũng ra tới sân trường và tôi bắt đầu tiến đến cổng.

" Alma. "

Đang bước đi thì bỗng có ai đó gọi tên tôi lại, hình như giọng nói ấy là của Alia.

" Cậu gọi tớ sao Alia ? "

Tôi quay người lại xác nhận quả thật là cô ấy rồi cất tiếng hỏi.

" Nhìn cậu lạ lắm, có chuyện gì sao ? "

" À không có gì đâu. "

Alia nhìn tôi một lúc sau đó hỏi.

" Vậy chúng ta đi về chung được không ? "

" À....à được. "

Sau đấy tôi và Alia vừa đi vừa trò chuyện với nhau, chủ đề nói chuyện cũng chỉ xoay quanh những hoạt động thường ngày và học tập của cả hai mà thôi. Thế nhưng giống như hôm qua, khi nói chuyện với cô ấy tôi cảm thấy yên bình và thoải mái đến lạ thường, những cảm xúc tiêu cực trong tâm trí cũng dần được lắng xuống.

" Tới chổ rồi, tạm biệt nhé. "

" Ừm. "

Vẫn là ngã rẽ ấy, khi đến nơi tôi chào tạm biệt Alia rồi rời đi. Đang đi trên đường về tôi lại gặp những ánh mắt của bọn họ, chẳng thể làm gì tôi cuối mặt xuống rồi đi tiếp.

" Này. "

Vừa đi được một chút thì đột nhiên có một người đàn ông nắm vai tôi lại, quay ra đằng sau thì tôi nhận ra đó là một trong số bọn họ.



" Cô gái khi nãy là bạn mày à ? "

Ông ta thật cao lớn. lúc này mái tóc đỏ thẩm cùng với ánh mắt giận dữ của người đàn ông ấy đang hướng thẳng về phía tôi.

Không chỉ có ánh mắt của ông ta mà ánh mắt lạnh lùng thường ngày của toàn bộ những người xung quanh nhìn tôi cũng chuyển sang giận dữ và căm ghét như thể muốn nói tại sao mày không c·hết đi vậy, đáng sợ nó thật sự rất đáng sợ và tôi chẳng thể làm gì với nó cả.

" D-Dạ vâng.... "

" Mày nghĩ mày đang làm gì hả ? Trong khi một người nhân hậu và tài năng như mẹ mày bị mày hại c·hết còn kẻ như mày thì lại đang tận hưởng niềm vui sao, mày nghĩ mày xứng đáng với những thứ tốt đẹp ấy à !? "

Từng lời nói của ông ta như từng mũi kim ghim thẳng vào trái tim tôi, đúng thế tôi luôn cảm thấy mình không xứng đáng với nó, dù luôn mong muốn có một ai đó thấu hiểu và bên cạnh mình thì tôi cũng sẽ chẳng bao giờ xứng đáng có được những điều đấy.

" Chá-Cháu.....cháu.... "

" Từ giờ trở đi nếu mày không từ bỏ những đứa bạn của mình thì đừng trách bọn tao. "

Nói rồi ông ta quay người bỏ đi chổ khác cùng với những người kia và để tôi đứng lại đó.

Vài ngày sau tôi vẫn đi chung và nói chuyện với Alia như bình thường nhưng trước khi tới ngã rẽ thì tôi đã chào tạm biệt cô ấy và đi trước. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện đó, sở dĩ tôi không kết thúc mối quan hệ bạn bè này là vì cô ấy chỉ có duy nhất mỗi tôi là bạn, nếu tôi dừng nó lại thì cô ấy sẽ còn ai bên cạnh chứ.

Cứ thế ngày qua ngày càng nói chuyện với Alia tôi càng cảm thấy mình không còn cô đơn nữa, tưởng bản thân mình sẽ giúp đỡ cô ấy thế mà tôi mới chính là người được Alia cứu rỗi.

" Hửm ? "

" Sao thế ? "

Đang trên đường về như mọi ngày thì đột nhiên Alia thấy tôi dừng lại nên hỏi.

" Cậu nhìn kìa. "

Tôi chỉ tay về phía máy bán hàng tự động phía bên phải cách bọn tôi ba mét.

" Meo meo ! "

" Ở đằng kia hình như có một con mèo đang bị mắc kẹt vào cái hàng rào phía sau máy bán hàng tự động, nó bị kẹt ngay cái lỗ bị bể của vách tường gỗ thì phải. "

Nghe tôi nói thế Alia cũng đi đến đó xem thì quả nhiên là sự thật, tôi cũng đã thử việc kéo nó ra nhưng không được, điều đó trái lại càng làm đau nó nữa.

" Chẳng hiểu sao nó lại bị kẹt vô được nữa. "

Vừa chống cằm tôi vừa nói.

" Meoo ! "

Tôi thử kéo thêm lần nữa nhưng vẫn không được, nhìn nó có vẻ khá đau nên tôi dừng lại.

" Chúng ta phải làm gì để cứu nó đây ? "

Alia nhìn về phía tôi rồi nói trong lúc tôi xoa người con mèo nhằm trấn an nó, nhìn nó lúc này có vẻ như khá sợ hãi.

" Cậu ở đây với nó một tí nha, tớ đi lấy đồ rồi quay lại liền. "

" Ừm. "

Nói rồi tôi vội chạy đi, trong khi chạy tôi có quay lại nhìn thì thấy Alia đang vuốt ve nó. Tôi chạy hết tốc lực tới một tiệm tạp hóa gần đó mua một chai dầu ăn và một bịch xúc xích rồi liền quay lại.

" Hóa ra là vậy. "

Khi thấy tôi trở về và cầm hai món đó trên tay thì Alia cũng hiểu ra mục đích của tôi.

" Không chắc là thành công hay không nhưng phải thử thôi. "



Tôi nói trong lúc đổ một ít dầu lên cổ chú mèo và xoa đều xung quanh, sau khi thoa xong tôi thử kéo nó ra với hy vọng lần này sẽ thuận lợi.

" Meo' "

Con mèo liền kêu lên ngay lúc đầu nó vừa ra khỏi.

" Cuối cùng cũng cứu được mày rồi. "



Tôi vui vẻ nói.



" Cậu xé bịch xúc xích tớ đưa lúc nãy ra rồi lấy vài cây cho nó ăn đi Alia. "



" Ừm. "



Trong lúc Alia cho nó ăn tôi liền tận dụng cơ hội xoa đầu nó, nhìn kĩ thì mặt nó cũng dễ thương hơn mấy con trước đây tôi gặp rất nhiều.



" Có vẻ cậu khá thích mèo ? "



Alia nhìn tôi chăm chú rồi hỏi.



" À là vì tớ cũng khá thích thú cưng nên được sờ nó tớ cũng thấy thích lắm. "



" Vậy à. "



Nghe câu trả lời của tôi xong Alia im lặng không nói gì thêm nữa, cho đến hiện tại tôi vẫn thắc mắc sao lúc đấy cô ấy lại hỏi thế.



Sau đó chúng tôi ôm con mèo đến tiệm chăm sóc thú cưng để tắm rửa sạch sẽ cho nó, phải nói là tốn cũng không ít tiền đâu. Khi xong mọi thứ thi tôi có ý định tìm chủ nhân cho nó bởi vì tôi không thể nhận nuôi nó được, nghe vậy nên Alia đã thay nhận nuôi con mèo ấy.

" Hôm nay lại đến đây thôi, tớ có việc rồi nên về trước nhé. "

Trước khi đến ngã rẽ đó tôi quay qua nói với cô ấy.

" Ừm "

Ôm con mèo trên tay Alia gật đầu, nhìn nó có vẻ như đã quen với Alia rồi thì phải.

" Chào mày nhá. "

" Meo~ "

Trước đi tôi xoa đầu nó lần cuối rồi rời khỏi đấy thật nhanh để Alia không nghi ngờ gì.

" Haaa "

Đi đến con đường đó tôi thở dài một hơi rồi từ từ chậm rãi đi về phía trước, tôi đã tìm rất nhiều đường đi khác nhưng vẫn chỉ có con đường này là hướng về nhà nên cũng chẳng còn cách nào khác mà đi ra khỏi nó cả, vẫn là những cặp mắt quen thuộc đầy đáng sợ hướng về phía tôi nhưng tôi cố gắng bình tĩnh xem như không có gì xảy ra và đi tiếp.



" Mày nghĩ mày đang đi đâu đấy ? "

Lại là người đàn ông đó, lần này ông ta đứng phía trước mặt tôi và khoanh tay lại với khuôn mặt giận dữ.

" Cháu- "

* Cốp ! *

" Mày nghĩ mày qua mặt được bọn tao sao !? "

Tôi chưa kịp nói dứt câu đã bị một người phụ nữ cầm lấy viên đá ném thẳng vào đầu rồi quát lớn, chấn động đột ngột ấy khiến tôi mất thăng bằng ngã xuống đất. Vừa ngã xuống tôi liền cảm nhận được máu từ trên trán mình dần dần chảy xuống cằm, đau quá đi mất.

" Nhìn đôi mắt của nó cũng đủ hiểu rồi, nó đâu còn cảm thấy day dứt cho tội lỗi của chính mình nữa đâu. "

" Đúng vậy, đáng lẽ ra ta nên đ·ánh c·hết nó hôm t·ang l·ễ cậu ấy !! "

" Tại sao một người nhân hậu như cô ấy lại phải gặp bất hạnh vì mày kia chứ ! "

Từng người từng người một đều bắt đầu xỉa xói bàn tán tôi, họ buông ra những lời cay độc và thể hiện sự căm ghét của mình dành cho tôi đến tận xương tủy. Lại là nó, cái cảm giác sợ hãi ấy dần hiện rõ lên trong tâm trí nữa rồi.

Phải làm sao ? Mình phải làm sao đây !?

" A-aa "

Cất lên thứ âm thanh sợ hãi, cơ thể tôi như muốn nói rằng phải chạy khỏi đây ngay lập tức nếu không sẽ bị tất cả bọn họ đ·ánh c·hết.

Không chỉ thế từng lời nói cay nghiệt ấy tôi chẳng muốn nghe thấy những lời nói đó thêm chút nào cả. Ánh mắt, ánh mắt họ nhìn đáng sợ quá đi mất.

* Bốp !! *

" Mày tính đi đâu thế thằng c·hết tiệt !! "

Khi tôi vừa định ngồi dậy quay người bỏ đi thì người đang ông to lớn cùng với mái tóc đỏ đó vung cú đá vào thẳng mặt khiến tôi văng lại chổ của đám người phía sau. Đau quá, khuôn mặt tôi bắt đầu sưng đỏ lên rồi.

" Mày có biết lúc còn nhỏ tuổi hơn mày cô ấy đã phải chịu đựng những gì không ? Mày có biết mẹ mày phải chịu đựng những sự khinh miệt của mọi người như nào không ? "

Người phụ nữ ném viên đá vào đầu tôi khi nãy đi đến phía trước mặt tôi chỉ thẳng tay nói những lời đó.

" Dù có gặp khó khăn như thế cô ấy vẫn phải luôn đấu tranh, vẫn luôn nở nụ cười giúp đỡ người khác. Bọn tao đều được cô ấy giúp đỡ và luôn nhớ ơn Shiena, vậy mà tại sao mày lại c·ướp đi cô ấy !? "

" Một thằng chưa từng trải qua một chút khó khăn hay nỗi đau nào như mày sao có thể hiểu được mẹ mình chứ !!? "

Tiếp tục, từng người một họ cứ tiếp tục nói ra những lời nói đó không ngừng nghỉ. lúc này tôi chẳng thể làm gì ngoài ôm đầu và bịt tai mình lại, tôi không muốn nghe nó tôi không muốn nghe họ nhắc về mẹ với thái đó tiêu cực ấy chút nào cả. Có thể tôi không hiểu hết về mẹ mình nhưng có một điều tôi chắc rằng bản thân có thể hiểu hơn những người khác, đó là bà không muốn ai nhắc mình với những cảm xúc và lời nói tiêu cực như thế.

" Mày bịch tai gì chứ !? "

* Binh binh ! *

" Mày khinh thường bọn tao à, hay mày nghĩ bọn tao không xứng nhắc về mẹ mày hả thằng chó !!? "

* Bốp !! *

Hệt những con quái vật tất cả bọn người đó xem tôi như kẻ thù mà lao đến đ·ánh đ·ập không thương tiếc, từng cú đánh cơ thể này đều có thể cảm nhận được tất cả. Đạp vào mặt, đánh vào eo và đá vào đùi, hay thậm chí đánh vào đầu ngay chổ khi nãy tôi bị đá ném trúng.

Để tránh bị trấn thương nghiêm trọng tôi nhanh chóng co người lại rồi ôm đầu mình chặt hơn và lấy cặp che lại.

" C·hết đi thằng khốn nạn, thằng bất hiếu !! "

" Tôi không có bất hiếu đồ đàn bà thối tha !! "

Khi đang cố gắng bảo vệ bản thân tôi nghe thấy một người phụ nữ thốt lên hai từ " bất hiếu " hướng thẳng về phía mình, đ·ánh đ·ập hay chửi gì cũng được nhưng làm ơn đừng nói tôi bất hiếu, hai chữ đó nó còn đáng sợ hơn những thứ kia gấp ngàn lần.

" Chửi tao thối tha sao ? Thằng chó khốn nạn c·hết đi !! "

Nói rồi bà ta càng đánh mạnh hơn nữa, không chỉ thế bà ấy còn đi lấy cây đánh thẳng vào những chổ dễ gây tổn thương trên cơ thể tôi nhất. Đau thật đấy, chẳng thể nào thoát khỏi đây cả và cũng chẳng thế nào né khỏi những ánh mắt cùng với những lời nói của tất cả bọn họ.