Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 3 - Chương 6




Vấn đề của Liễu Bích khiến cho Ny Tạp rất lấy làm quái lạ, nàng dừng chân, quay đầu nhìn Liễu Bích, ngạc nhiên nói: “Ngươi không biết Redi sao? Chuyện này sao có thể?”

“Ta chưa bao giờ nghe qua cái tên này, mẫu thân chỉ để lại hai người hầu một nam cùng một nữ, nam nhân có tên là Tiaa.”

“Tiaa? Chẳng lẽ Redi đổi tên sao?” Ny Tạp hỏi: “Tiaa kia có bộ dáng thế nào, thực lực của hắn ra sao?”

Liễu Bích tức cười nói: “Lão thân Tiaa chỉ là một người thường, căn bản là không phải đấu thần. Bộ dáng ư? Lão là một người không cao, nhìn qua chỉ là một lão nhân rất hiền từ. Được rồi, lão nhân gia năm nay hẳn là chín mươi ba tuổi rồi!”

“Hắn không phải là Redi! Redi so với mẫu thân ngươi không lớn hơn hai mươi tuổi, năm nay… nhiều nhất cũng chỉ khoảng bảy mươi tuổi!”

Ny Tạp lắc đầu: “Hơn nữa, Redi không thể là người thường, thực lực của hắn rất cường đại, bằng không năm đó hắn cũng không có khả năng uy hiếp cha ngươi! Được rồi, trọng yếu nhất chính là Redi là một người tương đối cao.”

Ny Tạp ước lượng đỉnh đầu Liễu Bích. Năm nay Liễu Bích mới mười sáu tuổi, thân thể còn chưa có hoàn toàn trưởng thành nên chỉ có một mét sáu, theo Ny Tạp nói thì Redi cao hơn Liễu Bích một cái đầu, đại khái hắn cao ngang với hai vị huynh trưởng.

Lão Tiaa thấp hơn Liễu Bích không là bao!

“Ny Tạp a di, người có thể kể cho ta nghe về Redi này không? Ta trước kia chưa bao giờ nghe qua về người này.”

“Sao lại như vậy? Ta còn tưởng rằng Redi đi theo mẫu thân ngươi gia nhập gia tộc Michael. Như vậy đi, ta còn lưu lại bức họa thành hôn của mẫu thân ngươi, đợi lát nữa a di cho ngươi xem.”

Ny Tạp dẫn Liễu Bích đi thăm một vòng Thư Viện, trên đường giảng giải chuyện cưới xin của Browny cùng Maya năm đó, Liễu Bích chú tâm lắng nghe.

Redi! Hắn có thể xuất hiện bên người mẫu thân thì nhất định là người của Dã Tổ thần giáo. Có lẽ hắn chính là một trong sáu thánh đồ, bởi vì Lư Mục có nói qua, chức trách của sáu thánh đồ ngoại trừ chấp hành hình pháp còn bảo vệ thánh nữ.

Liễu Bích hỏi tới, Ny Tạp liền kể lại hết thảy về Redi năm đó, bất quá không có nhiều điều cơ mật. Dù sao Ny Tạp chỉ là tỷ muội chung phòng với Maya nên cũng không có khả năng biết nhiều chuyện cơ mật của Dã Tổ thần giáo, bất quá nàng chính là một người tính tình cổ quái, thần kinh lại có vài phần quá mẫn cảm nhưng hết sức quan tâm đến hình tượng đấu thần bên cạnh Maya.

“Đây là bức họa cha mẹ ngươi thành hôn!” Ny Tạp dẫn Liễu Bích đi tới phòng mình, từ trong tủ lấy ra một bức họa tinh tế, chỉ vào nói: “Năm đó, nghi thức thành hôn được thực hiện sau khi tiến hành lễ tốt nghiệp, chủ hôn chính là sư phụ của Maya – phó viện trưởng Dyland. Có rất nhiều bằng hữu của cha mẹ ngươi đến tham dự.”

Nói xong, nàng nở nụ cười: “Biết không? Năm đó Maya là nữ nhi của một tiểu quý tộc, mà cha ngươi lại là hậu duệ của thần Michael, hắn sợ tổ phụ của ngươi vì thân phận mà không đồng ý hôn sự nên sau lễ tốt nghiệp đã ra tay trước, chuyển thành gạo đã nấu thành cơm.”

Liễu Bích đối với việc năm xưa cũng không quan tâm, hắn nhìn bức họa. Redi kia đứng cách không xa Maya trong hôn lễ, mặc trang phục màu lam tiêu chuẩn của thuỷ đấu sĩ năm cấp – vóc người cao lớn, nhìn qua hết sức cường hãn.

Từ thân hình nhìn không ra đầu mối gì, trong sáu thánh đồ ngoại trừ vóc người Tinh Diện Chân Quân như đàn bà và Hủ Thi ẻo lã, còn lại đều là bộ dáng này.

Liễu Bích chuyển ánh mắt lên những người khác trong bức họa, ngoại trừ Dyland cùng bạn của Maya, nàng không nhận ra ai nữa.

“Ny Tạp a di, những người này là ai?” Liễu Bích chỉ vào mấy người gần Maya hỏi.

“Đó là giáo vụ trưởng Bet, người đã qua đời, lúc ấy người là các chủ Thuỷ Tinh Lâu…. Đây là đạo sư của cha ngươi – Dominic, mấy năm trước hắn từ chức rồi trở thành quốc sư của một tiểu quốc tại Tiêu thủ Đảo.”

Ny Tạp giới thiệu những người nàng biết, còn lại mấy người nàng không nhận ra thì nhíu mày nói: “Ngươi không hỏi ta cũng suýt quên. Mấy người này khi ấy rất kỳ quái, bọn họ không nói gì lẫn vào trong hôn lễ tửu yến, trong bức họa còn đứng bên đoàn thân hữu của mẫu thân ngươi. Sau đó ta có hỏi mẫu thân ngươi, a a…”

“Mẫu thân ta nói không nhận ra bọn họ sao?” Liễu Bích tiếp lời.

“Đúng vậy, Dyland cùng Browny đều nói không nhận ra bọn họ, xem ra những người này có công việc chính là… ăn chực!” Ny Tạp hé miệng cười khẽ.

Ăn chực? Những người này rõ ràng là thành viên của Dã Tổ thần giáo tới tham gia hôn lễ của thánh nữ, chỉ là bọn họ không tiện lộ ra thân phận của mình.

Cẩn thận suy nghĩ, có chín người, sáu nam ba nữ, Liễu Bích âm thầm nhớ kỹ dung mạo của bọn họ, nàng có chút lo lắng hỏi: “Ny Tạp a di, ta chưa bao giờ nhìn bức họa này, người có thể cho ta mượn không, để ta cho vẽ lại một bức giống như vậy?”

“Nếu vậy ta giúp ngươi vẽ một bức, họa kỹ của ta cũng miễn cưỡng coi là được.” Ny Tạp cười nói.

Sau một khắc, Liễu Bích ngơ ngác nhìn hai bức họa cơ hồ giống nhau như đúc, không, chính là vẽ giống nhau như đúc. Nàng không biết nói gì, Ny Tạp cười nói: “Thật lâu không có vẽ, dường như đã kém đi…”

Liễu Bích cầm bức họa rời khỏi Thư Viện. Lúc đi, Ny Tạp còn dặn nàng thường xuyên lui tới, cần tư liệu gì có thể trực tiếp tới tìm nàng.

Nhìn vị a di này bình phàm tới cực điểm, nhưng mới vừa rồi tiếp xúc Liễu Bích biết vị a di có vẻ bình phàm này đã ở trong Thư Vịện mười năm, mỗi ngày đều sửa sang, tra duyệt tư liệu, tích lũy tri thức, cho dù có xưng là học giả tri thức nhất nhất trên Huyền Vũ Đảo thì lão thầy bói Hoen cũng phải cam bái hạ phong.

Liễu Bích đương nhiên còn có thể đến thăm vị a di bình phàm này.

Bên trong học viện, những người có quan hệ thân mật với cha mẹ nàng đều phải nhất nhất tới bái phỏng.

Trên đường về túc xá, Liễu Bích mừng thầm trong lòng, hôm nay thu hoạch được một chuyến không nhỏ. Hiểu được hai hài tử có tiềm lực siêu nhiên do dung hợp là thứ yếu, trọng yếu là bức họa vẽ các thành viên chủ chốt của Dã Tổ thần giáo.

Cơ hội tìm được Maya lại lớn hơn vài phần.

Trăm việc thiện lấy hiếu làm đầu! Một đại việc thiện mà nàng dễ dàng hoàn thành. Hơn nữa, Bác Bì cùng Lư Mục không hạ diện cụ xuống, lão bản nương không tin không tra ra ngươi là ai! Hắc hắc!

…………

“Đại tiểu thư, người xem có được hay không?”

Trong khi Liễu Bích đẩy cửa vào, Băng tuyết Tộc đang ở trong đại sảnh lầu một coi hài tử. Trong tay hắn cầm nhiều món đồ chơi, còn có một loại vú giả gì đó khiến tiểu nha đầu cười ‘khanh khách’.

“James, ngươi làm tốt lắm!” Liễu Bích tán thưởng.

“Không, chủ nhân, đây là việc James nên làm!” Băng tuyết Tộc nửa quỳ nửa đứng ôm đại tiểu thư tới trước mặt Liễu Bích.

“Được rồi, ngươi không phải tìm mẹ nuôi, ta đổi chủ ý rồi, ta muốn tự mình chăm sóc tiểu nữu này!” Liễu Bích ôm lấy hài tử, phân phó: “Được rồi, ta còn thu dưỡng một hài tử, lúc trước đại ca tới đã gặp nó. Bây giờ, ngươi theo tiêu chuẩn của Penelope mua một bộ dụng phẩm cho nam hài.”

“Nhi tử? A, chủ nhân, xin cho phép ta ca ngợi ngài, ngài muốn đồng thời thu dưỡng hai cô nhi, đây thật sự là quá nhân từ!” James cao giọng ca ngợi.

Liễu Bích thở dài, nắm lấy cái mũi nhỏ của Penelope cười nói: “Bảo bối của ta, ngươi không đơn giản! Bất quá từ hôm nay trở đi ngươi chính là ‘nữ nhi’ của ta…”

‘Phụt’ Penelope biến thành Eros.

“Trong lúc kêu ‘nữ nhi’, ta – Eros sẽ đến! Hiểu chưa? Ngốc!” Eros trừng mắt liếc Liễu Bích, hình như oán giận ‘Mụ mụ’ lại thuận miệng kêu hắn đến.

Tiểu tử ngươi cũng không thông minh, một tiểu nha đầu cũng có thể lừa ngươi nhận Mụ mụ mà!

Liễu Bích cười nói: “Tiểu tử, ngươi nói ngươi là cao thủ, vậy ngươi có cái gì? Biểu diễn một chút cho Mụ mụ xem!”

Eros mở to mắt, nói: “Trong mắt cao thủ mọi sự đều bình phàm, chỉ có chiến đấu mới hiện chân bản lĩnh. Lời ta nói, bản lĩnh ta hơn, chuyện gì trong mắt ta đều rất bình phàm, bản lãnh lớn nhất của ta là chiến đấu, bất quá lại không có địch nhân, không có đối thủ, ta biễu diễn cho ngươi làm cái gì? Bản lĩnh cao siêu của ta chỉ dùng để chiến đấu, không phải rách việc.”

Liễu Bích cực kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, nói thầm ‘Nhi tử này thật sự từ lò chứa thuốc nào ra đây?.’

Phụt, tiểu tử kia biến thành Penelope, nó cười duyên gật đầu: “Này, đệ đệ không thích chơi đùa, Mụ mụ càng làm Penelope thích, hôn hôn Mụ mụ!”

Ba, nàng hôn mấy cái lên mặt Liễu Bích, lại nói nhỏ: “Penelope đáng yêu chứ, đệ đệ thật ngốc, Mụ mụ không gọi ‘nữ nhi’, đừng cho đệ đệ đến! Để cho Penelope một mình chơi với người!”

Ối, nha đầu xấu xa!

“Bối bối nhi, chờ Mụ mụ có chuyện, ngươi để cho đệ đệ ra ngoài chốc lát, ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết các ngươi hai người cùng dụng một thân thể, hiểu chưa?”

“Bối bối rất thông minh, bối bối hiểu, người khác biết chúng ta cùng dụng một thân thể sẽ bắt chúng ta tiến thành thực nghiệm. Hì hì!”

Trong chốc lát, James đi ra ngoài mua đồ trở về, Liễu Bích giao nam hài Eros cho hắn rồi dặn dò: “Đây là nhi tử của ta, thiếu gia của ngươi, nhớ chiếu cố tốt cho hắn. Penelope tiểu thư ngủ trên lầu, ta đi bồi tiếp nó, ngươi không có lệnh của ta thì không được lên, sau này cũng vậy, hiểu chưa?”

Liễu Bích đi lên lầu hai, sau đó phóng ra tất cả những đoá hoa.

Trong Lam Nguyệt Quế phần lớn là tư liệu cùng nguyên liệu thực nghiệm của Dyland, trong đó có hơn mười khối kim loại, toản thạch một hộp nhỏ, kim chúc quý hiếm bất kể mấy loại, mặt khác còn có nhiều thứ Liễu Bích cũng không nhận ra. Ngoài ra còn có hai người hôn mê, một là Hoán Cốt, người kia là Lisa.

Mang vàng bạc châu báu để ngoài, sau đó mở cửa sổ, nàng nhìn Hoán Cốt.

Lúc này trên người Hoán Cốt không có tầng hắc vụ, nhìn qua hắn là một trung niên có đôi mắt độc ác.

Nhìn bộ dáng Hoán Cốt, Liễu Bích so sánh với bức họa của Ny Tạp a di, đột nhiên nàng cười hắc hắc: “Ngươi quả nhiên cũng tham gia tràng hôn lễ này!”

Tìm chén nước lạnh đổ lên đầu Hoán Cốt, Liễu Bích khiến hắn tỉnh dậy: “Hoán Cốt tiên sinh tôn quý, chúng ta lại gặp nhau!”

“Đây là đâu? Ta hẳn là còn ở Địa Cung sơn?” Hoán Cốt nhìn hai bên, ôm ngực rồi ngồi lên ghế. Thương thế của hắn rất nặng, hơn nữa trí nhớ của hắn dừng lại tại Địa Cung sơn, tại thời điểm trước khi trúng một đòn nghiêm trọng của Dyland khiến hắn bị hôn mê.

“Đây là túc xá của ta. Hoán Cốt tiên sinh, trước hết mời ngươi xem bức họa này!” Liễu Bích đưa bức họa cho hắn.

Hoán Cốt liếc mắt một cái rồi nói: “Ngươi đang có âm mưu gì?”

Hắn cầm lấy song câu bên người, quát: “Năm đó giáo hữu chúng ta đều tham gia vào tràng hôn lễ này, ngươi muốn hỏi cái gì?”

“Ta thấy, Redi chính là Bác Bì, bất quá…”

Hoán Cốt đột nhiên ngậm miệng: “Bác Bì đứng đầu trong sáu thánh đồ, thủ hộ đấu thần của Dã tổ thánh nữ đâu có đơn giản như vậy, bất quá tại sao ta phải nói rõ cho ngươi?”