Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này

Chương 78: Giới Hạn Của Thời Gian




Ngày hôm ấy, tuy trong lúc phẫu thuật đã xảy ra sự cố nhưng ca phẫu thuật của An Nguyệt cuối cùng cũng diễn ra thành công, An Nguyệt ở lại bệnh viện điều trị thêm một tháng nữa thì được xuất viện.

Không lâu sau thì hôn lễ của An Mạc Ngôn và Hiểu Tinh cũng được tổ chức.

Chỉ đáng tiếc ngay khi vụ án của Hà Chí Cường chuẩn bị đưa ra phúc thẩm, thì ông ta bất ngờ đứt mạch máu não và ra đi trước khi được đưa đến bệnh viện.

Trong khi đó phiên toà xét xử Lệ Oánh cũng đồng thời được diễn ra, từ những chứng cứ mà viện kiểm sát có được, với những tội danh mà Lệ Oánh đã gây ra toà tuyên phạt bà ta mức án chung thân, tuy nhiên sau vụ tai nạn não của Lệ Oánh bị chấn thương nghiêm trọng.

Bà ta phát điên, suốt ngày lảm nhảm chửi bới, mọi sinh hoạt đến vệ sinh cá nhân đều không thể tự chủ, cuối cùng lệnh giam giữ chỉ có thể thi hành trong trại tâm thần.

Về phía Sở Thành Hoàng, do trong lòng mặc cảm với tội lỗi năm xưa cùng hành động bắt cóc Hiểu Tinh của mình, cho nên đợi khi vụ án của Lệ Oánh kết thúc, hắn đã viết đơn từ chức, rời khỏi chiếc ghế kiểm sát viên và sang Mỹ định cư.

Hắn đang chạy trốn khỏi cô và cũng là đang chạy trốn khỏi chính bản thân hắn, vì hắn biết rõ nếu tiếp tục ở lại hắn chắc chắn sẽ không thể nào mà chịu đựng được.

Đời này, kiếp này hắn vĩnh viễn không quên được cô, nhưng hắn không còn tư cách đối diện với cô nữa, hắn chỉ có thể mang theo tình yêu của mình mà biến mất trong câm lặng.Có lẽ trải qua bao gian nan, nguy hiểm, phải đánh đổi bằng máu và nước mắt,

thì cuối cùng Hiểu Tinh cũng đã có được một gia đình, một hạnh phúc riêng

cho mình.

Nhưng hạnh phúc của cô lại không thể trọn vẹn, có chăng lúc này cô đang cố gắng sống trọn vẹn trong niềm hạnh phúc ngắn ngủi đó mà thôi...

Tất cả đều hiểu rõ căn bệnh của An Nguyệt, phẫu thuật thành công chỉ có thể kéo dài thêm một chút sự sống cho cô bé, rồi đến cuối cùng An Nguyệt cũng phải rời đi, sẽ mãi mãi rời xa thế giới này, mãi mãi rời xa bọn họ.

Nhưng chỉ không ngờ, cô con gái bé bỏng của bọn họ lại rời đi nhanh như thế.

Bác sĩ nói An Nguyệt có thể sẽ sống thêm được năm năm nữa, nhưng thực tế chỉ mới ba năm cô bé đã không thể chống đỡ được...

Ba năm sau.

Buổi chiều đầu mùa đông, gia đình nhỏ trở về từ bệnh viện.

Nhìn thân hình gầy trơ xương của An Nguyệt, Hiểu Tinh không khỏi đau đớn quặn thắt tim gan, cô nhanh chóng xuống bếp nấu món gì đó tẩm bổ cho cô bé.

Sau đó buổi tối một nhà ba người ngồi quây quần trên giường, nói cười rôm rả, cô rất thích kể chuyện hồi còn đi học rồi lén lút hẹn hò với An Mạc Ngôn cho An Nguyệt nghe, cô bé hai mắt chăm chú, háo hức nghe cô kể chuyện, lâu lâu thì An Mạc Ngôn lại lớn giọng chen ngang vào.



Cứ như vậy bọn họ trò chuyện đến tận khuya, An Nguyệt cũng không nhớ được là mình đã ngủ đi khi nào, kể từ lúc bệnh tái phát, cơ thể cô bé vô cùng mệt mỏi, không thể ngồi được lâu, cứ thế mà thiếp đi trong vòng tay của hai người bọn họ.Cho đến khi đau đớn rồi tỉnh dậy, toàn thân như bị kim châm, dù nhiều lần trước đó cô bé đã cắn chặt răng không dám cử động, chỉ sợ hai người họ nhìn thấy, mà điều đó còn khiến cô bé đau đớn hơn là chết nữa.

Mỗi một ngày trôi qua tính mạng của An Nguyệt cũng dần trôi đi, cô bé thường ngủ mê man, cả người như một đóa hoa héo rũ.

Hiểu Tinh dường như cũng đã khóc đến cạn nước mắt, mỗi lần An Nguyệt mê man là mỗi một lần cô nơm nớp lo sợ, cô sợ con gái bé bỏng của cô sẽ không thể tỉnh lại nữa.

Cô đã ngàn vạn lần tưởng tưởng đến cảnh An Nguyệt rời đi, cũng hiểu rõ bản thân phải chuẩn bị để đối diện với sự thật tàn khốc đó, nhưng có chuẩn bị đến thế nào thì cô cũng không thể chấp nhận được.

Sáng nay cô xuống bếp nấu cho An Nguyệt một bát súp, rồi mang lên phòng.

An Nguyệt ngồi trước bàn làm việc của cô, chăm chú nhìn những mẫu vẽ mà cô thiết kế, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng mãnh liệt nhưng cũng thực bất lực.

Nhìn cảnh tượng như vậy tâm can cô không khỏi đau xót, An Nguyệt của cô đã 10 tuổi rồi, mái tóc như lụa trước kia cũng đã dài ra, dù không còn dày và bóng mượt như trước nhưng nhìn lại rất khả ái, xinh đẹp.

Thêm nữa cái mũi nhỏ của An Nguyệt dường như cao hơn, đôi môi chúm chím giống như người khắc mà thành, càng nhìn càng giống như một tiểu tiên nữ.

Hiểu Tinh bước tới, khoác thêm áo cho An Nguyệt, tận lực đè nén tâm trạng đau đớn xuống.

“Con thấy thế nào? Có đẹp không?”Người An Nguyệt hơi lắc lư, cô bé khẽ gật đầu vài cái:

“Mẹ giỏi quá... con chưa từng thấy những bức tranh nào đẹp như vậy...

“Đây là biệt thự ven hồ George ở New York.” Cô dịu dàng vuốt ve mái tóc của An Nguyệt, rồi tỉ mỉ tết lại.

“Khung cảnh này... có thật sao?” Giọng An Nguyệt có hơi yếu ớt, nhưng vẫn nhận ra cô bé đang phấn khích thế nào.

Cổ họng Hiểu Tinh nghẹn lại, rất nhanh cô nở một nụ cười rạng rỡ như bình minh.

“Đương nhiên rồi! Đợi mùa hè tới chúng ta sẽ cùng nhau đến đó, chỗ này có rất nhiều trò chơi phiêu lưu thú vị, con cũng có thể chèo thuyền, câu cá ở đây.

Ánh mắt sâu lắng của An Nguyệt nhìn cô chăm chú trong vài giây, rồi phối hợp một cách tự nhiên:

“kỹ năng bơi của con rất tệ.”



“Không sao mẹ sẽ dạy con, hồi còn học tiểu học mẹ là quán quân bơi lội đấy!” Cô cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong.

“Sao mẹ cái gì cũng giỏi thế...đúng là giỏi nhất trên đời..” giọng nói của An Nguyệt thực sự rất chậm, âm thanh cũng nhỏ đi.

Đúng lúc này An Mạc Ngôn bất ngờ xuất hiện.

“Con đừng tin lời mẹ con, cô ấy à... cũng giống như con vậy, kỹ năng bơi lội rất tệ."

Cô nghiêng đầu, không dám nhìn An Mạc Ngôn với đôi mắt đỏ hoe.“Anh đang đổ kỵ với em sao? Hay anh cho rằng cái gì anh cũng giỏi?”

“Đương nhiên là thế rồi!” An Mạc Ngôn bước tới đứng bên cạnh cô.

“Đồ kiêu ngạo.

“Nếu như em tự tin với khả năng bơi của mình như vậy, thì chúng ta thi với nhau đi?”

“Ai thèm thi với anh.” Cô trừng mắt lườm An Mạc Ngôn.

“Sao thế sợ rồi ư? Không phải sợ thua trước mặt Tiểu Nguyệt chứ?”

“Anh nói nhiều quá đấy! Tránh ra em cho con ăn, súp nguội hết rồi!”

Ngay sau đó cô mạnh tay kéo An Mạc Ngôn sang một bên, rồi múc một muỗng súp nhỏ, đưa đến môi An Nguyệt.

Nhưng mà lúc này một cơn đau ập tới khiến toàn thân An Nguyệt đau đớn, từng đốt ngón tay khó động đậy, cô bé vẫn cố gắng há miệng, nhưng thức ăn lỏng như vậy cũng cực kỳ khó nuốt.

Cô bé gắng chịu đựng nhưng đầu óc choáng váng, trời đất như quay cuồng, sau đó cả người liền đổ sập xuống.

Hiểu Tinh phản xạ nhanh hơn hết, cô lập tức vươn tay đỡ lấy An Nguyệt, bát súp theo đó đổ thẳng xuống chân cô.

“Tiểu Nguyệt... Tiểu Nguyệt....

Tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực, toàn thân run rẩy mà ôm lấy An Nguyệt.An Mạc Ngôn cũng ngay lập tức chạy đi lấy thuốc giảm đau, sau đó thuần thục rút ra một lượng thuốc, trực tiếp tiêm cho cô bé.

Cho đến khi đưa An Nguyệt về phòng, cả hai vẫn không nói với nhau câu gì, chỉ có nước mắt thi nhau rơi xuống. Bởi lẽ trong lòng cả hai đều hiểu rõ, An Nguyệt sắp đi tới giới hạn rồi.