Liệu Có Thể Bên Nhau Lần Nữa?

Chương 36:




Trong phút chốc, trước mắt cô tối sầm lại. Cô đã nghe thấy gì vậy chứ? Anh xảy ra chuyện sao? Lý Nhã Tịnh có chút không phản ứng kịp. 

“Alo, Nhã Tịnh! Alo, em đâu rồi? Alo?”

“Chị Hoa, bây giờ anh ấy đang ở đâu?”

“Chị chỉ nghe nói vậy thôi chứ cũng không biết chính xác. Nghe trợ lí Tôn nói hình như trên đoạn đường số 2 hướng ra quốc lộ thì phải.”

Chị Hoa vừa nói hết câu cô đã lập tức dập máy. Cô quay qua nói với Nghiêm Phong :

“Nghiêm Phong, có lẽ em không đi ăn tối với anh được rồi. Em có chút chuyện phải đi gấp.”

Đúng lúc đó, vòng quay vừa xuống đến trạm. Lý Nhã Tịnh mở cửa, chạy thẳng ra ngoài. Nghiêm Phong giữ tay cô lại, hỏi :

“Nhã Tịnh, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Cô xoay mặt lại nhìn anh, đôi mắt mờ nước từ bao giờ. 

“Cảnh Nghi bị tai nạn rồi, em phải mau đến đó.”

Đôi mắt Nghiêm Phong liền trở nên đục ngầu. Lý Nhã Tịnh vùng tay ra, lấy hết sức mà chạy. Anh đứng đó, trái tim như muốn vụn vỡ. Cả tầm nhìn thu nhỏ lại bằng tấm lưng dần khuất bóng kia. Sao anh lại cảm thấy khoảng cách giữa anh và cô lại càng xa thế này? Hình như là anh đã vụt mất cô rồi...

Lý Nhã Tịnh chạy ra đường lớn bắt xe, chạy thẳng tới đường số 2, hai tay run run, gương mặt đã ướt đẫm nước mắt.

“Bác tài, bác chạy nhanh lên một chút được không?”

“Cô à, không thể vượt quá tốc độ được đâu. Cô bình tĩnh chút đi, sắp tới rồi.”

Quãng đường chỉ có hơn 5km mà sao cô lại thấy nó như kéo dài vô tận. Trong lòng lo lắng không thôi, cô cứ nhoài người ra phía trước, trông ngóng xem đã tới chưa.

“Cảnh Nghi, anh không được xảy ra chuyện. Nếu không cả đời này em đều sẽ hận anh.”

Lý Nhã Tịnh tự nhủ với lòng, hai tay siết chặt chiếc điện thoại. Tin nhắn trong nhóm liên tục nhảy. Hình như mọi người trong công ty đều biết chuyện này rồi. Cô không dám xem, sợ sẽ thấy gì đó đau lòng. 

Chiếc xe dừng ở ven đường, phía trước có đám đông nên không tới được nữa. Cô lập tức lao xuống, hòa mình vào những người trước mặt. Một vụ tai nạn giao thông vừa diễn ra giữa hai ô tô, một người uống rượu, không kiểm soát được tay lái. Đám người liên tục bàn tán :

“Nghe nói người bị đâm là một vị giám đốc rất có tiếng ở thành phố này. Không biết có bị thương nặng không nữa?”

Những lời nói này như sét đánh ngang tai, lọt thẳng vào não cô. Lý Nhã Tịnh tối sầm mặt, chạy lại hỏi người phụ nữ trung niên đứng bên đường :

“Dì ơi, người bị tai nạn được chuyển đi đâu rồi ạ?”

“À, nghe nói là vào bệnh viện gần đây này. Tên là...Xuyên Hưng.”

Cô gật đầu cảm ơn rồi chạy lại chiếc xe taxi khi nãy ngồi lên, hối thúc bác tài :

“Bác ơi, mau chạy đến bệnh viện Xuyên Hưng đi.”

Người lái xe đạp ga mạnh một cái, chạy thẳng đến bệnh viện. Lý Nhã Tịnh lao vào tìm kiếm, chạy hết cả một hành lang dài. Cô đứng trước phòng cấp cứu, nhìn vào trong. Không thấy bóng dáng quen thuộc của anh, cô liền bật khóc. Lý Nhã Tịnh ngồi xuống ghế, ôm mặt nức nở. Nhìn bộ dạng của cô lúc này thật đáng thương và tội nghiệp.

“Lý Nhã Tịnh?”

Giọng nói trầm lạnh của Lưu Cảnh Nghi vang lên. Cô lập tức ngẩng mặt lên nhìn. Nhìn thấy anh vẫn còn khỏe mạnh, cô liền lao vào ôm chặt. 

“Em còn tưởng anh đang nằm trong phòng phẫu thuật kia chứ. Anh làm em rất lo đó, biết không? Đồ xấu xa!”

Lưu Cảnh Nghi có chút bất ngờ, trong lòng chợt ấm áp lạ thường. Anh đưa tay, ghì chặt cô vào người mình, tựa đầu vào cần cổ trắng nõn kia, hít thở hương thơm mát lành từ da thịt. Lý Nhã Tịnh ôm anh khóc hồi lâu mới ngừng lại, nhẹ nhàng đẩy anh ra, ân cần hỏi :

“Anh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”

Lưu Cảnh Nghi chăm chú nhìn cô, không đáp. Lý Nhã Tịnh ngẩng mặt lên nhìn anh, đáy mắt trong trẻo. Anh mỉm cười, nói với cô :

“Em...đang lo cho tôi đó sao?”

Lý Nhã Tịnh ngẩn người vài giây, dường như nhận ra điều gì đó, cô liền đứng cách xa anh một chút, cúi mặt ngượng ngùng.

“Tôi...tôi không có.”

Lưu Cảnh Nghi nhếch mày, vẻ kiêu ngạo. Anh đã nắm được điểm yếu của cô rồi.

“Rõ ràng là có.”

Lý Nhã Tịnh ngước mặt lên nhìn anh, vẻ uất ức. Lưu Cảnh Nghi lại ôm cô lần nữa, giọng nói dịu dàng hơn hẳn :

“Tôi rất vui khi em làm vậy.”

Lý Nhã Tịnh không đáp, đẩy nhẹ anh ra. Lưu Cảnh Nghi kêu lên một tiếng, cô hoảng hồn, rối rít hỏi :

“Sao vậy? Đau chỗ nào sao? Mau nói tôi biết.”

“Chỉ bị thương nhẹ phần vai thôi. Khoảng hai ba ngày là hết.”

Cô xị mặt, ánh mắt có chút buồn. Anh quay lưng, khẽ mỉm cười, nói :

“Đi thôi. Tôi đói bụng rồi.”

Cô liền lập tức theo sau. Lưu Cảnh Nghi ngồi lên xe, thắt dây an toàn, mặt anh nhăn lại, đau đớn. Lý Nhã Tịnh tinh ý nhận ra, bèn làm giúp anh.

“Anh cẩn thận một chút. Để tôi làm cho.”

Lưu Cảnh Nghi nhếch môi thỏa mãn. Anh lái xe về đến nhà. Lý Nhã Tịnh nhanh chóng đi bên cạnh, lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng để đỡ anh. Lưu Cảnh Nghi nhìn thấy cô gái nhỏ lo lắng cho mình như vậy thì bật cười, nương theo cô ấy một chút.

Lý Nhã Tịnh đỡ anh lên phòng. Cô nói :

“Bây giờ anh phải thay băng rồi. Đừng để bị nhiễm trùng.”

Anh xua tay, bảo :

“Không cần, vết thương nhỏ thôi.”

Ánh mắt của Lý Nhã Tịnh lập tức đanh lại, cô cầm hộp cứu thương ngồi xuống cạnh anh, ngập ngừng nói :

“Anh...cởi áo ra đi.”

Lưu Cảnh Nghi làm theo. Vết thương tương đối lớn, nằm ở bả vai bên phải. Cô nhìn thấy miếng băng trước đã rỉ máu thì trái tim nhói lên một nhịp. Lý Nhã Tịnh cẩn thận tháo miếng băng ra, lấy thuốc bôi vào cho anh, tay nhẹ nhàng nhất có thể. Lưu Cảnh Nghi khẽ nhíu mày. Hơi thở mát lạnh lùa vào làm anh đỡ đau hơn hẳn. 

“Xong rồi. Mấy ngày này anh nhớ cẩn thận một chút. Đừng để vết thương bị rách ra thêm.”

Cô cất hộp cứu thương lên kệ, định đi nấu cho anh tô cháo. Lưu Cảnh Nghi nhìn cô không rời, ánh mắt xao động, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.