Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này

Chương 79: Một Giấc Ngủ




Thời gian tỉnh táo của An Nguyệt ngày càng ít.

Đêm đó khi tỉnh dậy An Nguyệt nói muốn đi biển, cho nên ngay từ lúc sáng sớm bọn họ đã lái xe rời khỏi biệt thự.

Ngày hôm đó bọn họ đã cùng nhau ra biển ngắm bình minh, cùng nhau nhặt vỏ sò, rồi cùng nhau xây lâu đài cát.

Tối đến An Mạc Ngôn sẽ nướng thịt còn Hiểu Tinh sẽ chuẩn bị đồ uống, một nhà ba người vừa quây quần trò chuyện vừa ngắm sao.

Trên đường trở về nhà An Nguyệt nói rất nhiều, còn khoe cô bé vừa xem dự báo thời tiết, có lẽ sắp tới sẽ có tuyết đầu mùa rơi, đến lúc đó cô bé sẽ dựng một chiếc lều ngoài vườn, rồi cùng cha mẹ ra đó ngắm tuyết rơi.

Sự vui vẻ này cũng nhanh chóng biến mất khi mà xe vừa dừng đến cửa, cả người An Nguyệt liền đột nhiên mất đi toàn bộ sức lực, An Mạc Ngôn kinh hãi bế cô bé đi thẳng lên phòng.

Sau khi được tiêm thuốc An Nguyệt nằm cuộn tròn trên giường, giọng nói yếu ớt:

“Cha... giờ con chỉ muốn ngủ một lát, nhưng đến tối cha nhớ gọi con dậy...con muốn nghe mẹ kể chuyện, cha đừng để con ngủ lâu quá...

“Cha biết rồi” An Mạc Ngôn khẽ đáp, rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho An Nguyệt, nhưng hắn không nỡ rời đi, lại nằm bên cô bé ngủ một lúc.

Đến tối, Hiểu Tinh bước tới gọi An Nguyệt dậy.

Đã bao đêm cô chưa từng nhắm mắt, chỉ lo sợ con gái sẽ quên thở và ra đi trong giấc ngủ, cho nên cứ cách một khoảng thời gian cô sẽ lại gọi An Nguyệt dậy.

Tiếng gọi dịu dàng khiến An Nguyệt thoát khỏi cơn mê, cô bé mở mắt nhìn Hiểu Tinh, gương mặt đờ đẫn.

“Trời sắp sáng rồi hả mẹ?”

“Không đâu! Bây giờ mới tối thôi, mẹ gọi con dậy để con uống thuốc, hơn nữa con nói muốn nghe mẹ kể chuyện mà, không lẽ quên rồi sao?” Cô từ từ đỡ An Nguyệt ngồi dậy, rồi cẩn thận chèn thêm gối vào sau lưng cho cô bé.

An Nguyệt mệt mỏi nhìn cô, rất lâu sau mới lên tiếng:

"Me..."

“Ừ! Mẹ đây!”

“Con... vừa mơ thấy ông ngoại.”

Nghe xong lời này thần trí Hiểu Tinh bị đánh trúng kịch liệt, ngón tay vừa đặt lên cốc nước cũng lập tức cứng lại.

Bên cạnh giọng nói yếu ớt vẫn chầm chậm vang lên:

“Con thấy ông trồng rất nhiều hoa hồng trắng, cả một khu vườn đâu đâu cũng toàn là hoa hồng trắng...vừa nhìn thấy con ông liền bật khóc... còn luôn miệng nói xin lỗi...xin lỗi....sau đó ông hỏi con có muốn đi cùng ông không?”

“Tiểu Nguyệt đừng nói nữa!” Hiểu Tinh kinh hãi hét lên.

Tay cô run rẩy cuộn chặt vào nhau.



Mơ thấy người thân đã mất, chẳng lẽ là điềm báo sao?

Không đâu! Không phải như thế.

Dù cô đã cố kìm nén nhưng cũng không thể ngăn được nước mắt trào ra, trái tim giống như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn không thở nổi.

Cha ơi... cầu xin người đừng mang con gái bé bỏng của con đi... con cầu xin người...

Cô lập tức ôm chặt lấy An Nguyệt, không phân biệt rõ là trấn an cô bé hay trấn an bản thân mình:

“Con yêu đừng sợ... có lẽ ông chưa từng được gặp con cho nên mới mượn giấc mơ để gặp con thôi, con hãy quên chuyện này đi có được không?”

Sau đó cô cầm lấy cốc nước, rồi cùng với hai viên thuốc đưa đến trước mặt An Nguyệt.

“Nào con mau uống thuốc đi!”

Vừa nhìn thấy An Nguyệt đã muốn buồn nôn, cô bé đau đớn ôm lấy ngực run rẩy: “Mẹ... con không uống nữa có được không? Thuốc rất đắng... rất khó chiu."

“Con ngoan, con chịu khó... uống vào sẽ đỡ hơn.” Cô để An Nguyệt tựa vào vai mình, đau lòng dỗ dành.

Nhưng mà An Nguyệt lại mím chặt môi, toàn thân đang run rẩy.

“Con không muốn uống thì không cần uống nữa!”

Giọng nói trầm thấp của An Mạc Ngôn vang lên, hắn bước tới, lấy đi nước và thuốc trên tay Hiểu Tinh. Bây giờ nhìn thấy con gái mình như vậy, hắn cũng không muốn cô bé phải chịu đựng dày vò thêm nữa.

“Nào để cha giúp con nằm xuống”

“Cha... con muốn gối đầu lên bụng cha.” Trong ánh mắt vốn phủ một lớp

sương mờ lại chợt ánh lên tia sáng lấp lánh, cô bé đè nén cơn đau, cố gắng nở một nụ cười.

“Được... không phải ngày nhỏ con thường nằm thế sao.” Giọng An Mạc Ngôn dường như đã lạc hẳn đi, hắn sau đó nằm lên giường, rồi cẩn thận đỡ An Nguyệt gối đầu lên bụng mình, dịu dàng vuốt lại lọn tóc cho cô bé.

“Mẹ... con cũng muốn ngắm bầu trời bên ngoài.”

“Không được! Ban đêm gió lạnh lắm.”

“Chỉ một chút thôi mà.”

“Một chút cũng không được, mẹ chỉ có thể cho con ngắm qua cửa kính thôi.”

Nói rồi Hiểu Tinh đi đến bên cạnh cửa sổ, nhanh chóng kéo tấm rèm sang một phía.

Bên ngoài toàn bộ bầu trời đều được bao phủ bởi một màu đen tĩnh lặng, phía xa lấp lánh những ánh đèn rạng rỡ trông như những vì sao.



An Nguyệt nheo mắt nhìn...

Hiểu Tinh cẩn thận kéo chăn lên cao cho cô bé.

“Nếu con không thoải mái chỗ nào thì nói cho mẹ biết nhé.”

“Cảm ơn mẹ... có mẹ thật tốt...giá như con có thể ở mãi bên cạnh mẹ...để sau này mẹ già đi... con có thể chăm sóc cho mẹ... Đột nhiên An Nguyệt nhìn Hiểu Tinh, vẻ day dứt cùng tiếc nuối đều hiện rõ.

“Con lại nói bậy bạ gì vậy, chẳng phải con đang ở bên cạnh mẹ đó sao? Bây giờ rồi cho đến khi mẹ già đi con vẫn sẽ mãi mãi ở bên cạnh mẹ, không đi đâu hết.”

An Nguyệt vươn tay, muốn định chạm vào má Hiểu Tinh nhưng đến sức lực cũng chẳng còn, bàn tay run rẩy vừa đưa lên đã hạ xuống, Hiểu Tinh lập tức cầm lấy, áp chặt năm ngón tay yếu ớt lên bầu má ướt đẫm nước mắt của mình.

“Mẹ đừng khóc... sau khi con chết đi cũng đừng khóc... con chỉ muốn thấy khuôn mặt xinh đẹp của mẹ mà thôi...cả cha nữa... hai người đừng khóc...khóc nhiều như vậy... con không nhận nỗi.” Giọng An Nguyệt thều thào, yếu ớt, ngay cả hơi thở cũng liên tục đứt quãng.

Tâm Hiểu Tinh chấn động.

Trái tim đau nhói, nước mắt từng giọt thi nhau rơi xuống, ướt đẫm áo cô.

“Ba năm qua..là quãng thời gian hạnh phúc nhất của con... cảm ơn mẹ... rất nhiều..”

“Tiểu Nguyệt con mệt rồi đừng cố gắng nói nữa.” Cô cúi đầu hôn lên trán An Nguyệt, âm thanh thổn thức mang theo khẩn cầu.

“Mẹ... hứa với con... đừng làm điều gì dại dột... mẹ còn có cha... hai người phải sống thật mạnh khoẻ.”

“Mẹ xin con đừng nói nữa..” Cô ôm thật chặt lấy An Nguyệt, toàn thân run rẩy.

“Mẹ hứa đi!”

An Nguyệt mệt mỏi nhắm mắt, rồi lại hé mở.

“Mẹ hứa...” Cô cố kìm nén sự nghẹn ngào, gắng sức phát ra âm thanh từ cổ họng cay cay.

“Giờ thì mẹ kể chuyện cho con nghe đi...

“Được rồi... mẹ sẽ kể thật nhiều chuyện cho con nghe.

“À....nếu con ngủ quên thì mẹ nhớ gọi con dậy sớm nhé... biết đâu tuyết đầu mùa lại rơi.”

An Nguyệt khẽ dụi đầu vào sâu trong vòm ngực của An Mạc Ngôn, trông cô bé hệt như con mèo nhỏ yếu ớt đang run rẩy. Mặc dù hình ảnh trước mắt đã trở nên hư hư ảo ảo nhưng cô bé vẫn ra sức dặn dò.

Chỉ ngay sau đó cô bé mê man chìm vào giấc ngủ.

Không bao lâu bên ngoài tuyết đầu mùa bất ngờ rơi.

Nhưng mà bọn họ có gọi thế nào An Nguyệt cũng không tỉnh dậy được nữa....