Liệu Có Thể Bên Nhau Lần Nữa?

Chương 37:




Lý Nhã Tịnh xuống bếp, xắn tay áo lên nấu cháo cho anh. Mấy cô giúp việc liền ngăn lại, bảo :

“Tiểu thư, cô để chúng tôi làm cho.”

Cô mỉm cười, lắc đầu, giọng dịu dàng :

“Cháu làm được mà, các cô cứ đi nghỉ đi.”

Một bác lớn tuổi ở lại cạnh cô, trò chuyện cho cô đỡ buồn.

“Tiểu thư, bà già này nhiều chuyện, muốn hỏi cô một câu có được không?”

Cô nhìn bà, đáy mắt trong trẻo, đáp :

“Dạ vâng, bác cứ hỏi đi.”

“Cô có phải bạn gái của cậu chủ không vậy? Tôi thấy đây là lần thứ hai cậu ấy dẫn cô về nhà rồi. Từ lúc tôi làm việc cho tới bây giờ, tuyệt nhiên không thấy một cô gái nào có thể đặt chân được vào đây dù chỉ là nửa bước. Cô đúng là rất đặc biệt đấy.”

Động tác của Lý Nhã Tịnh liền dừng lại. Cô đưa mắt nhìn bác giúp việc, gương mặt có chút khó xử.

“Thật ra, cháu chỉ là nhân viên bình thường thôi ạ.”

Người giúp việc à một tiếng, đôi mắt vẫn còn nghi ngờ, lẩm bẩm nói :

“Vậy thì lạ thật đấy! Nhưng mà tôi chắc chắn rằng, cậu chủ có tình ý với cô.”

Nói rồi, bà cười tủm tỉm, đi ra ngoài. Lý Nhã Tịnh đờ người hồi lâu, đầu óc không tiêu hóa kịp. Nghe thấy tiếng sôi sùng sục bên cạnh, cô mới sực tỉnh ra, lập tức khuấy cháo. 

Lưu Cảnh Nghi ngồi vào bàn, mở máy tính, giải quyết công việc. Quả là vết thương trên bả vai gây cản trở anh rất nhiều, làm việc cũng có hơi đau. Lý Nhã Tịnh vừa bước vào, nhìn thấy anh nhăn mặt đau đớn thì nhanh chân bước tới, đặt tô cháo nóng hổi lên bàn, rối rít nói :

“Sao lại làm việc chứ? Anh vừa mới bị thương đấy.”

Lý Nhã Tịnh kéo một chiếc ghế nhỏ lại cạnh anh, ngồi xuống.

“Anh hiện giờ không thể cử động nhiều được. Để tôi bón cho anh.”

Lưu Cảnh Nghi nghệch mặt, đang nghĩ ngợi điều gì đó thì muỗng cháo thơm phức đã đưa tới trước mặt.

“Anh mau há miệng ra đi.”

Anh nhếch môi, ngoan ngoãn nghe theo cô, ánh mắt đổ dồn về phía Lý Nhã Tịnh. Cô liên tục đút từ muỗng này đến muỗng khác, cẩn thận thổi cho bớt nóng rồi mới đưa lên cho anh. Hương vị này thật sự có chút quen thuộc. Ngày xưa, mỗi lần anh ốm cô đều sang nhà nấu món này. Đột nhiên những kí ức ấy được khơi dậy, làm trong lòng anh có chút nôn nao. 

Lý Nhã Tịnh đặt tô cháo xuống, lấy khăn lau miệng cho anh, tỉ mỉ như thể anh là vật gì đó rất dễ vỡ vậy. Lưu Cảnh Nghi nhìn cô chằm chằm, không kiềm được mà đưa tay lên cầm lấy cánh tay cô. Lý Nhã Tịnh có chút bất ngờ, lập tức rụt lại nhưng không được. Đôi mắt đen như nhung của anh làm cô bị hút vào lúc nào không hay. Nhịp thở của Lý Nhã Tịnh cũng trở nên bất thường. Lưu Cảnh Nghi nhếch mày, giọng trầm ấm :

“Tại sao lại đối xử tốt với tôi như thế?”

Cô né tránh mắt của anh, đôi môi mấp máy :

“À, thật ra...đều là người cùng công ty mà. Đây là việc nên làm. Phải, là việc nên làm.”

Cô gượng cười, vặn tay muốn thoát khỏi anh. Đáy mắt của Lưu Cảnh Nghi liền vụt lên tia sáng, anh hỏi lại, giọng điệu hình như có chút hụt hẫng :

“Chỉ là...đồng nghiệp thôi sao?”

Cô nghe thấy câu hỏi của anh thì khựng lại, chớp chớp mắt, cười khổ :

“Chứ còn là gì nữa chứ?”

Lưu Cảnh Nghi liền buông tay cô ra, đứng thẳng dậy, bước ra ngoài. Trước khi đóng cửa, anh còn nói :

“Lát nữa sẽ có người chở cô về.”

Cánh cửa đóng sầm lại. một mình cô ngồi trong phòng, cảm giác trống trải đến lạ thường, trong lòng cứ có chút gì nghẹn ngào, nhất thời không lên tiếng được. Lý Nhã Tịnh thở dài một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã mưa từ bao giờ, hơn nữa còn rất lớn. Cô đứng dựa vào tường, đôi mắt mơ màng. 

 

Nghiêm Phong ngồi rất lâu ở hàng ghế đá dưới tán cây rộng. Anh cứ thẫn thờ như thế, đáy mắt trống rỗng. Trái tim đau đến mức muốn nổ tung, nhưng gương mặt lại không thể hiện ra. Có nhiều lúc, nỗi đau lớn đến nỗi, ta chẳng thể miễn cưỡng mà nặn ra giọt lệ nào. Tình cảm đơn phương bao năm nay của anh những tưởng đã có thể được đền đáp. Nhưng không, có lẽ số trời đã định, cô mãi mãi không thể thuộc về anh.

Trên bầu trời, một tia sấm lớn nháy lên, xé đôi mảng tối như lòng người. Những giọt mưa từ từ rơi xuống, thấm ướt đôi vai của anh. Nghiêm Phong ngẩng mặt lên trời, nhếch môi mỉm cười.

“Ông đây là muốn khóc than cho tôi sao? Phải, tôi đúng là thằng thất bại. Cho dù là thể xác hay trái tim của cô ấy, tôi đều không thể giữ được, dù chỉ là một chút. Tại sao chứ? Có phải ngay từ đầu, cô ấy đã không thích tôi không? Chỉ tự tôi ảo tưởng. Quả thật rất đau, rất rất đau.”

Giọt lệ nóng hòa vào cơn mưa, rơi xuống nền đất lạnh lẽo mà vỡ tan, mang theo tình cảm sâu nặng suốt chừng ấy năm. Cuối cùng, vì quá mệt mỏi, ta buộc phải buông tay thôi...

Nghiêm Phong cứ thế rảo bước về nhà, toàn thân lạnh ngắt, nhưng cũng không thể nào so sánh với trái tim vỡ vụn kia. Mưa vẫn cứ rơi nặng hạt, ngấm thẳng vào da thịt. Có phải khóc trong mưa sẽ thấy đỡ đau hơn không? Tại sao anh lại cảm thấy như sắp không thở được thế này? Thì ra, những lời đồn thổi về tình yêu cũng là bịp bợm thôi. Anh và cô đã cùng nhau ngồi vòng quay, cùng nhau ngắm pháo hoa, nhưng cuối cùng thì sao? Chẳng thể nào rồi...