Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 23




Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

“Lại cái quái gì thế này!”

Tuyên Cơ cũng thường vào nam ra bắc, đã tham quan mấy vườn bách thảo, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại kỳ lạ một lời bất hòa liền băng huyết này.

Thanh kiếm này từ khi “bỏ nhà đi bụi” thì vận mệnh đặc biệt nhấp nhô, bị ma đầu “nhập” cũng đành, ma đầu thơm phưng phức, trông rất chú trọng vệ sinh, nhưng nếu lại dính đầy “mứt dâu” của hoa trắng, về sau bảo hắn làm sao nhét vào lưng được?

Lưng một người đàn ông cần gánh vác nhiều như vậy ư?

Song Tuyên Cơ kéo gánh nặng râu dê này, thật sự không còn tay đi nhặt kiếm, đành phải cố gắng dùng hết tứ chi – hắn giơ chân hất kiếm lên trời, sau đó xách râu dê bay lên đuổi theo, tính dùng chân kẹp kiếm, để nó khỏi ngâm trong “tiết canh”.

Tính thì tính thế, nhưng chân hắn còn chưa kịp chạm tới kiếm, đám nhựa hoa như máu tươi từ bốn vách tường ấy chảy tới một nửa, đột nhiên bất chấp lực hút Trái Đất, uốn một vòng cực mất tự nhiên giữa không trung rồi phun ngang tới.

Nhựa hoa màu máu bay ngang dệt thành một dòng sông đỏ giữa không trung, chạm đến cánh Tuyên Cơ, chợt hóa thành sương mù mờ ảo, gần như hơi tráng lệ. Nhưng râu dê đột nhiên kêu thảm thiết, vài giọt nhựa hoa màu máu bắn lên mu bàn tay hắn, da tay hắn như gặp axit mạnh, lập tức bị ăn mòn!

Chỉ hơi thất thần như vậy, không biết là cánh của Tuyên Cơ nhiệt độ quá cao hay là nguyên nhân gì khác, sương đỏ xung quanh càng lúc càng dày. Làn sương nhanh chóng từ mặt đất bốc lên tới đỉnh sơn động, gặp phải đá núi lạnh băng thì mau chóng ngưng tụ, kế đó rơi xuống như mưa.

Tên người chim Tuyên Cơ này, mặc dù không sản xuất mưa axit, nhưng hiển nhiên đã thành công nhân vận chuyển mưa axit.

Nhìn thấy mưa axit hắn đốt ra sắp rơi xuống đầu, hắn cũng chỉ có thể lo cho người sống trước, hô một tiếng với thanh kiếm kia: “Xin lỗi nhé tiền bối, khi nào về ta sẽ lấy 84[1] khử trùng cho ngươi!”

Nói đoạn, hắn dùng lực co hai chân lại, đôi cánh khổng lồ che quanh người, hình thành một tấm khiên nước lửa không xâm nhập, miễn cưỡng che chắn cho hai người.

Cùng lúc đó, trọng kiếm kéo theo “mưa máu gió tanh”, rơi xuống đầm nước “keng” một tiếng.

Nghe tiếng động này, Tuyên Cơ sửng sốt, vội vàng nhìn xuống dưới chân qua khe hở của đôi cánh – bởi vì đây không phải tiếng vật nặng rơi xuống nước, mà là một loại âm thanh réo rắt đặc biệt khi kim loại va chạm vào nhau.

Lúc này, hắn mới phát hiện, thì ra dưới đầm nước có một bãi đá khoảng ba mét vuông, vừa đúng bị mặt nước ngập qua nên nhìn từ bên cạnh không thấy, phải nhìn xuống mới có thể phát hiện.

Mà trên bãi đá có thứ gì đó…

Ngay sau đó, Tuyên Cơ đã thấy rõ, đột nhiên trợn to hai mắt.

Trên bãi đá ấy là một cỗ quan tài rỗng mở nắp, kiếm của hắn đập thẳng vào trong quan tài.

Không chờ hắn đuổi theo nhặt, một cơn hồi hộp bay vút qua ngực, như một cây dùi đâm vào đáy tim hắn, lạnh giá, trống rỗng và đau đớn như sóng thần đan xen, nhất thời khiến hắn thở không ra hơi.

Mà cảm giác ấy đến rất nhanh lại đi rất nhanh, giống như là cộng hưởng xa xôi nào đó. Cùng lúc ấy, nhựa hoa như máu tầm tã đổ vào đầm nước, đầm nước trong veo chớp mắt đỏ tươi ghê người.

Tuyên Cơ đột nhiên phát hiện, ma đầu kia cả buổi trời không có động tĩnh gì.

Thịnh Linh Uyên cảm thấy thất khiếu mình đều bị bít lại, cảm quan trở nên tê lặng vô cùng. Trong chốc lát, trong lòng hắn tự dưng sinh ra cảm giác may mắn, tưởng tượng đám nước như máu kia sẽ ngưng tụ thành kén, càng ngày càng dày, cuối cùng bọc hắn bên trong, để hắn bưng tai bịt mắt, trốn mãi đến khi trời tàn đất tận.

Nhưng… trốn không được.

Từ khi còn rất nhỏ, hắn đã hiểu điều này – đối với hắn mà nói, trên đời này không một tấc vuông nào có thể cho hắn trốn.

Yên giấc, xả hơi, nghỉ ngơi… với hắn, đều là những ước muốn xa vời.

Ký ức như quái thú bị đánh thức, mở mắt ra, ngoác cái miệng dữ tợn về hướng hắn.

Trọng kiếm vang “vù” một tiếng, cả sơn động lắc lư theo, tất cả hoa ở bốn vách tường đều héo rũ. Dưới đầm lấy quan tài làm trung tâm cuốn lên một xoáy nước rất lớn, ngay lập tức, mặt nước lại rút xuống từng chút một, giống như bị thứ gì đó trong quan tài hút vào.

Cho đến khi màu máu trong đầm nước bị quan tài hút sạch, nước trong veo trở lại, cảnh tượng trước mắt đã là “nước chảy đá lộ”.

Quan tài hoàn toàn lộ ra mặt nước, kiếm không thấy đâu, một… “người” ngồi ở trong đó.

Tuyên Cơ nhất thời không chắc có nên dùng “người” để gọi hay không.

Tròng trắng của râu dê tán loạn trong hốc mắt, hắn chết ngất đi rồi lại bị dọa tỉnh, bị treo giữa không trung “chết đi sống lại”, sắp sửa điên rồi. Ngay đến Tuyên Cơ cũng không khỏi dựng ngược lông tơ, hắn cho rằng mình đã quan sát toàn cảnh “thiên lôi đánh xuống, nghiền xương thành tro” một lần từ khoảng cách gần, là về sau có thể không kiêng dè gì, bình luận hết các loại phim kinh dị cổ kim nội ngoại.

Nhưng “người” kia vẫn vượt qua tưởng tượng của hắn… bởi vì thật sự là không thành hình người.

Trong quan tài rõ ràng là một “thi thể” cháy rụi, bị tách ra từ chính giữa, không biết đâu là đầu đâu là chân, hắn không có lấy một khúc xương hoàn chỉnh, hoàn toàn dựa vào thịt nát cháy sém dính lại.

Mà “thi thể” kia lại vẫn có thể cử động.

Xương trên người hắn kêu “rắc rắc”, tiếp đó “phập” một tiếng, xương trắng đâm xuyên cái xác cháy khét. Lũ xương ấy tự động tìm kiếm vị trí của mình, nhanh chóng ghép ra một bộ khung xương, tiếp theo là kinh mạch, máu thịt, chẳng mấy chốc…

Tuyên Cơ rùng mình, hắn cảm thấy tình cảnh này quá sức tàn nhẫn – da thịt đùn ra từng lớp, dường như còn đau đớn hơn cả bị âm trầm tế văn xẻo từng tầng. Lúc bị lăng trì, hắn nhớ người đó không hề nhúc nhích đứng trên mái nhà, trước sau vẫn mỉm cười, cho đến khi tan thành khói bụi.

Nhưng lúc này, “xác cháy” lại không ngừng giãy giụa, hai tay bám chặt quan tài, cỗ quan tài đồng đen dày hơn một tấc thế mà bị hắn bóp biến dạng.

Giống như đang kêu gào thảm thiết trong câm lặng.

Bởi vì dây thanh và đầu lưỡi vẫn chưa mọc ra.

Chỉ ở bên cạnh nhìn mà Tuyên Cơ đã cảm thấy toàn thân mình đều rát bỏng theo, bất giác toát mồ hôi lạnh.

Khoảng hơn mười lăm phút, xương thịt trên người “xác cháy” mới đùn ra hết, trên thân thể đẫm máu sinh ra da người trắng bệch, sau đó mái tóc dài như thác nước che phủ quan tài. Đôi tay hắn bấu chặt trên quan tài rốt cuộc không còn sức lực, buông thõng xuống, phát ra một tiếng vang nhỏ.

Lúc này, mặt nước của đầm đã rút xuống gần hai mét, bãi đá lộ ra toàn bộ. Từ trên cao nhìn xuống, trên bãi đá chằng chịt hình vẽ, hình vẽ lại có đến hai tầng, một tầng là khắc chìm trên đá, Tuyên Cơ chưa thấy bao giờ, nhưng phán đoán theo kinh nghiệm, thay vì nói là hoa văn trang trí, nó giống một loại văn tự không biết hơn. Một tầng khác là dùng phẩm màu vẽ, cái này thì quen mắt – chính là âm trầm tế văn.

Mặt nước yên ả lại, Tuyên Cơ do dự giây lát, rốt cuộc cẩn thận đáp xuống bãi đá, nhón chân tránh văn tự quỷ dị trên mặt đất, nghe thấy tiếng hít thở hỗn loạn và dồn dập.

“À… ừm…” Tuyên Cơ thử mở miệng hỏi, “Ngươi là… là tiền bối kia à?”

Người trong quan tài tựa hồ giãy giụa một chút, không có sức trả lời.

Tuyên Cơ tìm kiếm khắp nơi một lát, khó khăn lắm mới tìm được một khoảng đất trống không có tế văn bên cạnh quan tài, đặt râu dê đã thè lưỡi sang một bên. Cho đến lúc này, hắn mới chậm chạp phát hiện hình như thiếu cái gì.

“Khoan đã,” Tuyên Cơ nghĩ, “kiếm của mình đâu?”

Tuyên Cơ định thần lại, một chuỗi nghi vấn xếp hàng trong đầu hắn muốn chen ra ngoài.

Đây là tình huống gì?

Sao tự dưng biến ra một người sống rồi? Từ đâu biến ra?

Những việc này đều nhỏ nhặt không đáng kể, có thể bỏ qua một bên trước, mấu chốt nhất là: ma đầu “ra” rồi, thế kiếm của hắn đâu?

Trước khi bị ma đầu “nhập”, kiếm của hắn giống như một phần của cơ thể hắn, có thể hành động theo tâm ý, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không cảm ứng được thanh kiếm ấy đang ở đâu!

Tuyên Cơ bước một bước đến bên cạnh quan tài, không đợi hắn tìm được kiếm, con mắt đã bị người trong quan tài giữ lại trước.

Hắn đã gặp Thịnh Linh Uyên, người trong quan tài trông giống vị đánh nhau trực diện với hắn trong bệnh viện Xích Uyên, cùng một khuôn mặt, cùng một thân thể, nhưng trước sau so sánh, lại có thể cảm nhận được khác biệt rõ ràng – trên người “Thịnh Linh Uyên” ở bệnh viện Xích Uyên không có “sức sống”, khiến người ta cảm thấy hắn không biết đau, cũng không có hỉ nộ ai lạc, cho dù là bị sét đánh tan xác, cũng chỉ làm người ta cảm thấy kinh hồn táng đảm… sự kinh hồn táng đảm giống như nhìn thấy sét đánh lên cây to vậy.

Nhưng lúc này, người trong quan tài lại là “sống”, Tuyên Cơ hầu như có thể cảm nhận được sự đau đớn của hắn.

Hắn im lặng nằm trong quan tài, có lẽ là muốn nhổm dậy, xương bả vai lởm chởm như muốn đâm xuyên lớp da kéo căng, theo hô hấp kiềm chế mà run rẩy không thành tiếng.

Khoảnh khắc thấy rõ người này, Tuyên Cơ bỗng nhiên bị cảm xúc dữ dội nào đó nhấn chìm, đó là một loại đau thương và mừng rỡ như điên không cách nào hình dung, hai bên đan xen, linh hồn đều run rẩy theo.

Giống như mối tiếc hận kéo dài mấy ngàn năm rốt cuộc kết thúc, lại giống như bị vây hãm trong đêm đen vô tận không biết bao lâu, rốt cuộc nhìn thấy một tia rạng đông.

Từ thuở chào đời tới nay, hắn chưa từng trải qua vui mừng và đau buồn như vậy. Linh hồn như lìa khỏi xác, Tuyên Cơ sững sờ một lúc lâu, cảm xúc không có nguyên do ấy mới rút đi như thủy triều.

Hắn vô thức ấn ngực, cảm thấy như có thứ gì vừa rời khỏi hắn.

Người trong quan tài trắng bệch như một ngàn năm chưa thấy ánh mặt trời, mái tóc đen như mực, một vệt máu khô ghê người dán trên má hắn, nối với khóe mắt ửng đỏ, hệt như một dòng lệ máu. Màu sắc đối lập mạnh đâm vào mắt, lại tạo thành lực xung kích nào đó khiến người ta chấn động.

Cùng với…

Hắn không mặc quần áo.

Chờ một chút!

Tuyên Cơ bỗng chốc định thần lại, hắn đang nghệt mặt nhìn chằm chằm một người đàn ông trần truồng, thời gian dài đủ để bắt hắn hai lần vì “tội lưu manh”!

“Ôi, a ơ… ta không, không không phải cố ý đâu, ngươi đột nhiên chui ra cũng không nói một tiếng…” Tuyên Cơ vội vàng nhìn đi chỗ khác, mà tình cảnh hắn vừa nhìn thấy như còn dính trên võng mạc. Hắn ra sức chớp chớp mắt, bối rối sờ soạng trên người mình, đại khái là muốn cởi quần áo chữa cháy cho người ta, kết quả phát hiện lực bất tòng tâm – áo khoác và áo len của hắn bị đôi cánh chui ra chui vào đốt thành trang phục ăn mày, hắn lại không có thói quen mặc quần giữ ấm, cởi quần ra thì chính hắn sẽ biến thành chàng trai của biển, không khỏi quá quên mình vì người.

Tuyên Cơ nói: “Không thì… ừm… ta cởi quần áo tên râu dê kia cho ngươi nhé? Hơi khai, ngươi có để ý không?”

Thịnh Linh Uyên không đếm xỉa đến hắn, một tay giơ ra đặt lên thành quan tài, yếu ớt vẫy vẫy tay.

Đám dây leo khô héo sột soạt di chuyển, quấn vào nhau, phỏng theo “mũi đan kép” trên áo len của Tuyên Cơ đan ra một trường bào, rơi trên người hắn.

Nhưng Thịnh Linh Uyên giống như ngay cả trọng lượng của một bộ quần áo cũng không kham nổi, cả người bị áo bào rơi xuống đè bẹp, Tuyên Cơ vô thức đưa tay muốn đỡ hắn, giơ ra nửa chừng lại sững sờ ở đó, không hiểu tại sao mình kích động như vậy.

Lúc này, hắn nghe thấy Thịnh Linh Uyên đang lẩm nhẩm gì đó.

Tuyên Cơ nín thở, “Cái gì?”

Người kia nhấn từng chữ, như gằn từ kẽ răng ra, giọng nói run rẩy tanh mùi máu.

“Là ai… là ai đã mở quan tài của hắn…”

[1] Một loại nước khử trùng.