Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 24




Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

“Mở quan tài của ai?” Tuyên Cơ không hiểu gì cả, “Trong quan tài này vốn có người nằm à?”

Thịnh Linh Uyên bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt càng đỏ hơn. Tuyên Cơ nhìn theo ánh mắt hắn, không nhìn thấy người, mà nghe thấy tiếng nước trước. Hắn hơi giật mình, tên râu dê bên cạnh quan tài đã mất tăm!

Thì ra vừa rồi, hai người họ một nằm trong quan tài không bò dậy được, một mất hồn mất vía, râu dê kia không biết là tỉnh lại hay căn bản chỉ giả vờ ngất xỉu, lại thừa cơ nhảy xuống đầm nước, đang ra sức bơi đến một hướng. Tuyên Cơ nhìn theo tiếng nước, chỉ thấy trên vách đá chỗ đó có cái hang một người qua lọt, lúc trước khi mực nước cao bị nước che, bây giờ mới lộ ra.

Tên râu dê kia giống như đã biết trước ở đó có lối ra, tư thế bơi chó còn rất đúng tiêu chuẩn!

Tuyên Cơ nhìn hắn, ngó quan tài đồng đen bị mở nắp, lại nhìn âm trầm tế văn được vẽ bằng phẩm màu dưới mặt đất, “Tay này không phải là một kẻ trộm mộ chứ… á đệch?”

Hắn chưa dứt lời, bàn tay Thịnh Linh Uyên ngay cả quần áo cũng cài không chặt đột nhiên chộp một cái giữa không trung, gân xanh trên mu bàn tay giật mạnh, râu mép dưới nước trực tiếp bị hút bay lên mặt nước, đầu cắm xuống đất, đập xuống bãi đá bên cạnh cỗ quan tài đồng đen.

Tuyên Cơ dang hai cánh trượt qua sát đất, nhảy lên xách mắt cá chân tên râu dê trước khi đầu hắn bị đập nát như quả dưa hấu thối, treo ngược hắn lên lưng chừng, “Ông anh đẹp trai, ông anh có dự tính gì không thế, đây là đầu người, không phải quả tạ đâu nhé… ê!”

Còn chưa dứt lời, hắn đã cảm thấy có một sức mạnh “hút” râu mép trên tay hắn qua. Chân râu mép ở trong tay Tuyên Cơ, nửa người trên lại bị hút nghiêng vào quan tài, trong quan tài vươn ra một đôi tay trắng bệch đến phát xanh, hung tợn bóp cổ tên đó.

Tiếng Thịnh Linh Uyên đè trong cổ họng, “Ai, mở, quan, tài?”

Hai tay râu mép vùng vẫy như co giật, trên mặt đỏ bừng, cổ phát ra âm thanh nguy hiểm, Tuyên Cơ hoài nghi ma đầu định dùng tay không vặt đầu hắn, vội vàng đi tới nắm cổ tay Thịnh Linh Uyên, “Ngươi làm gì vậy!”

Bàn tay này thế mà có độ ấm, còn có mạch đập dồn dập!

Tuyên Cơ không khỏi hơi thất thần. Đúng lúc này, tiếng chuông di động chói tai vang lên, vang vọng trong sơn động, tạo ra hiệu quả như tiếng sấm. Thịnh Linh Uyên giống như rốt cuộc cạn kiệt sức lực, tay hắn buông lỏng như thoát lực, mềm nhũn rơi xuống, Tuyên Cơ vừa đón lấy râu dê vừa luống cuống tay chân tìm di động trên người.

Di động của hắn bắt đầu từ lúc tiến vào nơi quỷ quái này vẫn luôn trong trạng thái “duỗi xác”, nếu không đã bị người ta gọi nổ lâu rồi, câm cả buổi, lúc này không biết sao lại nghĩ thông, do dự có hai vạch tín hiệu rồi.

Trong trụ sở Cục Dị khống, Tiêu Chinh suýt nữa bị cuộc gọi báo tang của La Thúy Thúy làm nhồi máu cơ tim, nhất thời không biết mình là bị miếng mỡ heo nào làm mờ mắt, lại đi tin tưởng họ Tuyên có thể cậy nhờ được!

Dương Triều rốt cuộc giãy được khỏi dây thừng nhờ sự trợ giúp của Bình Thiến Như, khập khiễng đi đến chỗ thần bạch kim La Thúy Thúy đang khóc lóc kể lể mình dùng tính mạng đi công tác, cầm đi điếu thuốc điện tử rơi lại của Tuyên Cơ.

Phần tử tích cực thi nghiên cứu sinh này cầm điếu thuốc sát lại, cẩn thận quan sát một lúc lâu, rồi giơ một ngón tay chọc cành trầu bà của La Thúy Thúy, “Đừng khóc nữa, chưa chết đâu.”

Dựa theo định nghĩa của Cục Dị khống đối với “khả năng đặc biệt”, cái gọi là “khả năng đặc biệt” nên là một cơ chế chuyển hóa năng lượng ổn định, trên mức độ nhất định có thể khống chế, và khác với người bình thường. Dương Triều không thỏa mãn điều kiện này, nhưng gã lại có một chỗ không giống người thường lắm – ví dụ như gã có thể có một chút cảm giác mơ hồ khi tiếp xúc với một thứ gì đó.

Khi mạnh khi yếu, khi linh khi không, vô cùng huyễn hoặc.

Ví dụ như khi ở trên máy bay đến đây, vừa tới gần kiếm của Tuyên Cơ là gã nổi da gà khắp người, bản năng muốn quay đầu bỏ chạy, ngay cả sách cũng đọc lộn xộn. Lúc này, chạm đến điếu thuốc điện tử Tuyên Cơ đánh rơi, Dương Triều lại có một cảm giác cực kỳ mãnh liệt, gã buột miệng nói: “Hình như họ đang ở dưới lòng đất.”

Nhóm Tuyên Cơ đi chuyến này, hiện giờ đang ở trên địa bàn của Nguyệt Đức Công, nếu là bình thường, Tiêu Chinh nên dày mặt đi nhờ Nguyệt Đức Công hỗ trợ tìm người.

Nhưng lúc này, trên hội nghị Bồng Lai đang cãi nhau như chợ vỡ, Nguyệt Đức Công dẫn đầu đòi độc lập, nếu đi nhờ lão, chẳng những lão đó chưa chắc đã quan tâm, mà họ còn chẳng khác nào tặng một cái thóp lớn cho người ta.

Tiêu Chinh thật sự không có biện pháp nào, đành phải tự mình gọi một đội tinh anh chạy việc bên ngoài từ Tổng cục đi tăng viện, đồng thời phân phó mấy vị gỗ mục Phòng Khắc phục hậu quả chữa ngựa chết như ngựa sống – để Dương Triều đi tìm theo “giác quan thứ sáu” của gã trước.

Loạn trong giặc ngoài, Chủ nhiệm Tiêu phải gánh vác một mình, bên cạnh không có một người tin cậy được để bàn bạc, lao tâm lao lực quá độ. Để giảm bớt lo âu, cách một khoảng thời gian, hắn sẽ tiện tay gọi điện thoại cho Tuyên Cơ.

Không ngờ khi gọi đến cuộc thứ tám hay thứ chín gì đó, điện thoại lại thông.

Kẻ gọi điện thoại và kẻ nghe điện thoại đều rất giật mình, vừa bắt máy, hai người gần như đồng thanh nói.

Tuyên Cơ: “Tình hình thế nào?”

Tiêu Chinh: “Chuyện gì xảy ra thế?”

“Nên là tôi hỏi ông tình hình thế nào mới đúng!” Tiêu Chinh lập tức có phản ứng, hít sâu một hơi, gầm lên như cầu vồng, “Ông muốn tức chết tôi hay là tức sống tôi? Rốt cuộc đang làm cái quái gì thế? Chết ở cái xó nào rồi? Ông bây giờ đang ở đâu?”

Tuyên Cơ nhớ lại một chút, cảm thấy những việc mình trải qua khó mà nói hết trong một câu, đành phải nói ngắn gọn: “Hơ… hình như tôi đang ở trong một ngôi mộ.”

Nghe câu nói nhảm của hắn, Tiêu Chinh càng cáu, “Mẹ kiếp, vậy ông cứ nằm trong đó luôn đi, đừng ra nữa!”

“Không phải, ông hãy nghe tôi nói, mộ này hơi đặc thù.” Tuyên Cơ đảo ánh mắt qua Thịnh Linh Uyên, Thịnh Linh Uyên nằm trong quan tài, hơi thở yếu ớt, mái tóc dài như rong và dây leo khô héo quấn vào nhau, giãy giụa vài lần mà chưa đủ sức đứng dậy…

Giống như một diễm quỷ mới đoạt xá xong, còn chưa quen được với cơ thể mình.

“Hơ… tôi cảm thấy việc này hơi phức tạp, trong mộ có âm trầm tế văn, dựa theo màu sắc phẩm màu thì hẳn là có người mới viết, bên cạnh có một sơn động, cửa động này ban nãy ở dưới nước, vừa lộ ra thì di động của tôi có tín hiệu…” Tuyên Cơ cố kéo ánh mắt mình khỏi người Thịnh Linh Uyên, cẩn thận đi đến giữa đại ma đầu và râu dê, ngăn cách hai người bọn họ, quay nghiêng về Thịnh Linh Uyên, bảo đảm khi ma đầu kiếm chuyện, hắn có thể lập tức liếc thấy. Sau đó hắn bật loa ngoài, đạp một chân trên bộ phận mấu chốt của “râu dê”, “Tao xem mày còn dám giả vờ ngất xỉu nữa không!”

Râu dê trợn mắt một nửa lại bị đạp trợn về, đối mặt trực diện với hình tượng người chim cao lớn này của Tuyên Cơ, sợ quá “oa” một tiếng mà khóc thút thít.

“Khóc cái gì mà khóc, ông ngoại mày có mặt xanh nanh vàng như xác chết không?” Tuyên Cơ tức giận nói, “Bọn mày ngay cả mộ cũng dám đào, còn đào đến hố vạn người, mẹ kiếp tao thật sự phục đấy.”

Tiếng râu dê run rẩy như đường gợn sóng, “Tôi… tôi tôi tôi không phải, tôi chưa bao giờ làm chuyện thất đức đào mồ quật mả kiểu này, là… là là là Lão Lãng, là Lão Lãng cùng đám người kia…”

“Lão Lãng là ai?”

“Lão Lãng chính… chính là Quý… Quý Thanh Thần! Lão Lãng tên thật là Quý Thanh Thần!” Râu dê dưới đất uốn éo mông muốn thoát khỏi chân Tuyên Cơ, “Đều là hắn! Tôi thật sự không biết gì hết! Là hắn kiếm được cái lọ đen, nói… nói nói như vậy kiếm tiền nhanh, tôi đã khuyên hắn, tôi nói việc này quá thất đức, nhưng hắn không nghe tôi.”

Tiêu Chinh thông qua điện thoại nghe thấy, lập tức truy hỏi: “Lọ đen nào?”

“Lọ lọ lọ đen là bảo bối của bọn họ, bên trong đều là ‘thứ… thứ tốt’, đào… đào từ dưới đất, một lọ là ‘chú’, một lọ là ‘giải chú’, trước tiên hạ chú cho khổ chủ, để bọn họ trúng tà, sau đó vỗ giải chú lên ấn đường người ta, khỏi… khỏi khỏi liền! Đòi bao nhiêu tiền cũng trả.”

Tuy rằng râu mép nói năng lộn xộn, nhưng Tiêu Chinh và Tuyên Cơ đều đã hiểu – trong tay Quý Thanh Thần có một thứ, có thể khiến người ta sinh ra triệu chứng trúng tà, còn có một lọ “thuốc giải” đối ứng.

Tự mình hạ thuốc tự mình giải, lừa nạn nhân xoay vòng vòng.

Tuyên Cơ: “Thứ đó từ đâu đến?”

“Mua ở chợ đen, bọn họ đều dùng…”

Tiêu Chinh vừa đặt một tay trên điện thoại bàn của văn phòng, đã chuẩn bị gọi điện thoại cho trung tâm hội nghị Bồng Lai, vừa hỏi: “Bọn họ là ai?”

Râu mép gần như xé giọng gào thét: “Đại sư! Đám Nguyệt Đức đại sư!”

“Cụp” một tiếng, Tiêu Chinh cúp điện thoại đã cầm, “Mày nói ai? Lặp lại lần nữa?”

Râu dê sợ hãi đến mức độ nhất định, cả người đều đã điên điên khùng khùng, vừa run rẩy vừa xé giọng la lên: “Đám Nguyệt Đức đại sư bọn họ đều làm chuyện kiểu này, tám trăm đệ tử của Nguyệt Đức đại sư, mỗi năm ai có công tích gì đều phải báo sư phụ, không báo được sư phụ nói tu hành không chăm chỉ, sẽ… sẽ sẽ khai trừ!”

Tuyên Cơ không thể tưởng tượng nổi, “Cái gì? Bọn họ đã làm nghề này, mà vẫn không tránh khỏi ‘KPI’[1]?”

Tiêu Chinh: “Ông câm miệng cho tôi!”

Hai hàm răng trên dưới của râu dê run lập cập.

Giọng Tiêu Chinh trở nên hơi nguy hiểm, “Cho nên nơi các vị mưa thuận gió hòa, các lộ yêu ma quỷ quái yên ổn vô sự, bọn họ mỗi năm không hoàn thành chỉ tiêu trảm yêu trừ ma của sư phụ, bèn tự mình gây chuyện tự mình dẹp yên?”

Chẳng trách lão khọm già ấy ra sức nhảy lên nhảy xuống, chắc chắn lão biết tên râu mép Quý Thanh Thần không thoát được quan hệ với đám đồ tử đồ tôn của mình, đây là muốn lấy vụ bê bối của Cục Dị khống che lấp cặp mông chưa lau sạch của mình!

[1] Chỉ số đánh giá hiệu quả công việc.