Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Liệu Sự Tồn Tại Của Tôi Là Sai Lầm ?

Chương 16: Thứ Tư Và Thần Sư Tử




Chương 16: Thứ Tư Và Thần Sư Tử

**Chương 16: Thứ Tư Và Thần Sư Tử**

Sáng hôm sau tôi bắt đầu sửa soạn chuẩn bị đi học dù suốt cả buổi tổi tôi chẳng thể nào ngủ được, tối hôm qua dì Licya có gọi tôi xuống ăn tối nhưng tôi đã từ chối với lời nói dối là đã ăn với đám bạn trước khi về nhà.

" Năm giờ hai mươi sao, xem ra giờ đi cũng là hợp lí rồi. "

Tôi nhìn qua chiếc đồng hồ báo thức trên bàn.

Tiếp đến tôi ngồi dậy bắt đầu sửa soạn như mọi ngày và sau đó xuống phòng ăn sáng, khi bước xuống đến nơi thì thấy Enma ngồi đã ngồi ở bàn ăn.

" Hôm nay em dậy khá sớm nhỉ, đã đỡ bệnh chưa ? "

Vừa hỏi tôi vừa lấy chén rồi xới cơm vào bát.

" Rồi, không cần anh quan tâm. "

Thái độ khác hẳn hôm qua luôn, xem ra khi bệnh tính cách của con bé sẽ thay đổi.

" ..... "

" Có chuyện gì sao Enma ? "

Sao đột nhiên con bé nhìn tôi chằm chằm thế nhỉ ?

" Hôm qua có chuyện gì với anh à ? Sao trông tiều tụy thế ? "

Enma nhìn tôi chăm chú một lúc rồi hỏi.

" Là-làm gì có chuyện gì chứ em nhìn lầm rồi đấy, anh vẫn như mọi ngày mà ha ha ! "

Sao con bé lại nhạy bén thế nhỉ, chẳng lẽ trạng thái của tôi trông rõ ràng đến mức nhìn ra ngay à.

" Tùy anh. "

Vẫn tiếp tục nhìn tôi chăm chú một lúc rồi con bé mới cất tiếng nói thế, sau đó cúi xuống tiếp tục ăn như bình thường.

" Như các bạn cũng đã biết là sắp hết tháng một rồi, tuy nhiên theo các chòm sao thì vận may trong chuyện tình cảm tháng này vẫn chưa đến với những bạn cung thiên bình... "

Hửm ? Tôi quay sang nhìn thì biết đó là âm thanh của cô MC phát ra từ tivi.

Hình như trương trình này là về mấy cái chiêm tinh bói toán thì phải, tôi nhìn qua thì thấy Enma lắng nghe nó rất chăm chú.

Lạ à nha, bình thường con bé có tin mấy cái này đâu.

" Tuy nhiên các bạn cung thiên bình đừng lo lắng, chỉ cần mang theo các vật có màu sắc này trong tháng thì chuyện tình duyên của bạn sẽ được cải thiện. "

À đúng rồi, hình như Enma cũng cung thiên bình thì phải.

" Những màu sắc phù hợp trong tháng này với các bạn cung thiên bình chính là màu đỏ, cam, vàng.....Các bạn hãy mang những vật có màu sác tương tự như thế để cải thiện vận may tình duyên của mình nhé. "

Hể nghe sao mà khó tin thế không biết, có ngu ngốc lắm thì mới đi tin ba cái trương trình tào lao này.

* Lộp cộp lộp cộp ! *

" Hư~ "

Thật luôn ? Vừa nghe MC nói xong con bé Enma liền đi đến lục tủ lạnh và lấy ra một củ cà rốt, đã thế còn nở nụ cười đắc thắng nữa chứ.

" À Enma, cái đó-

" Sao ? Anh có ý kiến gì à ?

" À không. "

Tôi tính hỏi nhưng sau đó con bé liền nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn trong lúc cầm củ cà rốt trên tay, với cái cặp mắt đó thì tôi dám chắc kèo rằng tôi mà nói thêm tiếng nữa thì vị trí tiếp theo củ cà rốt đó nằm không phải trên tay con bé đâu, nó sẽ nằm ở trên mông tôi đấy.

" Ha ha thôi anh đi học đây"

Tôi vội ngốn hết chén cơm vào mồm rồi phi ra ngoài, lúc này tốt nhất nên chuồn đi lẹ thì hơn.

Sau khi ra khỏi nhà tôi liền lấy chiếc xe đạp của mình chạy đi ngay, sở dĩ vội như thế là tôi còn một việc khác phải làm.



" Bán cho cháu bốn trái cam ạ. "

Khi đi được tầm ba phút thì tôi đã đến quầy bán trái cây gần nhà và mua bốn trái cam tươi, mua xong tôi liền chạy tiếp khoảng 2km rồi đến một ngôi đền nhỏ.

" Chà~ cuối cùng cũng đến nơi. "

Đây là nơi mà khi còn nhỏ tôi hay đến với mẹ mình, cũng có thể nói nơi này có chứa khá nhiều kỷ niệm của tôi với bà ấy.

Sau khi cất chiếc xe đạp của mình vào bãi đậu tôi liền đi lên phía trên ngôi đền, dù gọi là ngôi đền nhỏ những thực chất nó to hơn mấy ngôi đền bình thường đấy.

Vì ngôi đền này mỗi tuần chỉ được mở từ thứ tư đến chủ nhật nên tôi chỉ có thể đến đây vào những ngày đó, nguyên nhân là vì hai ngày kia là để người ta dọn vệ sinh và kiểm tra lại cơ sở vật chất của ngôi đền.

" Được rồi lên thôi "

Dù đã nhiều lần đi lên những bật thang của ngôi đền này nhưng tôi phải công nhận một điều rằng nó khá là tốn sức đấy, sao người ta lại xây một ngôi đền cao tít trên đây thế chứ ?

Đã vậy tôi còn đang b·ị t·hương nữa, cử động mạnh một tí thôi là đau rồi.

" Tới- tới nơi rồi haa haa "

Sau khi mất tầm mười phút leo lên những bật thang thì tôi cũng đã lên tới nơi.

" Mệt quá đi mất, đúng là chẳng thể quen nổi mà. "

Nói vài câu than vãn xong tôi từ từ tiến đến trước bức tượng vị thần sư tử.

“ Chào ngài, hôm nay tôi lại đến đây. “

Đứng trước bức tượng tôi cúi người nói.

Thật ra tôi cũng không biết rõ vì sao ngôi đền này lại thờ cúng sư tử nữa, chỉ nghe sơ qua truyền thuyết kể rằng khi xưa người dân nơi đây đói khổ cùng cực, ngày ngày đều có người phải c·hết vì đói. Quan chức của vùng cũng chả quan tâm gì tới dân, lúc nào cũng chỉ biết hưởng lạc ăn chơi. Cứ tưởng sẽ không thể nào qua khỏi tình cảnh này và ngôi làng sẽ không còn ai sống sót thì bỗng một ngày có một con sư tử đỏ xuất hiện, kích thước nó vô cùng to lớn nên lúc đầu người dân nơi đây cực kì sợ hãi trước nó. Do đói nhiều tuần liền nên chẳng còn ai đủ sức chống trả vì vậy tất cả mọi người đều nghĩ rằng họ sẽ c·hết vì bị nó ăn thịt trước khi c·hết vì đói.

Đứng trước một con sư tử to lớn hơn cả con gấu thì mọi người trong ngôi làng cũng dần từ bỏ hy vọng sống sót, trái lại với những gì họ nghĩ thì bỗng nhiên con sư tử đỏ ấy bỏ đi một lúc rồi mang về vài cái xác của nhiều loài động vật cho họ. Từ từ lượng thức càng nhiều hơn và dần cứu sống cả một ngôi làng, không chỉ thế việc làm ăn của người dân càng ngày càng tốt đẹp hơn. Cũng kể từ đó không còn một ai thấy hình bóng con sư tử đỏ đó nữa, ít lâu sau thì dân làng bắt đầu lập ngôi đền thờ cúng con sử tử ấy để đền ơn.

“ Hôm nay tôi cũng mang trái cây đến cho ngài đây, lúc nãy tôi có ghé qua tiệm trái cây tươi nhất khu để mua đấy nhé “

Vừa nói tôi vừa lấy ra bốn quả cam tươi từ trong túi.

Cũng có nhiều lần tôi tự hỏi sư tử ăn trái cây kiểu này có sao không, mà mình cũng toàn đem trái cây đến đây từ đó giờ mà nên chắc không sao đâu.

“ Được rồi, hôm nay cũng tiếp tục rung chuông cầu phúc thôi “

Ở ngôi đền này có một tập tục, khi bạn rung chuông cầu phúc xong bạn đến quầy thăm bốc ngẫu nhiên một viên bi gỗ, trong đó có một tờ giấy và việc của bạn chỉ cần nhận lời khuyên từ thần tiểu sư tử trong tờ giấy đó.

Khi xem quẻ xong bạn phải bỏ viên gỗ ấy lại thùng đựng riêng, về phần lá thăm thì chúng ta mang về cũng được.

* Leng keng leng keng *

Sau khi rung chuông tôi bắt đầu chấp hai cánh tay mình lại rồi cầu phúc, tuy nhiên khi cầu phúc xong tôi lại không đi lấy thăm. Không phải vì tôi không tin, mà là tôi đã bốc thăm cho tháng này rồi.

Giống chương trình trên tivi lúc nãy mỗi lá thăm tương ứng với tháng mà bạn bốc, chỉ khác là nó cho ra lời khuyên chứ không phải kéo may mắn hay xui xẻo gì đó như trên trương trình hồi sáng đâu.

Mục đích chính tôi đến đây là để cầu phúc và cầu bình an mà thôi.

" Như mọi khi hôm nay con lại đến đây nhỉ. "

Khi vẫn đang chìm trong suy nghĩ thì bỗng có một giọng nói phía sau tôi, đó là chú Anmer và chú cũng chính là người trông coi ngôi đền này.

" Vâng "

Tôi quay lại trả lời chú ấy.

" Chà~ thời tiết hôm nay khá lạnh đúng không ? "

Chú vừa nói vừa xoa xoa tay của mình.

" Đúng vậy ạ. "

" Hửm ? Con có chuyện gì à Alma ? "

Khi đi đến chổ tôi chú dừng lại một lúc rồi hỏi.



" Sao ạ ? "

" Nhìn con có vẻ khác với thường ngày đấy, nào lại chổ thường ngày rồi nói cho chú nghe đi. "

Sau đó cả hai chú cháu tôi ngồi nói chuyện với nhau một lúc ở trên ghế tại gốc cây mai lớn gần đó, tôi cũng kể cho chú nghe về chuyện ngày hôm qua của tôi và dì Lishina.

" Ha ha cô ấy vẫn luôn nóng nãy như vậy sao ? "

Chú Anmer cười khi nghe về chuyện đó.

Hiện tại thì chú Anmer và dì Lishina đang tạm thời ly thân với nhau vì một số chuyện gì đó, vì thế nên cả hai chuyển ra ở riêng được vài năm rồi, dì Lishina thì vẫn buôn bán còn chú thì tiếp quản trông coi ngôi đền sư tử này.

" Nhìn chú cười vui vẻ khi nghe chuyện về dì Lishina như vậy xem ra chú vẫn còn yêu dì ấy lắm nhỉ ? "

Tôi nhìn biểu cảm của chú ấy rồi hỏi.

" Rất yêu là đằng khác. "

Chú cố gắng nở một nụ cười trả lời tôi nhưng ẩn sâu trong đó là những nỗi buồn khó mà che giấu được.

" Chú còn yêu dì Lishina nhiều như vậy sao không trở về làm lành với dì ấy đi ạ ? "

Tôi thắc mắc hỏi chú, mỗi ngày khi đến đây tôi đều thấy chú ấy ngồi một góc vừa cầm tấm ảnh của cả hai rồi hút một điếu thuốc với biểu cảm buồn bã.

" Nếu mọi chuyện có thể dễ dàng thì ta đã không phải khổ như vậy, cháu cũng biết tính cách của cô ấy khá cứng đầu và nóng nảy rồi đúng không ? "

" Vâng "

Tôi gật đầu trả lời chú.

" Thế nên mọi chuyện sẽ không dễ như thế đâu. "

Chú Anmer cười khổ nói.

Tội nghiệp chú ấy thật đấy, tuy nhiên tôi cũng chả giúp gì được cả vì dì Lishina rất ghét tôi mà nên tôi không thể tới nhà dì nói đỡ cho chú được. Nhưng dù quan hệ của tôi và dì có tốt thì tôi cũng sẽ không làm thế, vì đó là chuyện của nhà chú ấy nên người ngoài như tôi không thể xen vào.

" Thế chuyện làm cháu buồn là chuyện cháu vừa kể nhỉ ? "

Chú nhìn về phía tôi rồi hỏi.

" Vâng ạ. "

" Sao lại buồn kia chứ, đó cũng không hoàn toàn là lỗi của cháu mà ? "

" Nhưng cũng vì sự ích kỉ của cháu mà đã hại mẹ c·hết, nếu không phải vì cháu thì dì Lishina đã không ra nông nổi này. "

Phải, dù cho có nói hay phủ nhận như nào thì đó cũng chính là lỗi của tôi, điều đó làm sao mà thay đổi được.

" Ai trên đời này mà lại không ích kỉ kia chứ, chỉ khác nó lớn hay nhỏ mà thôi. "

Vừa nói chú Anmer vừa cầm ly trà rót vào chén, khi những dòng nước từ từ chảy xuống thì những làn hơi nóng cũng từ đó mà bay lên trên không trung.

" Chính nhờ những khuyết điểm lớn nhỏ ấy nên mỗi một con người chúng ta mới tạo được sự khác biệt cho riêng bản thân mình, tuy nhiên cũng không nên vì thế mà không chịu thay đổi nó. "

Nói rồi chú đặt ấm trà mình xuống và nhìn về phía tôi.

" Và khuyết điểm ấy cũng chẳng phải nó tự sinh ra mà phần lớn là do những môi trường xung quanh tác động phải, như khoảng thời gian cháu còn học cấp một và cấp hai vậy, cháu luôn bị mọi người xa lánh và hiểu lầm rồi dẫn đến b·ị b·ắt nạt. Vào thời khắc cháu bỏ nhà ra đi đó đâu hoàn toàn gọi là ích kỉ, đó là vì cháu bị tổn thương và muốn được yên tĩnh để ổn định lại tinh thần mà thôi. "

" ..... "

Chú Anmer nhẹ nhàng nói với tôi, giọng nói của chú ấy như một liều thuốc xoa diệu tâm trí tôi vậy.

" Mọi chuyện xảy ra sau đó ai mà biết được đúng không, nếu ai cũng biết trước được tương lai thì c·hiến t·ranh hay nghèo đói đã không tồn tại trên đời này. Khi c·ái c·hết của chị Shiena xảy ra ai cũng là người bị tổn thương và mất mát chứ chẳng riêng gì một cá nhân nào cả, cháu cũng là người phải chịu đựng nỗi đau vì mất đi mẹ mình mà phải không. "

Chú dừng lại nhìn tôi một lúc sau đó tiếp tục nói.

" Còn chuyện chị Shiena vì cháu mà từ bỏ tất cả ta tin rằng trong đấy còn một nguyên nhân gì đó nên đừng tự dằn bản thân mình và cũng đừng nghĩ tất mọi chuyện xảy ra là do chính sự ích kỉ của cháu gây ra, mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó mà. "

Sau đó chú ấy cầm ly trà lên rồi thưởng thức nó.

" Hãy luôn vui vẻ và lạc quan lên, chẳng phải mẹ cháu hay nói vậy sao. "



Uống xong chú liền nói như thế.

Phải rồi sao tôi lại quên những gì mình đã hứa với mẹ kia chứ ?

Nếu tôi cứ tiếp tục như vậy thì sao mà bước tiếp được, phải chấn chỉnh lại bản thân liền thôi.

" Vâng cháu đã hiểu rồi, cháu cám ơn chứ nhiều lắm ạ. "

Tôi cúi đầu cám ơn chú ấy.

" Ừm lấy lại được tinh thần vậy là tốt rồi. "

Thấy tôi đã bình thường trở lại chú có vẻ như rất vui.

" Vậy dạo này cháu còn có chuyện gì thú vị nữa không kể chú nghe xem "

Sau đấy chú Anmer đã chuyển chủ đề để cả hai nói chuyện thoải mái hơn.

" Vâng "

Sau đó tôi bắt đầu kể cho chú ấy mấy chuyện dạo gần đây, tuy nhiên tôi không hề kể vụ của Alia cho chú ấy, hai chú cháu tôi vui vẻ nói mãi thì cũng rồi đến lúc tôi đi học.

Khi tạm biệt chú ấy thì tôi liền rời đi.

Lúc đến lớp thì tôi thấy thằng Leo đang ngồi nói chuyện với Alan.

" Chào tụi bây nhá "

Tôi tiến đến vẫy tay chào lũ ngốc ấy rồi ngồi vào chổ của mình.

" Chào "

Thấy tôi đến cả hai thằng đồng thanh chào tôi, sau đó tụi tôi nói rất vui vẻ với nhau.

" Alma mày không biết đâu thằng Leo nó- "

Trong khi Alan đang nói thì tôi nhìn xuống cặp tên Leo thì thấy củ cà rốt lòi ra trong cặp nó, hình như tôi gặp deja vu rồi thì phải.

" Này Leo, sao củ cà rốt lại trong cặp mày thế ? "

" Oái- "

Khi thấy tôi hỏi thế nó liền quay xuống nhét vội củ cà rốt vào cặp, khá chắc kèo là vụ bói toán hồi sáng rồi.

" À-à-à ! "

Nó bắt đầu lắp bắp không biết giải thích sao rồi, xem mặt nó bối rối chưa kìa.

" Là vì vụ bói toán mày xem trên tivi hồi sáng à ? "

Alan chòm tới hỏi Leo.

"Là- Làm gì có vụ đấy tao đâu có mê tính đến thế ha ha ha "

Thằng Leo nó lại bối rối hơn rồi, kiểu này chắc chắn một trăm phần trăm chứ không lệch đâu được.

" Mày cũng biết vụ bói toán sao Alan "

" Ừm, vì tao đi ăn với nó hồi sáng mà, tụi tao xem được nó trên tivi lúc ăn "

Thấy tôi quay qua hỏi nó liền trả lời, Alan còn giải thích thêm là lúc thanh toán xong thì thằng Leo kêu đi trước vì nó bận gì đấy nên đi sau.

" Còn gì biện minh không người anh em ? "

Tôi quay qua chốt hạ với thằng Leo, thấy bằng chứng đã rõ ràng nên tên nó bày ra bộ mặt thú tội với chúng tôi.

" Tụi mày thông cảm đi, tao chỉ biết cách như thế để níu kéo một tí hy vọng thôi "

Haizz, cái dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày lại tiếp tục bị bộ dạng yểu điệu đấy xâm chiếm rồi.

" Yêu mà không nói thì dù có là chúa cũng không cứu nổi mày đâu con trai à. "

Alan tạt thẳng một ráo nước lạnh vào mặt khiến nó giờ đây càng suy sụp hơn.

Thiệt là hết cứu với tên Leo này mà, xem ra tôi phải nhờ sự trợ giúp để cứu nó thôi.