Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 3 - Chương 8




Penelope cuống quít gật đầu, miệng cười tươi, Liễu Bích cũng cười: "Bối bối, ý niệm khế ước này có thể sử dụng trên người cao thủ không?"

Penelope nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một chút, cười hề hề: "Có thể, nghe lời, không phản kháng, có thể sử dụng."

Liễu Bích thầm gật đầu, ý niệm khế ước này được thành lập nếu đối thủ không phản kháng. Vậy, chính thức ý nghĩa của nó đối với cao thủ cũng vô dụng, bất quá trong phòng lại đang có một cao thủ tạm thời công lực bị phế bỏ, không có khả năng phản kháng.

"Mụ mụ, ngươi cười thật xấu xa nha!" Penelope chỉ khóe miệng Liễu Bích, bất quá nha đầu kia cười cũng không có vẻ "hiền lành" gì.

Liễu Bích còn có chút lo lắng, hỏi lại: "Nếu người lập khế ước đột nhiên trở nên rất cường đại phá giải khế ước của ngươi, thì ngươi có gặp nguy hiểm không?"

"Gì?" Tiểu nha đầu hình như chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, nàng thật sự suy nghĩ một chút, vừa nhắm con mắt lại đã mở ra, cuối cùng cắn móng tay nói: "Không sợ, tinh thần lực của bối bối cùng đệ đệ gia tăng, không sợ có người phá giải!"

Á, tiểu nha đầu này là từ thực nghiệm thất của Dyland đến, hơn nữa có thể dung hợp Eros - tên siêu cấp này, thậm chí là thánh thú truyền thuyết, nàng dám chắc cũng không đơn giản! Có tinh thần lực cường đại cùng năng lực kí kết giao kèo này cũng không phải là việc xảy ra ngoài ý liệu.

Bất quá Liễu Bích lại có chút không muốn để cho hài tử mạo hiểm, nàng ôm nữ nhi đặt lên trên ghế ở ngoài, dặn nó vài câu rồi sau đó trở về phòng mình.

Hoán Cốt trong lòng còn có ý nghĩ, hôm nay đấu khí của mình hoàn toàn biến mất, lại rơi vào tay Mercury, mà Mercury là người kế thừa thần lực của Yết đế chi thần... Vậy từ lòng trung thành với Yết đế chi thần, nói gì thì tạm thời cũng nên nghe lời ả, mình hẳn là ủng hộ Mercury.

Hơn nữa, bây giờ cái mạng nhỏ của mình đang nằm trong tay Mercury, tạm thời ngoài mặt phải theo ả.

Đây mới thật là cách làm của người thông minh.

Liễu Bích cùng nụ cười trên mặt tiến tới: "Băng tuyết Tộc đáng chết, ta vốn biết không thể dùng Băng tuyết Tộc làm nô đãi... hắn luôn tại thời khắc mấu chốt mà sinh chuyện! Tốt lắm, Hoán Cốt tiên sinh, tiếp tục nói về chủ đề của chúng ta. Ngươi nói đúng, ta muốn trọng chỉnh lại Dã Tổ thần giáo thì phải cần tới lực lượng của ngươi."

"Nguyện ý vì ngài làm việc vì ngài."

"Bây giờ ta phái ngươi đi làm một việc, a, yên tâm, không phải dùng đấu khí mà là tinh thần lực của ngươi. Tinh thần lực của ngươi thế nào?" Liễu Bích một mặt nói, một mặt từ Lam Nguỵêt Quế lấy ra một cuốn tập da dê tựa như cấp cho Hoán Cốt nhiệm vụ.

"Tinh thần lực? Tiểu thư, có thể nói trước cho ta biết nhiệm vụ là gì không? Ta xuất thân là Võ sư Kim hệ mà ra chuyên dùng vũ khí cận chiến, mà tinh thần hệ thường phải là những người xuất thần từ "thuỷ, mộc, hoả, quang và ám" hệ, cho nên thực lực đấu khí của ta cố nhiên là cửu cấp đấu thần, nhưng tinh thần lực thì...."

"A, là thế này!" Liễu Bích gật gật đầu, cố tình chần chừ: "Ta có một viên trứng đá của siêu cấp thần sủng muốn tìm người có tinh thần lực cường đại thủ giúp ta."

Hoán Cốt bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng lại nói thầm: "Thật đáng cười, với trạng thái hiện tại của ta mà ngươi để cho thám thính siêu cấp thần sủng không phải là muốn ta chịu chết sao? Huống chi tinh thần lực của ta quả thực rất bình thường!"

Nghĩ vậy, Hoán Cốt từ chối nói: "Tiểu thư, tinh thần lực của ta khi thụ trọng thương chịu tổn thất rất lớn, hơn nữa tinh thần lực của dị thú bình thường là rất cường đại. Như Max và Ann ở trên Địa Cung sơn, ta có thể trong một hơi thở gϊếŧ chết nàng bằng đấu khí của ta, nhưng nếu so về tinh thần lực thì ta còn kém xa lắm."

Liễu Bích mỉm cười: "Thật không? Tinh thần lực của dị thú thần sủng bình thường đều rất cường đại sao?"

"Đúng vậy, Ann kia là thần sủng cửu cấp mà tinh thần lực đã có thể khống chế ngàn vạn dị thú giúp chúng ta vây công Địa Cung sơn, nếu như thật sự theo lời tiểu thơ là siêu cấp, thậm chí là thánh thú thần thì tinh thần lực của bọn họ không phải loài người chúng ta có thể so sánh cùng."

Liễu Bích cười càng vui vẻ, lại hỏi: "Cái thần sủng kia chỉ là hình thái trứng đá, cũng không được sao?"

Hoán Cốt kiên định lắc đầu: "Rất nhiều dị thú trong hình thái trứng đã mạnh kinh người, tựa như Hắc Long, hài tử của bọn chúng khi vừa sinh ra đã biết nói, hiểu được rất nhiều đạo lý, còn có rất nhiều dị năng chủng tộc, tinh thần lực của bọn chúng biểu hiện cường đại, loài người chúng ta vô luận như thế nào cũng không làm được!"

Nói như vậy là tinh thần lực của Eros phi thường cường đại, thậm chí so với Hoán Cốt còn mạnh hơn nhiều, nhưng Penelope không sợ Eros, điều này nói lên cái gì? Bối bối hoàn toàn có thể thu thập Hoán Cốt! Huống chi còn có Eros ở phía sau, tin tưởng sẽ không có vấn đề gì lớn.

"A a, cảm tạ tin tức của ngươi." Liễu Bích cười rất vui: "Ta muốn xác nhận một chút, vừa rồi ngươi không có nói xạo chứ?"

"Ta sao dám nói xạo! Hơn nữa ta cần phải nói xạo sao?" Hoán Cốt cũng cười.

"Xem ra tinh thần lực của ngươi thật sự là yếu đó!"

"Đúng vậy! So với người bình thường thì tinh thần lực của ta dám chắc là rất cường đại, nhưng so với dị bẩm thiên phú của thần thú thì... không đáng so sánh!"

"Vậy được rồi, ngươi có thể đi xuống..." Sau đó Liễu Bích dùng Hoàng Bách Hợp tạo hình thành một cái quan tài cùng thánh lực của Thuỷ tinh hoa, áp chế Hoán Cốt đứng lên bất động.

"Penelope, bối bối của mụ mụ thân yêu, ngươi lên đây đi!"

"Tiểu..tiểu thư, ngươi... ngươi muốn làm gì?" Hoán Cốt kinh hãi.

Chính mình đã cho thấy thái độ ủng hộ Mercury, sao ả ta lại chế trụ mình?

Liễu Bích ôm tiểu nha đầu từ ngoài tiến vào cũng không để ý tới câu hỏi của Hoán Cốt, ngược lại chỉ vào gả, học điệu bộ giận dữ của nữ nhi: "Hỗn đản, người này. Khế ước hắn!"

"Sao? Gả? Chơi với hắn thôi." Tiểu nha đầu ở trên người Hoán Cốt dùng tay chặt chém gì đó, đá một cước, lại cười khanh khách: "Máu, máu ở mi tâm!"

Liễu Bích nghe nữ nhi phân phó liền dùng một thanh tiểu đao chích máu ở mi tâm Hoán Cốt.

Penelope lấy một giọt máu bôi lên mi tâm của mình, lại nói: "Thằng ngốc, niệm theo ta, dùng tên ta..."

Hoán Cốt kinh hãi, hắn kiến thức sâu rộng, tuy không rõ tiểu nha đầu bây giờ muốn làm cái gì nhưng có thể tưởng tưởng đây là một loại tà thuật.

"Mercury, ngươi tới cùng là muốn làm gì?"

"Còn lo lắng cái gì? Niệm theo bối bối của ta hoặc là ta gϊếŧ ngươi ngay bây giờ, tự mình lựa chọn đi!"

Liễu Bích đứng trước mặt Hoán Cốt, tăng lực đạo của Thuỷ tinh Hoa lên hai phần, cười duyên dáng sắc bén nhìn gả: "Ngươi không có lựa chọn thứ ba đâu."

"Trời! Với tên ta..." Hoán Cốt bắt đầu thở dài.

Chỉ chốc lát sau, từ mi tâm của tiểu nha đầu bay ra một đạo quang mang màu trắng sữa tiến vào miệng vết thương trên mi tâm của Hoán Cốt, sau đó biến mất, tiếp theo Hoán Cốt cũng hôn mê.

Liễu Bích ôm lấy nữ nhi, hưng phấn hôn một cái: "Bối bối, ngươi có thể nói cái gì, nói cho mụ mụ."

"Không biết, bối bối đột nghiên nghĩ đến ý niệm khế ước!"

"Vậy, trước tiên nói cho Mụ mụ biết, ngươi học thứ đó từ đâu?"

"Con.. con làm sao biết được!"

Tiểu nha đầu rất chăm chú nhìn xa xa, mắt to cũng lộ vẻ mờ mịt: "Bối bối tỉnh ngủ, ở ngay trong cái động lớn kia, sau đó thấy mụ mụ!"

Nàng đột nhiên vỗ vỗ đầu mình, khóc ô ô: "Bối bối hình như biết rất nhiều, nhưng đều nghĩ không ra. Mụ mụ, làm sao bây giờ? Bối bối đau đầu, bối bối không nhớ rõ, bối bối đau!"

"Nghĩ không ra thì không nên nghĩ, mụ mụ mua cho ngươi đồ chơi."

Ây da, Dyland đáng chết, bộ dạng thống khổ của tiểu bảo bối nhi bây giờ, còn có trí nhớ mơ màng của nó dám chắc là do Dyland gây nên. Có trời mới biết hắn dùng nó làm thực nghiệm gì.

Thu phục được Hoán Cốt khiến trong lòng Liễu Bích cực kỳ hưng phấn, đây sẽ là thuộc hạ chính thức của nàng, cao thủ vẫn sẽ là cao thủ, lại là người hầu có thực lực cường đại.

Từ nay về sau, lão bản nương ta xuất môn cũng có thể lớn tiếng chất vấn, ai dám chọc lão nương? Đóng cửa, thả Hoán Cốt ra...! Nàng rất cao hứng a.

Trong lúc nàng cao hứng thì trên đường có hai bóng đen lại buồn bực không thôi.

Robin cởi giầy, từ bên trong lấy ra một bạch xu rỉ sét, khuôn mặt tang thương: "Lão thầy bói, chúng ta hai người cũng chỉ có một khoản tiền dự phòng này thôi, đáng chết, sớm biết sẽ không cùng Mercury xung đột. Xong hết rồi, không có phiếu ăn miễn phí dài hạn, hôm nay chúng ta sẽ không có cơm chiều."

"Gấp cái gì?" Lão thầy bói Hoen nắm chặt đai lưng, nói: "Ả ta sẽ cầu ta trở về, tin tưởng ta đi! Ả nhất định cầu ta trở về!"

"Ngươi nói thật chứ?"

"Ngươi dám hoài nghi lời ta nói? Ta nói chính là chân lý!"

"Tốt, ta tin tưởng ngươi, Mercury nhất định sẽ đến cầu ngươi. Tốt nhất nên là bây giờ!"

"Ách ầm!" Cửa gỗ bị người ta một cước đá bay, Gary Marvel cầm roi da, dẫn mấy đại hán thân hình vạm vỡ tiến đến.

"Lão kia, nghe nói ngươi rất thân thiết với Mercury, có đúng không?"

Robin sửng sốt, gật đầu cười: "Đương nhiên, nếu không quen ả có thể mời chúng ta ăn cơm, mời chúng ta dừng chân, mặc quần áo sao? Đó là tiểu muội nhi của chúng ta, ta nói cái gì ả cũng làm hết."

Hoen nghi hoặc một chút, nói: "Đúng vậy, Mercury rất nhanh sẽ cầu chúng ta trở về làm việc!"

Gary Marvel gật đầu. "Cạch!", cánh cửa bị hắn đóng lại.

Chỉ chốc lát sau, Robin chạy ra. Lúc chạy, căn phòng tối phía sau còn truyền ra tiếng của lão thầy bói: "Nói cho Mercury biết, ngươi thay ta đi cầu ả, để cho ả mau tới cứu mạng a!"

Đang lúc Robin cuống quýt chạy tới túc xá số mười sáu thì Liễu Bích đang cùng tiểu nha đầu chơi đùa vui vẻ để cho nó dễ ngủ. James cùng Hoán Cốt còn đang hôn mê, Liễu Bích không có việc gì đành nghiên cứu các thứ mà Dyland lưu lại.

"Mercury, nhanh mở cửa! Lần này nói gì ngươi cũng phải giúp Robin ca ca!"

"Cái gì là cái gì đang kêu?" Liễu Bích nhíu mày, thu thập đồ vật rồi chậm rãi đi ra ngoài: "Sao vậy? Các ngươi không phải không cần ta sao?"

"Ây da da da, đừng nói việc đó nữa! Vào rồi nói, ta tìm ngươi có việc gấp!"

Vấn đề khác sao? Dám mắng nữ nhi của lão bản, đại sự như vậy mà không nói tới sao?

Liễu Bích trong lòng không sảng khoái, nàng xem hình dáng vội vã của Robin thì biết hai người bọn họ đã gặp phiền toái không nhỏ, vì vậy mỉm cười, trong lòng đã có chủ ý "Các ngươi không phải có đầu mối sao? Ta cũng thử một chút xem sao!"

"Sao? Có việc cầu ta sao? Tốt lắm, trước tiên theo ta lên lầu!"

Liễu Bích dẫn Robin đi tới lầu hai, lại lấy bức họa của Ny Tạp ra nói: "Bức họa này của ta, ngươi vẽ làm mấy bản!"

Liễu Bích chỉ vào mấy người nói: "Vẽ rõ từng người này cho ta!"

"Trời ơi, ta ta ta..."

"Có chuyện gì vẽ đã rồi nói, nếu không chúng ta sẽ không cần nói chuyện nữa! Nhanh lên một chút, kiên nhẫn của ta rất có hạn."

"Được, ta vẽ!"

Robin tìm đồ vẽ trong phòng của Liễu Bích, mất một ít công phu đã vẽ ra một bức họa, còn đặc tả mấy người. Nhẹ nhàng buông bút, Robin than vãn: "Người nào vẽ ra bức hoạ này? Họa công đều nhanh hơn so với ta... cái này nhanh hơn ta!"

Hắn đưa bức họa cho Liễu Bích, lại nói: "Vẽ xong rồi, bất quá ta phải thanh minh trước, nghệ thuật phẩm của ta không phải tục vật, ngươi không thể cầm bán!"

"Được, ta sẽ không bán kiếm tiền!"

Robin thật ra nhắc nhở Liễu Bích, lão súc xắc thật là một họa gia vĩ đại, bức họa của hắn thật sự không ít tiền nha. Đáng tiếc tên súc xắc thanh cao, không chịu bán tranh mà sống, nếu không hắn cũng không có khả năng rơi vào cảnh này.

Nghệ thuật gia, cất giấu không có tồi.

"Cái... kia!" Liễu Bích chỉ vào Vô Lượng hà bên ngoài: "Lại vẽ cho ta một bức Vô Lượng hà đồ!"

"Ngươi dám.... ừ. Ta vẽ!"

"Gì, vẽ nhanh như vậy thật là tốt lắm. Đi, vẽ cho ta Tương Cường.... Ân, ngươi vẽ Vô Lượng hà cùng Ôn Tuyền một chỗ, lại vẽ một bức Sơn thủy đồ... Lại vẽ tốt hơn? Vậy vẽ toàn đồ của Huyền Vũ Đảo!"

Thời gian cứ trôi đi từng chút, lão súc xắc không ngừng vẽ, mỗi khi hắn nêu chánh sự Liễu Bích lại trừng mắt, nói không có kiên nhẫn muốn tiễn khách.

Lão súc xắc vẽ như bay, sau hơn nửa giờ đã hoàn thành bảy-tám bức vẽ. Cứ như vậy, chờ khi Penelope tỉnh ngủ, Liễu Bích đã thành người cất giấu nhiều bức họa nhất của lão súc xắc, hơn nữa mỗi bức đều là thượng phẩm.

"Mercury, ta nguyện ý bồi hoàn cho nữ nhi của ngươi không được sao? Bây giờ có thể nói chính sự chứ?"

Liễu Bích ôm nữ nhi vừa tỉnh ngủ, cười nói: "Bảo bối nhi, ngươi nói làm sao bây giờ?"

Con mắt tiểu nha đầu vừa chuyển, thiện lương nhìn Robin: "Xin lỗi, đồ lưu manh!"

"Ngươi muốn cho Hoen tới xin lỗi ngươi sao? Tiểu ma nữ đáng chết! Ách, tiểu bảo bối nhi đáng yêu!"

Robin gấp đến độ dậm chân: "Lão thầy bói không được rồi, hắn thua chính mình!"

"Hử? Hoen tiên sinh lúc nào cũng thích bói?"

"Hắn là... đều thua, nhịn không được muốn ra tay kiếm lại, nhưng thật không nghĩ tới chính mình lại bị thua thêm!"

Robin nhìn trộm ánh mắt nghi hoặc của Liễu Bích, vội la lên: "Ngươi đừng nghĩ ta bị thua! Một câu nói ngươi giúp Gary Marvel một việc, hắn để lại người, nếu không hai người chúng ta xong đời!"

Gary Marvel? Liễu Bích nhíu mày, tên xã hội đen thế giới Casino này có chuyện sao? Đơn giản chỉ là "xí ngầu" sao.

Liễu Bích xuất thân từ nhỏ ở nơi đầu đường hè phố bởi vậy luyện được một thân lắc xí ngầu cao thủ, nhưng cũng làm nghề này nên nàng biết rõ "xí ngầu" cũng có hại, còn có kỹ xảo bên trong.

Nếu không có nguyên nhân đặc thù, tuyệt không thể lắc.

"Mercury, nói như thế nào thì chúng ta cũng là hảo huynh đệ, đúng không? Bây giờ Gary Marvel bắt được lão thầy bói, lão thầy bói nói dối ngươi dám chắc có thể cho lão một chút thể diện, kết quả hắn bức ta cầu ngươi..."

Liễu Bích nhíu mày, trầm ngâm nói: "Ngươi kêu Gary Marvel tự mình tới nói chuyện với ta."

"Được, ngươi chờ ta đi tìm gả!"

Robin đi rồi, Liễu Bích cười, Gary cũng quả nhiên có tác phong của thiếu gia xã hội đen. Trước hết bắt người thân của mình rồi mới nói chuyện.

Chốc lát sau, Gary một thân trường bào tới, hắn đầu tiên nhìn Penelope đáng yêu hơi có chút thất vọng kinh hãi, nhưng trong ánh mắt lập tức thay thế bằng sự ưu sầu vô hạn. Hắn cũng không ngồi xuống mà đứng trước mặt Liễu Bích, trực tiếp nói: "Lần này là ta, còn có hai huynh đệ tốt Robin cùng Hoen cầu ngài. Phiền ngài cứu cha ta!"

Ý nói "Ngươi có vô số lý do để không giúp ta, nhưng không thể không giúp huynh đệ tốt của chính mình chứ?"

"Huynh muội tốt? Ngươi nói bọn họ là huynh đệ tốt của ta sao?" Liễu Bích bĩu môi, chú mục nhìn Robin.

"Chẳng lẽ tên khốn này gạt ta?" Gary hung hăng chú mục vào Robin.

Robin nhanh chóng khóc lóc: "Mercury, muội muội tốt của ta, ngươi chẳng lẽ lại phủ nhận tình nghĩa sâu nặng của chúng ta trong lúc này sao?"

Liễu Bích lại bĩu môi: "Chúng ta xem như bằng hữu, nói tình huống cụ thể một chút xem sao?"

"Uhm, ngươi cũng biết lần trước cha ta mời Sophie miện hạ cùng người đi Địa Cung sơn, kết quả Địa Cung sơn đại loạn, chuyện không thành. Bây giờ, đối thủ của cha ta gϊếŧ đến cửa, cha ta đã thua hắn, cha nói chỉ có ngươi mới có thể vãn hồi bại cục, nếu ngươi không đi..." Gary nói tường tận tỉ mỉ.

Liễu Bích khoát tay, nói: "Sao không mời Sophie sư phụ?"

"Ngươi nghĩ rằng ta không có đi tìm sao? Lão bà già đó bây giờ hoàn toàn phát điên rồi! Miệng cả ngày đều nói một câu cái gì mà "Thuỷ Quang đến rồi", nói cái gì ta nghe đều không hiểu!"

Liễu Bích xấu hổ, không nghĩ tới việc nàng khiến một cao thủ, chính thức là một cao thủ tuyệt thế biến thành người điên.

Robin nói vài câu tốt đẹp, Gary vội la lên: "Chuyện là như thế, ngươi mau nói đi, bao nhiêu pha lê tuỳ ngươi ra giá!"

Lắc ngầu thuật của Marvel chính mình đã kiểm chứng qua, người có thể thắng được hắn tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa xem ra đánh cuộc cũng khá cao a.

Làm việc thiện cũng phải phân lợi hại, mình không phải chính thức là thánh nhân.

Nghĩ vậy, Liễu Bích lắc đầu: "Ta không thiếu tiền, với thuật lắc xí ngầu của ta, ta còn thiếu tiền sao?"

Gary lo lắng nhìn chằm chằm Liễu Bích, thấy nàng lắc đầu gả ta không khỏi hiểu lầm, cắn răng nói: "Được! Nếu ngươi cứu cha ta, ta sẽ làm sủng nam cho ngươi!"

"Gì cơ? mụ mụ à!" Penelope nắm chặt cánh tay Liễu Bích, nhếch miệng cười xấu, không biết trong mắt nó đang nghĩ cái gì.

Liễu Bích cười. Vừa đuổi cha con Steven lại tới Gary?

"Phiền toái, ngươi đã hiểu lầm, ta không có hứng thú!"

Gary sửng sốt, thầm nghĩ "Ngươi là ả thối"

"Được, ta có thể từ nay, mỗi đêm có thể làm vật "cưỡi" của ngươi, tuỳ ngươi chơi đùa trong một tháng."