Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Liệu Sự Tồn Tại Của Tôi Là Sai Lầm ?

Chương 2: Buổi Sáng Xui Xẻo




Chương 2: Buổi Sáng Xui Xẻo

**Chương 2: Buổi Sáng Xui Xẻo**

Khi tôi mở mắt tỉnh dậy thì trời cũng đã sáng, hôm nay chính là thứ hai, một ngày như bao ngày khác.

" Mình ghét cái cảm giác phải dậy sớm đi học như thế này lắm rồi. "

Dù hôm qua có một số chuyện đã xảy ra nhưng tôi luôn nhắc nhở bản thân của mình là không được phép gục ngã mà hãy tiếp tục đứng dậy bước tiếp.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong tôi rời khỏi phòng của mình và đi xuống lầu thì bỗng thấy Enma đang ngáp ngủ ngồi ăn trên bàn với cái chân phải đặt lên ghế.

" Nhìn gì ? "

" À không có gì đâu. "

Con bé nhìn tôi với vẻ khó chịu, thật là nhìn dáng ăn như vậy thì ai lại có thể nghĩ rằng đó là một trong các mỹ nhân của trường cơ chứ.

Sau đó tôi cũng tiến đến chổ ngồi của mình và bắt đầu dùng bữa, hiện tại chỉ có tôi và cô em kế ở đây thôi vì mẹ kế bà ấy vẫn còn ngủ ở trong phòng, còn cha tôi phải đi công tác từ tối qua.

Nếu các bạn thắc mắc vì sao tôi ngủ mà vẫn biết được thì bởi vì ông ấy đã nói với chúng tôi từ trước đó rồi, vì tính chất công việc của mình nên ông ấy thường xuyên đi công tác xa nhà nên việc ông ấy xuất hiện ở nhà như hôm qua là rất hiếm.

" Này. "

" Hửm, Có việc gì sao ? "

Con bé đột nhiên gọi tôi, rất ít khi con bé chủ động bắt chuyện với tôi nếu không có việc gì đó cần thiết nên lần bắt chuyện khá là hiếm thấy nha.

" Hôm qua anh có việc gì à ? Sao mà cái khuôn mặt hôm qua trông nhợt nhạt thế ? "

Vừa nói xong con bé gắp miếng trứng cuộn bỏ vào miệng mình nhai như con chuột hamster.

" À là vì... "

Em nó hỏi trúng tim đen tôi rồi, giờ chẳng biết trả lời sao cho được. Nếu là hôm qua tôi đã chẳng ngần ngại nói nhưng giờ thì nửa muốn nói nửa không, một lúc sau con bé ngước mắt lên nhìn tôi rồi nói.

" Nếu anh không muốn trả lời thì không cần phải nói. "

" À cảm ơn em. "

May mà con bé cho qua.

"........"

Sao đột nhiên em nó im lặng dữ vậy ? Tôi phải tìm đề tài nào đó nói chuyện để cải thiện mối quan hệ của cả hai mới được, đúng rồi là chuyện đó.

" Cho anh hỏi này tí được không ? "

" Nói đi. "

Chất giọng con bé không cao cũng không thấp và vẫn cụt ngủn như mọi lần.

" Hôm qua em cùng cha với dì đi đâu vậy ? Lúc anh về không thấy mọi người trong nhà. "

Đúng vậy thường thì nếu đi đâu đó với gia đình con bé sẽ là người thông báo với tôi nhưng hình như là hôm qua con bé quên chuyện ấy, tôi cứ nghĩ là đã xảy ra chuyện gì rồi cơ.

" Đi ăn với họ thôi không có gì đâu. "

" Sao cơ ? "

Tôi bất ngờ trước câu trả lời của em ấy, cứ nghĩ mình nghe nhầm nên hỏi lại.

" Anh không nghe rõ à ? Tôi nói là chúng tôi đi ăn ! "

Con bé trở nên bực tức gằn giọng với tôi để nhấn mạnh câu nói ấy.

" A anh xin lỗi, mà sao em không báo anh để anh biết trước ? "

" Lúc đó tôi đang bận chuẩn bị nên quên mất, lúc nhớ cũng đã ăn xong mất rồi. "



" À hóa ra là vậy, sau em nhớ báo anh biết tin với nhé. "

" Rồi rồi biết rồi, thôi tôi chuẩn bị rồi đi học đây. "

Sau đó con bé đứng dậy rời khỏi ghế và bước lên phòng.

" Hazz... hình như mình đã nói gì không đúng khiến con bé giận rồi thì phải. "

Sau khi ăn uống xong tôi dọn dẹp rồi ra khỏi nhà với chiếc xe đạp của mình, nó cũng đã theo tôi được vài năm rồi nên tôi khá là chân trọng nó.

" Được rồi đi nào. "

Tôi ngồi lên chiếc xe và bắt đầu đạp về phía trước, khoảng cách từ nhà tôi tới trường không quá xa nên nếu đi bộ thì cũng tầm 15 phút là đến nơi nhưng tôi lại thích cảm giác ngồi trên chiếc xe đạp này hơn.

Cũng đã nhiều lần tôi ngỏ ý muốn trở Enma đi cùng nhưng con bé luôn từ chối điều ấy nên đành thôi vậy, mỗi lần như thế con bé cứ quay mặt bỏ đi và nói không với điều ấy.

* Xì~ Xì~ *

Gần tới cổng trường thì đột nhiên có tiếng phát ra từ bánh xe của tôi nên tôi dừng lại ngó xuống xem thì phát hiện bánh xe của mình đã bị xẹp mất rồi, chắc là hết hơi hay gì đó nên tôi bước xuống kiểm tra.

" Là bị đinh đâm trúng, đúng là xui xẻo mà. "

Giờ cũng chẳng còn sớm nữa nên tôi bèn dắt bộ vào trường trước rồi khi về đem ra tiệm sửa sau vậy, lúc vào tới chổ giữ xe trong trường tôi lấy thẻ giữ xe từ người phát thẻ sau đó dắt chiếc xe của mình đến chổ bản thân hay để.

Để xe xong và đi được vài bước thì tôi phát hiện dưới chân mình hình như có tấm thẻ của ai đó làm rơi, vậy thì rắc rối lắm đây vì nơi chổ này nguyên tắc rất nghiêm ngặt, khi bạn đánh rơi thẻ xe của mình thì quản lí sẽ điều tra về thông tin của bạn cũng như xác nhận của mọi người về việc bạn của phải chủ sỡ hữu của chiếc xe này hay không các thứ.

Nếu nhanh thì trong một buổi còn lâu thì tầm 2 ngày đấy, tôi rõ như thế là bởi vì tôi cũng đã từng làm mất nó. Khi đó khá là lâu và rườm rà, đã vậy cũng mất kha khá tiền cho việc trả tiền chiếc thẻ đã mất nữa chứ.

" Ngôi trường này đúng là hút máu mà. "

Cầm chiếc thẻ nhặt được trên tay tôi lẩm bẩm trong miệng những câu ấy, sau đó tôi nhìn quanh và phân tích.

Nếu nó nằm ở đây thì chắc xe của chủ nhân cũng gần đây tầm 2 mét, chổ mình để xe là ở sát góc tường và là hàng trên cùng rồi nên cũng không lo là sẽ có người để xe từ hướng ngược lại đi lên phía tôi hoặc có người đi từ trên xuống luồng qua các khe nhỏ chổ để xe nhằm đi nhanh hơn và làm rơi ngay đây, nên phạm vi để xe của chủ nhân tấm thẻ này chắc tầm 2m.

Sau đó tôi đặt tấm thể lên một chiếc yên xe kế bên mình đã nhặt được tấm thẻ và lấy một mảnh giấy cùng với chiếc bút trong cặp bản thân ra ghi lên tấm giấy ấy với nội dung.

" Tôi nhặt được tấm thẻ này, nếu bạn không phải chủ nhân của nó xin hãy để nó trên yên xe kế bên bạn. "

Xong tôi tìm hòn đá nhỏ dưới chân đặt lên tờ giấy để phòng khi gió thổi bay nó, tới đây thôi còn lại xem phụ thuộc vào vận may của chủ nhân nó vậy.

Nếu bạn thắc mắc vì sao tôi không đưa cho bảo vệ để khi có người tìm thì họ sẽ xác nhận cho tiện thì xin nói luôn bảo vệ xe hay quản lí khu này thì đa số những người đó là lũ chuyên tìm cơ hội moi tiền bạn thôi, hồi tôi bị mất thẻ xe cũng tới đó xin trợ giúp và phải đưa tiền cho họ thì mới chịu giúp đấy nhưng giúp cũng chả được gì trái lại còn mất tiền oan.

" Hình như mình quên cái gì đó thì phải ? Đúng rồi vào học."

Nãy giờ lo làm người tốt mà quên mất việc vào lớp học, tôi vội chạy hết sức vào lớp của mình.

" Cho em xin lỗi thưa thầy, do có việc nên em tới trễ ạ ! "

Khi vừa chạy đến cửa lớp tôi vội vã trả lời thầy bộ môn.

" Kenji alma, tới trể còn gây mất trật tự trong lớp cơ đấy. "

" Dạ... dạ.... em xin lỗi ạ. "

Giọng thầy không hề giận dữ nhưng nó lại đem đến cảm giác đáng sợ quá, bất giác tôi quay xuống nhìn thấy thằng bạn mình bày ra cái khuôn mặt thương hại tôi.

Thôi nào người anh em tao cũng đâu muốn như vậy đâu, do bận làm người tốt thôi.

" Được rồi về chổ đi. "

" Vâng em cám ơn ạ ! "

Mừng rỡ vì đã thoát nạn tôi quay người lại về chổ ngồi của mình.

" Trừ một điểm trong bài kiểm tra sau nhá. "

Hoặc là không thoát.



Sau đó đến giờ giải lao tôi bị thằng bạn thân tiến đến hỏi lí do đi muộn, nó có mái tóc màu nâu nhạt cùng với khuôn mặt khá là ưa nhìn.

À nó tên là Ranata Alan, một cái tên tôi cảm thấy khá ngầu, khác xa với tên của tôi luôn.

" Này này mày có nghe tao nói không đấy ? "

" Nghe mà nghe mà. "

" Vậy sao đi muộn đấy ? Thường ngày mày có tới muộn bao giờ đâu, hay là do tia được bạn nữ nào đúng gu rồi người anh em. "

Cái thằng này lúc nào trong đầu nó cũng chỉ có gái và gái.

" Thôi thôi cho tao xin đi, tao có bạn gái rồi đấy nhá. Mày nói vậy cô ấy hiểu lầm tao bây giờ. "

" He he xin lỗi, xin lỗi đùa tí ấy mà. "

Tên này thật là, tuy nhiên nó lại là người khá là tốt tính nên tôi cũng không bao giờ để bụng gì về nó cả.

" Này, hai đứa bây đang bàn về sự đẹp trai của tao à ? "

" Cái giọng kiêu ngạo này.... "

Tôi quay sang phải nhìn thì quả nhiên là nó, Lian Leo nó là thành viên của nhóm 3 người chúng tôi, cậu ta có màu tóc xanh lục khá nổi bậc cùng với khuôn mặt rất điển trai.

" Gớm nghe mà nổi cả da gà. "

Tôi cảm thấy nổi da với độ ảo tưởng và tự luyến của nó.

" Dù mày có đẹp trai thật nhưng làm ơn kiềm chế lại tí đi người anh em. "

Hy vọng lời nói của tôi có thể thức tỉnh được nó.

" Hưm~ hưm~ nếu con đã tha thiết cầu xin ta thì ta đành chấp nhận lời thỉnh cầu của con vậy. "

Tên này tự mãn gớm vậy.

" Mà tao có tin khá hot cho bọn bây này có hứng thú nghe không ? "

" Tin gì ? "

Tôi với Alan đồng thanh hỏi, mà chắc là ba cái tin xàm thôi vì tên này có bao giờ hắn mò ra được tin nào hay đâu.

" Shina lớp bên đã từ chối tỏ tình với anh khối trên rồi đấy, ha ha thấy sao hot không ? "

" Hả ? Chuyện cơm bữa ấy mà có gì đâu mà hot ? "

Alan bày ra vẻ mặt thất vọng với cái tin ấy.

Đúng thật, cô ấy rất xinh đẹp và cũng là một trong những mỹ nhân của trường nên luôn được các anh khối trên thổ lộ, à không chỉ có con trai mà có cả các cô gái nữa. Tuy nhiên cô ấy đều từ chối tất cả lời tỏ tình của bọn họ, chắc do cô ấy không muốn dính đến yêu đương rồi.

" Tưởng là có tin gì hay ho ai ngờ cũng chỉ là cái tin tầm thường mọi hôm, mày nên bỏ nghề nhà báo đê. "

Tôi cố ý châm chọc tên này một lúc, lâu lâu mới có cơ hội không nắm bắt thì hơi phí hé hé.

"............"

Hình như trúng điểm yếu của nó rồi, mặt đần ra trông thấy.

" Người bị từ chối là Gathter một trong 5 nam thần của trường. "

" Ầy !! tin sốc à người anh em. "

Lúc này Alan mới thực sự bất ngờ với những gì Leo nói.

Gathter người đứng vị trí thứ 5 trong các nam thần của trường đã bị Shina từ chối tỏ tình đúng là tin sốc thật, nếu là mấy tên ất ơ nào đó thì còn lâu người ta mới để ý đến nó.

" Hửm, mày không bất ngờ à Alma ? "



Thấy tôi trưng ra cái bộ mặt bình thản nên tên Leo thắc mắc hỏi tôi.

" Bất ngờ cái gì được cơ chứ, Shina là bạn thuở nhỏ của nó cơ mà. tính cách nhỏ ra sao nó đều biết rõ nên làm gì có chuyện thằng này nó bất ngờ được đúng không ? "

" Ờ cũng phải- Hở khoan Shina là bạn thuở nhỏ của mày thật hả Alma ? "

Ngạc nhiên trước tin Alan nói tên Leo liền nắm lấy tay tôi hỏi.

" Ủa mày là nhà báo không biết thật à ? "

Alan thắc mắc hỏi Leo.

" Biết thế quái nào được trong khi bọn mày chưa bao giờ nói với tao. "

Vừa nắm lấy tay tôi nó vừa tỏ ra trách móc.

" Rồi có gì không ? "

Tôi cố gắng rút cánh tay mình lại trong khi hỏi nó.

" Này mày có biết đây là sự kiện lịch sử có ngoài đời thật không Alma ? "

" Hả ? "

Sự kiện linh sử ? Thằng này nói cái gì vậy không biết.

" Câu chuyện tình cảm lãng mạn bạn thuở nhỏ những tưởng chỉ có trong truyện tranh nay đã xuất hiện ngoài đời thực rồi đó. "

" Uầy đúng rồi, sao tao lại quên mất nó được nhỉ !? "

Alan đáp lại lời của Leo.

" Đấy đấy tao nói có sai đâu đúng không ? Mày phải biết nắm lấy cơ hội đó đấy. "

Đáp lại lời nói của Alan tên Leo liền khẳng định điều mình nói một lần nữa, hai thằng ngốc này bị gì vậy ?

Trên thực tế đúng là việc có được một cô bạn thuở nhỏ vô cùng hiếm gặp nhưng việc cảm xúc của cô ấy dành cho mình là tình yêu như trong mấy bộ chuyện đó lại vô cùng hiếm hơn nữa cơ, nó như cái tỉ lệ bạn quay gacha trong game để lấy tướng hay một món vật phẩm hiếm là 0.00001% ấy. Tất nhiên câu chuyện của tôi nó nằm ở vế sau rồi, lí do tôi nói như vậy rất đơn giản vì tôi đã từng tỏ tình cô ấy và bị từ chối.

Cô ấy còn tặng thêm cho tôi câu, " Xin lỗi tôi chỉ xem ông là bạn thôi. " .

Câu nói này của cô ấy khiến con tim tôi nhận gấp đôi sát thương luôn, giờ nghĩ lại cũng còn khá đau nên thôi quên nó đi vậy.

" Thôi bọn mày tha tao cái, đời không như là mơ đâu mấy bé. "

Đúng vậy cuộc đời này sẽ không bao giờ giống với những gì chúng ta mơ mộng được nên tôi cố khai sáng bọn ngốc này.

" Mày nói vậy là sai rồi, việc mày có bạn thuở nhỏ là hot girl đã như mơ rồi còn gì ? "

Alan phản bác lại ý kiến của tôi.

" Đúng đúng, mày phải biết nắm bắt cơ hội Alma. "

Leo thì nó lại hùa theo.

Phủ nhận hiện thực vô cùng đau đớn mấy tên này vẫn không bỏ cuộc, sao trong mấy chuyện này bọn nó lại kiên định thế nhỉ ?

" Nhưng tao có bạn gái rồi. "

Tôi nói mình có bạn gái ra với hy vọng mấy đứa nó bỏ cuộc.

" Ngu ngốc ! Nếu mày không biết nắm bắt cơ hội thì giới thiệu tao với cô ấy đi tên ngốc. "

Khi nghe tôi nói như thế khuôn mặt của tên Leo trở nên thất vọng và nó mở miệng chỉ trích tôi sau đó nó xin tôi giới thiệu nó cho shina.

" Cả tao nữa. "

Giờ cả tên Alan cũng nói theo nữa chắc nó cũng muốn quen được mỹ nhân đây mà.

" Cái gì vậy trời ? "

Tôi than vãn vì không biết sao mọi chuyện lại thành ra thế này cơ chứ ?

Tui khổ quá mà, làm ơn cho tui một cuộc sống yên bình đi mấy cha.